Bác Sĩ Thiên Tài

chương 296: động vật hung hãn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Tần Lạc dẫn theo Vương Dưỡng Tâm, Âu Dương Lâm, Lâm Đống và mấy người khác chạy đến, thì nơi xảy ra sự việc đã chật cứng người.

Chỉ có thể nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo đỏ nằm dài trên mặt đất qua khe hở giữa đám người vây quanh, cô ta vẫn kêu gào đến khản cả giọng. Cô gái rất trẻ, cũng rất đầy đặn và xinh đẹp, có thể thấy rõ đây là đồ đệ yêu quý của vị giáo sư bác sỹ nọ.

"Mau cứu tôi với. Tôi không muốn chết đâu, tôi bị muỗi cắn rồi____Tôi không thể chết được____Tôi không muốn chết____Ai cứu tôi với______"

"Đừng khóc nữa." Một bác sỹ trạc tuổi trung niên vừa giở đống hành lý của mình ra để tìm kim tiêm và thuốc kháng sinh vừa hỏi: "Thế cô đã nhìn rõ là loại muỗi gì cắn cô không?"

"Muỗi___muỗi đã bị tôi đập chết rồi." Cô gái ngẩn người ra một lúc, sau đó lại gào khóc trở lại. "Tôi sắp chết rồi. Chắc chắn đó là muỗi mặt người____ Chắc chắn là muỗi mặt người rồi___Ai cứu tôi với____"

Họ vốn là đến đây để giải quyết dịch bệnh do muỗi mặt người gây ra, nên tất nhiên là biết rất rõ độ nguy hiểm của loài muỗi này, bị nó chích vào người một cái thôi thì chỉ còn biết chờ đường chết mà thôi.

"Muỗi ở đâu rồi? Ở đâu vậy?" Vị bác sỹ trung niên tiêm thuốc kháng sinh vào người cô gái một cách nhanh chóng và dứt khoát, sau đó bắt đầu hỏi về thủ phạm đe dọa hàng đầu: Muỗi.

"Ở đây." Cô gái cúi đầu tìm một hồi, sau đó xòe bàn tay mình ra, chỉ cho mọi người thấy thi thể của con muỗi trong lòng bàn tay mình.

"Là muỗi mặt người." Cát Hồng Tân thất kinh nói.

Vẻ mặt những người còn lại cũng trở nên tái mét.

Muỗi mặt người miễn dịch với tất cả các loại kháng sinh hiện nay. Ít nhất thì, những chuyên gia và học giả của tỉnh Vân Điền đều rút ra được một kết luận như vậy.

Còn biện pháp giải độc mới thì.....Không phải họ đang trên đường đi tới đó để nghiên cứu đó sao? Làm gì có thời gian tìm ra phương pháp trị độc mới chứ?

Làm thế nào đây?

Làm thế nào đây?

Làm thế nào đây?____

Sắc mặt từng người đều trở nên trắng bệch, tái nhợt hết cả ra, ai cũng cố vắt óc ra để nghĩ xem có biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề này.

Sắc mặt Minh Hạo cũng khó coi đến đỉnh điểm. Tổ cứu viện vẫn chưa đến được nơi cần đến thì đã bị tổn thất một thành viên rồi. Thế này thì mình biết ăn nói thế nào với bộ đây? Ăn nói thế nào với toàn thể nhân dân đây?

Hơn nữa cứ đà này, thì những người bị hại kia cũng sẽ hoài nghi về năng lực của tổ cứu viện này mất thôi.

Tần Lạc đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đầu nhức óc, hắn cũng không chắc mình có thể chữa khỏi cho cô gái này hay không nữa.

Nhưng, mọi người đều đứng chết lặng ở đây cũng không phải là một biện pháp.

Lẽ nào đứng trơ mắt ra nhìn một người chết dần ngay trước mặt mình hay sao?

Giờ đây không phải là lúc mà hắn suy nghĩ lung tung như vậy nữa, hắn bước lên phía trước, nói với Minh Hạo: "Để tôi vào xem xem sao."

Vẻ mặt uể oải, mệt mỏi của Minh Hạo thoáng một cái đã phấn chấn hẳn lên, lớn tiếng quát: "Tránh ra chút nào. Tránh ra một chút. Để Tần Lạc vào xem xem sao." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Vừa dứt lời đã tự mình đẩy mấy bác sỹ sang một bên, dành đường cho Tần Lạc tiến vào bên trong.

"Tần Lạc, cậu mau nghĩ cách đi. Bất luận thế nào cũng không thể để cho có ai chết ở đây được." Minh Hạo lo lắng nói.

Tần Lạc gật gật đầu, sau đó lấy ra một hộp ngân châm từ trong túi tùy thân của mình, thậm chí đến thời gian để khử độc cũng không có, trực tiếp đâm liền một kim vào đốt ngón tay cô gái.

Tiếp đó, hắn xé một miếng băng gạc cuốn cuốn chặt tầng tầng lớp lớp vào cổ tay cô gái.

"Dao phẫu thuật." Tần Lạc nói.

Một người đưa đến một chiếc dao phẫu thuật sắc nhọn cho hắn.

"Đã khử độc rồi." Vị bác sỹ trung niên nói.

Tần Lạc sau khi tiếp lấy dao phẫu thuật liền nhìn cô gái đó hỏi: "Có phải muỗi đã đốt vào mu bàn tay của cô không?"

Tần Lạc nhìn thấy một vết máu trên mu bàn tay trái của cô gái, nên đã đoán đó chính là hiện trường gây án của muỗi mặt người.

"Là mu bàn tay." Cô gái tuyệt vọng đáp. "Tôi cầu xin anh hãy cứu lấy tôi. Tôi không muốn chết. Tôi thật sự không muốn chết."

Tần Lạc không nói gì mà rạch luôn một vết dao trên mu bàn tay cô gái, nơi mà bị muỗi mặt người đốt.

Á____

Thân thể cô gái rùng lên mấy cái, rồi lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Tần Lạc không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc, tựa như không nghe thấy cô gái đang kêu vậy, giơ tay ra đẩy luôn một vị bác sỹ đang cầm miếng băng gạc trên tay định băng bó cho cô gái ra một bên, sau đó nắm chắc cánh tay của cô gái, dùng lực xoa bóp từ chỗ cổ tay trở xuống___.

Hắn dùng thủ pháp Thôi Cung, nhưng ngày trước dùng thủ pháp này đẩn ra ngoài toàn là máu tụ, còn giờ đây đẩn ra ngoài thì toàn là máu tươi.

"Anh đang làm cái gì thế? Làm vậy sẽ làm cho máu cô ấy chảy hết ra ngoài mất. Cô ấy sẽ chết mất."

"Mau dừng tay lại, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

"Mau buông cô ấy ra, cô ấy đã chảy quá nhiều máu rồi___Tôi nói cho anh biết, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì anh phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."

Tần Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, lướt mắt nhìn vị bác sỹ vừa nói là bắt hắn chịu trách nhiệm. Rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống, dùng lực xoa bóp cánh tay cô gái.

Từ vết thương mà Tần Lạc cứa ra, hàng máu đỏ sẫm chảy thấm ướt hết cổ tay cô gái cùng với bãi cỏ phía dưới chân. Một mùi máu tanh ngòm kích thích thần kinh và khứu giác của tất cả những người đứng đây.

Bây giờ họ mới biết, họ đang phải đối mặt với một nhiệm vụ to lớn như thế nào.

Họ không phải đến đây để du lịch mà là đến để cứu mạng.

Đây là một lịch trình nguy hiểm, và cũng là một cuộc du hành cứu vớt những sinh linh.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần bước vào vùng đất này thôi là họ đã rất vĩ đại rồi.

Bởi vì, họ phải dùng sinh mệnh của mình để cứu rỗi sinh mệnh của những người bị hại kia.

Cô gái không giãy dụa mạnh mẽ như trước nữa, tiếng kêu cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì thân thể như mất hết sức lực vậy, dần trở nên mềm nhèo, nằm yên trong vòng tay của một cô bạn đồng hành, để mặc cho cho một người đàn ông to lớn như Tần Lạc dày vò.

"Máu cạn rồi?"

"Máu cạn rồi."

"Máu cạn rồi?"

Khi máu ở vết cắt càng ngày càng ít đi thì Tần Lạc mới dừng hành động xoa bóp của mình lại.

Sau đó hắn ngồi phịch luôn xuống đất, thở dốc từng cơn.

" Mấy người chắc chắn là có một số thuốc giải độc đặc hiệu. Bất kể nó có tác dụng hay không thì hay cứ cho cô ấy uống một chút đi." Tần Lạc nói.

Có bác sỹ nghe được Tần Lạc nói vậy thì liền làm theo cách hắn bảo. Những loại thuốc này đều rất hiếm gặp trên thị trường. Vốn nó được dùng để làm mẫu thí nghiệm. Không ngờ lại để cho người đồng hành của mình dùng trước.

Minh Hạo ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Lạc, hỏi: "Cậu thấy thế nào rồi?"

"Tôi không sao." Tần Lạc cười nói. "Chỉ thấy hơi mệt một chút."

"Thế còn cô ấy?" Minh Hạo dùng đầu hất hất về phía cô gái mặc áo đỏ hỏi.

"Tôi không biết." Tần Lạc cười khổ lắc đầu nói.

"___Không biết?" Vẻ mặt Minh Hạo lại một lần nữa trắng xanh ra. Anh ta đặt hết tất cả mọi kỳ vọng vào Tần Lạc, nhưng không ngờ Tần Lạc lại chỉ nói một câu "tôi không biết".

Sự vui buồn lẫn lộn vụt đến rồi lại vụt đi, thật sự là quá kích thích.

"Tôi chưa từng tiếp xúc qua thứ này." Tần Lạc nói. "Vì thế cho nên, tôi không biết biện pháp trị liệu mà tôi nghĩ ra có tác dụng gì với việc trị liệu virut lần này không?"

Đúng vậy, quả thực là Tần Lạc không biết.

Hắn cũng giống với mấy người bên tây y, cũng chỉ vừa mới tiến vào vùng đất cằn cỗi, nghèo nàn, nguy hiểm, nhưng lại tuyệt đẹp này mà thôi.

Thậm chí, hắn còn không hiểu về loài muỗi mặt người bằng mấy người bên tây y nữa.

Bởi vì nơi nàng ta bị muỗi cắn là mu bàn tay, nên Tần Lạc đã dùng Ngũ Long Châm Pháp châm vào hai huyệt trên cánh tay của cô gái mặc áo đỏ đó, mục đích để làm cho tốc độ vận hành máu trong cơ thể cô ta chậm lại. Sau đó, hắn lại buộc chặt cổ tay cô gái, làm cho máu ở cánh tay phía dưới không có cách nào chảy đến khắp toàn thân.

Tiếp đó là dùng biện pháp xoa bóp, bóp hết chỗ máu có khả năng đã bị nhiễm độc ra bên ngoài. Cũng giống như hút chất độc ra ngoài sau khi bị rắn cắn vậy.

Còn thuốc giải độc và thuốc kháng sinh trong tây y, không biết có tác dụng gì hay không, nhưng đây chỉ là một đòn tâm lý, làm cho mọi người yên tâm mà thôi. Nếu thuốc kháng sinh cùng với thuốc giải độc có tác dụng thì tỉnh Vân Điền cũng đã không cần đến sự cứu viện của bộ y tế rồi.

Trong tình trạng hắn không hề biết gì về muỗi mặt người, vậy mà hắn đã tiến hành biện pháp mà hắn tự nghĩ ra. Có chút nguyên sơ, có chút bạo lực và còn không vệ sinh cho lắm___Hơn nữa lại không dám bảo đảm điều gì.

Ngày trước, trước khi Tần Lạc chữa bệnh cho người khác, thì trong lòng cũng phải suy tính cho kỹ xem mình có trị khỏi được bệnh đó hay không.

Còn lần này thì hắn không có bất kỳ một phần chắc chắn nào.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng, bồn chồn của Minh Hạo, Tần Lạc liền an ủi nói: "Chẳng có ai muốn xảy ra chuyện như vậy cả. Không phải người có chức vụ cao thấp mà có thể khống chế được, mặc dù tôi không dám chắc có thành công hay không, nhưng cũng không phải không còn cơ hội nào. Tôi đã xem qua tài liệu, muỗi mặt người sau khi đốt người xong thì phải một tuần sau mới tử vong, điều này có thể cho thấy được, tính độc tố phát tác cực kỳ chậm."

"Lần này xử lý rất kịp thời, hơn nữa, nếu độc tố của muỗi mặt người không lây lan nhanh đến vậy, thì máu độc gần như là đã được loại bỏ ra ngoài rồi. Nếu đúng là như vậy thì cô ấy vẫn còn sống sót."

Minh Hạo ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc một cái nói: "Cậu không chắc chắn sao còn dám ra tay?"

Kỳ thực, lần này Tần Lạc hoàn toàn không cần ra tay.

Không ra tay thì có nghĩa là không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì, nhưng một khi đã ra tay thì chẳng khác nào đã gánh toàn bộ trách nhiệm lên vai mình.

Đến lúc đó, nếu cô gái đó không còn cách nào cứu chữa, thì cho dù quốc gia không truy cứu Tần Lạc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh hiệu thần y của hắn.

Đây cũng là lý do mà các bác sỹ chủ nhiệm trong bệnh viện chỉ vì muốn được thăng chức, vì muốn tiến thêm một bậc, vì muốn làm cho sác xuất tử vong của những ca phẫu thuật trong tay mình trở nên nhỏ nhất, nên họ chỉ chọn những ca phẫu thuật nào dễ dàng để làm, còn những bệnh nhân bệnh nặng kia thì bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Cũng giống như khi Tần Lạc đang chữa trị thì một bác sỹ đã nói "Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm" vậy. Đến giờ phút đó mà họ còn suy nghĩ xem ai sẽ gánh cái trách nhiệm này trên mình.

Tần Lạc liếc nhìn cô gái mặc áo đỏ một cái, cô ta đang nằm bẹp trong vòng tay của một cô gái khác, khóc rấm rứt, nhìn đầy vẻ bi thương tuyệt vọng.

"Vừa rồi khi ở trên máy bay, cô ấy còn chế nhạo tôi. Nói thực là tôi không thích cô ấy chút nào." Tần Lạc nói với giọng mệt mỏi. "Nhưng, cô ấy cũng là một con người. Một người sống sờ sờ ra đấy, có cha, có mẹ, có người thân, có bạn bè. Hơn nữa, hiện giờ cô ấy còn là người cùng đội với tôi. Chúng ta tập hợp lại với nhau để thực hiện một nhiệm vụ chung."

"Nếu tôi không ra tay thì ông nội tôi sẽ mắng tôi, mà chính tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình."

"Có phần ngốc nghếch." Minh Hạo nói. Đưa một quyền dí dí vào trước ngực Tần Lạc.

"Đúng vậy, đúng là có phần ngốc nghếch." Tần Lạc gật đầu cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio