Bác Sĩ Thiên Tài

chương 611: thứ quan trọng hơn cả sức khỏe và tính mạng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có người từng nói, khi bạn nhìn thấy người phụ nữ mắc bệnh nặng rồi mà bạn vẫn thích cô ấy, thì đó mới thực sự là tình yêu. Vì lúc đó cô ấy xanh xao, gầy guộc, yếu ớt, tiều tụy, đầu tóc rối bời, áo quần giản đơn, không trang điểm, thậm chí tính tình cũng trở nên cáu gắt hơn bình thường.

Khi Văn Nhân Mục Nguyệt trúng phải cổ độc thì Tần Lạc vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhìn vào đôi mắt vô hồn của nàng, thấy cảnh nàng hôn mê bất tỉnh, và cũng thấy được cả bộ dạng của nàng khi nôn ói ra chất dịch thể màu đen bị ngưng tụ lại nữa.

Là một người đàn ông, Tần Lạc cũng có khả năng quan sát và tán thưởng phụ nữ.

Hắn cũng không phải là không phát hiện ra nét đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng so với những người khác, thì hắn đã có khả năng phòng ngự hơn mà thôi. Hắn tiếc thương cho nét đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt như bông hoa bị tàn phai trong thời điểm thê thảm nhất, và cũng vui vẻ chấp nhận sự chói lói của nàng.

Đối với Tần Lạc mà nói, thì nàng không phải là người cầm trịch trong gia đình nhà Văn Nhân, không phải người có trong tay tiền tỷ tiêu không hết, cũng không phải là nữ thần. Nàng là Văn Nhân Mục Nguyệt, không thích nói chuyện, không thích cười, nhưng lại là một người phụ nữ vô cùng linh hoạt, nhanh nhạy.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tần Lạc từ hôn rồi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết với nàng.

Bất luận là Tần Tung Hoành hay là Bạch Phá Cục, thì bọn họ đều nghe ra được câu trả lời của Văn Nhân Mục Nguyệt đối với bọn họ chỉ là đáp lại qua loa cho phải phép, mà chỉ khi Tần Lạc nói, nội dung câu nói của nàng mới thực sự là có tình cảm.

Bạch Phá Cục thì có vẻ như chẳng có ý kiến gì, vì dù gì thì hắn ta cũng không thích những phụ nữ như Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng còn Tần Tung Hoành thì lại khó chịu vô cùng.

Từ trước đến giờ hắn đều cho rằng mình mạnh hơn Tần Lạc, nhưng thái độ của Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại biểu hiện theo chiều hướng ngược lại.

Văn Nhân Chiếu ngoan ngoãn cúi chào hai vị đại ca là Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục, sau đó cười hì hì nói với Tần Lạc: "Anh rể, em biết ngay là hôm nay anh sẽ đến mà, khi ở trên xe em còn định gọi điện thoại cho anh cơ, nhưng chị không cho em gọi."

Ngày trước, Văn Nhân Chiếu là tay sai đắc lực của Tần Tung Hoành. Nhưng sau khi sự việc Văn Nhân Mục Nguyệt bị trúng độc xảy ra, thì Văn Nhân Chiếu bắt đầu không muốn tiếp xúc nhiều với Tần Tung Hoành nữa, vì nói gì thì nói, tuy không có chứng cứ chứng minh Tần Tung Hoành là hung thủ hạ độc, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh là không phải hắn ta làm.

Tư duy của Văn Nhân Chiếu có phần đơn giản, người nào đối xử với cậu ta tốt thì đó là người tốt, còn người nào làm tổn thương cậu ta thì đó là một người xấu không đội trời chung. Chính vì cái tư duy trẻ con của mình mà khiến cho cậu ta bất giác xích lại gần Tần Lạc từ trong tiềm thức. Bởi vì trong lúc chị sinh bệnh, thì Tần Lạc lo lắng hết mọi việc từ trong ra ngoài, người chửi chú bác là một đám người không ra gì rồi đưa chị mình đi cũng là Tần Lạc. Khi rời đi thì tính mạng của chị vô cùng nguy hiểm, nhưng khi quay trở về thì sức khỏe lại hồi phục như một người chưa hề bị bệnh vậy.

"Chào chị Mục Nguyệt!" Vương Cửu Cửu không biết từ lúc nào đã nới lỏng ngón tay đang chà đạp, hành hạ tấm lưng Tần Lạc, quay ra nở một nụ cười thuần khiết, ngọt ngào, chủ động chào hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt một cách nhiệt tình.

"Chào em." Văn Nhân Mục Nguyệt biết Vương Cửu Cửu là bạn của Tần Lạc, vì vậy mà thái độ với Cửu Cửu cũng gần gũi hơn một chút. Vốn nàng cũng định nở một nụ cười đáp lại, nhưng nụ cười đó còn chưa kịp hé nở thì rất nhanh đã tan biến mất.

Nàng tự thấy mình khi cười sẽ rất kì lạ, người khác chắc chắn là cũng sẽ cho là như thế.

Mặc dù không thể nhìn được cảm giác khó chịu của Tần Tung Hoành từ bề ngoài, nhưng Bạch Phá Cục cũng biết rằng, là một người đàn ông thì sẽ không thể cười được khi gặp phải những việc như thế này. Vì vậy mà hắn lại càng đổ thêm dầu vào lửa, nói: "Sắc mặt của Mục Nguyệt nhìn tốt hơn trước rất nhiều rồi. Khi tôi đi thăm cô thì thấy lúc đó sắc mặt cô trắng xanh, tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, tiều tụy vô cùng. Tần Lạc quả là một người có y thuật đệ nhất Yến Kinh. Bất kể bệnh gì rơi vào tay anh ta thì đều được chữa khỏi cả."

Những lời này nghe thì có vẻ như đang khen ngợi sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt đã khá lên rất nhiều, nhưng trên thực tế thì lại ám chỉ quan hệ mập mờ của Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Chuyện Tần Lạc chửi mắng Văn Nhân Không và những người khác ở Văn Nhân gia là một lũ ăn hại, rồi còn cả việc hắn ôm Văn Nhân Mục Nguyệt đi đã sớm được truyền đến tai của bọn họ rồi.

"Đúng vậy. Đúng là không hổ danh một danh y tiếng tăm lẫy lừng cả nước." Tần Tung Hoành cười hê hê nói theo, trông không có vẻ gì là tức giận cả.

"Hai vị đại ca quá khen rồi. Tôi cũng chỉ là biết chút y thuật mà thôi, so với việc mấy người điều động tài chính lên đến tiền tỉ thì nó chẳng có gì đáng nói." Tần Lạc khiêm tốn nói.

"Ài, câu này thì tôi không đồng ý đâu đấy." Bạch Phá Cục nói tiếp: "Chuyên môn mỗi người một khác. Anh thích y thuật, vì vậy nên đã đi học y. Bất kỳ ai đứng trên đỉnh kim tự tháp của bất cứ ngành nghề gì thì đều đáng được tôn trọng. Hơn nữa, trên cái thế giới này, còn có gì quan trọng hơn sức khỏe và tính mạng nữa chứ?"

"Nếu mà có thì đó chắc chắn sẽ là lòng tự tôn." Có người tiếp lời nói.

Người nói ra lời vừa rồi đó là Hoàng Thiên Trọng.

Bộ vest đen ôm sát người tôn lên vóc dáng mảnh khảnh, thon dài của hắn, chiếc áo sơ mi màu trắng lại càng khiến cho nước da của hắn trắng như tuyết. Ngũ quan rõ nét, sắc sảo hơn người, mái tóc dài che khuất một bên mắt, khiến cho người ta thấy một vẻ đẹp dịu dàng.

Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười, đôi môi mỏng lạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, xấc láo vô lễ, mềm mỏng mà lại không thuần.

Hắn cũng đứng ra, đi sát cạnh hắn là hai tướng tâm phúc Hanh Cáp và một đám công tử mà Tần Lạc không quen biết của hắn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Người đàn ông này chính là tiêu điểm của bữa tiệc ngày hôm nay.

"Cũng không tồi." Tần Tung Hoành tiếp ứng một cách ăn ý: "Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng lòng tự tôn thì không thể mất. Người ta sống trên đời cũng chỉ vì hai chữ thể diện, đó cũng chính là cái đạo lý này."

"Vì vậy mà người ta vẫn nói, làm người thì không nên tuyệt tình quá, ngày sau gặp nhau còn dễ bề ăn nói." Hoàng Thiên Trọng nhìn Tần Lạc tủm tỉm cười nói: "Anh nói xem tôi nói có phải không?"

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu tán đồng. "Làm việc gì cũng không nên tuyệt tình quá, nếu không thì sau này cũng không có cơ hội mà gặp lại nhau được nữa."

"Cũng may mà chúng ta lại gặp nhau rồi." Hoàng Thiên Trọng giơ tay về phía Tần Lạc nói: "Những hiểu lầm của ngày trước thì hãy để nó qua hết đi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là bạn."

"Đứng từ góc độ của trung y mà nói thì giận nhẹ sẽ tổn thương đến tim, còn nổi giận đùng đùng sẽ tổn thương đến toàn thân. Tôi không thích nhớ những việc gì không vui, mà chỉ nhớ những việc vui vẻ mà thôi." Tần Lạc còn tỏ ra phong độ hơn cả Hoàng Thiên Trọng, nói: "Vì vậy mà những việc xảy ra khi trước tôi đã quên từ lâu rồi."

"Thế thì tốt." Hoàng Thiên Trọng nói. "Vậy thì ngày sau chúng ta nên gần gũi nhau hơn mới phải."

"Điều đó là hiển nhiên rồi." Tần Lạc nói. "Vừa rồi khi còn ở ngoài, tôi còn nói chuyện với anh Trịnh về anh cơ."

"Ồ, vậy sao?" Hoàng Thiên Trọng hơi nghiêng đầu lướt nhìn Trịnh Tồn Cảnh một cái.

"Đúng vậy, Tần huynh đệ nói Thái tử là người tốt, là một người đáng để kết bạn thâm giao." Trịnh Tồn Cảnh cười hề hề nói, khuôn mặt gầy guộc da bọc xương, tựa như là trên gò má bị người ta khoét một lỗ hổng vậy. Hắn không ngờ là tên khốn này lại đâm mình một nhát nhanh đến thế.

Mặc dù hắn đã nhận quà tặng của Tần Lạc, nhưng không hề nghĩ là sẽ làm việc cho hắn ta, lại càng không bao giờ nghĩ sẽ nói giúp cho Tần Lạc, để Lôi Diệu Dương được thả ra.

Không ngờ Tần Lạc cũng không phủ nhận, nói: "Đúng là như vậy đó, tôi có thể nhìn ra được, Thái tử là một người bạn rất dễ hòa hợp."

"Quá khen rồi, là do tôi và anh hợp nhau đó thôi." Hoàng Thiên Trọng nhìn Tần Lạc cười nói, nhưng dường như lại đang suy nghĩ đến điều gì đó. Với những tư liệu mà hắn bảo người thu thập được và những lần tiếp xúc với tên tiểu tử này, thì biết hắn ta không phải là một người dễ nói chuyện, vậy sao hôm nay tự nhiên lại đổi tính đổi nết như vậy?

"Đúng vậy, anh và tôi vừa gặp đã như quen nhau từ lâu lắm rồi vậy." Tần Lạc mặt dày nói một cách vô sỉ: "Hơn nữa nếu nói sâu xa hơn thì mối quan hệ giữa hai chúng ta đúng là có nguồn gốc hẳn hoi. Long Vương là sư phụ của tôi và cũng là thúc bá của anh. Vì vậy mà tôi cũng không coi Hoàng đại ca là người ngoài nữa. Hôm nay đúng là có một việc cần nhờ cậy đến anh."

"Chuyện gì vậy?" Hoàng Thiên Trọng đột nhiên rùng mình lên tiếng hỏi. Hắn rất căm ghét Long Vương, lại càng ghét người ta nói hắn và Long Vương có quan hệ gì đó. Điều này chẳng khác gì cho hắn một cái bạt tai đến điếng người lên mặt hắn cả.

Nếu quả thật là có quan hệ chú cháu thân thích như vậy thì sao ông ta còn đuổi mình ra khỏi Long Tức?

"Trịnh đại ca không nói cho Hoàng đại ca biết sao?" Tần Lạc hỏi với vẻ nghi hoặc. "Tôi lại cứ nghĩ là anh biết rồi cơ, đó là chuyện liên quan đến Lôi Diệu Dương. Giống như Hoàng đại ca đã nói đó, hóa ra chuyện đó là hiểu lầm giữa hai chúng ta, hiểu lầm qua đi rồi thì chẳng còn có chuyện gì hết. Lúc nào chúng ta muốn uống rượu thì uống rượu, khi nào nên làm bạn thì vẫn làm bạn. Lôi Diệu Dương chỉ là một nhân vật vô tội, Hoàng đại ca tha cho anh ấy đi."

Hoàng Thiên Trọng nở một nụ cười bí hiểm khó dò ở trên mặt, nhưng vẫn không đáp lại câu hỏi của Tần Lạc.

Lôi Diệu Dương là anh họ của Vương Cửu Cửu, mặc dù là anh họ xa, nhưng anh ta vì mình mà phải vào ngục, vì vậy mà Vương Cửu Cửu cũng nhìn chăm chăm vào Hoàng Thiên Trọng với ánh mắt chờ đợi.

Nàng đã đồng ý cứu Lôi Diệu Dương ra ngoài, và nàng đúng là đã làm hết sức mình rồi, vì chuyện này mà nàng đã chạy đến Hương Sơn mấy lần để cầu cứu lão tổ tông của Vương gia đang tĩnh dưỡng ở đó. Nhưng Hoàng Thiên Trọng vừa có lý lại vừa có bằng cớ, không những thế còn nhất quyết không chịu nhả người ra, vì vậy mà Vương gia nhất thời cũng không thể làm gì được.

Vẻ mặt của Văn Nhân Chiếu vô cùng mịt mờ, căn bản là không hiểu mấy người này đang nói về chuyện gì. Còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì nghe hiểu rồi, nhưng nàng không có ý nhúng tay vào. Về phần hai người Bạch Phá Cục và Tần Tung Hoành thì, việc gì không liên quan đến mình thì cứ giữ nguyên thái độ xem màn kịch hay mà thôi.

"Anh có thể cho tôi một lý do không?" Hoàng Thiên Trọng hỏi.

"Vì sự việc đã qua rồi, Lôi Diệu Dương(?) cũng coi như đã bị trừng phạt rồi." Tần Lạc nói.

"Không được. Lý do này không thể ăn nói với những người ở bên ngoài được."

"Vì chúng ta là bạn." Tần Lạc lại lên tiếng một lần nữa.

"Vẫn chưa được." Hoàng Thiên Trọng nói: "Lý do này thì tôi không thể ăn nói với chính bản thân mình được."

"Anh muốn cái gì?" Tần Lạc hỏi.

"Một câu nói."

"Câu nói nào?"

"Anh biết đó."

"Tôi không biết."

"Khi ở Lan Đình, anh tìm tôi để muốn có một câu nói. Bây giờ, anh trả lại cho tôi ba chữ đó." Hoàng Thiên Trọng nói.

Đó là chiếc gai vĩnh viễn tồn tại trong lòng hắn. Hắn lần đầu tiên nói "tôi xin lỗi" với người ta, và cũng hy vọng đó là lần cuối cùng.

Trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn cả sức khỏe và tính mạng nữa?

Đó là lòng tự tôn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio