"Không được." Tần Lạc từ chối một cách dứt khoát.
"Thế thì chẳng còn có gì để nói cả." Hoàng Thiên Trọng nói.
Tần Lạc và Hoàng Thiên Trọng bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều nhìn ra được ánh mắt sắc lẹm của đối phương.
Đột nhiên, Tần Lạc cười lớn, nói với người đứng bên cạnh Hoàng Thiên Trọng là Trịnh Tồn Cảnh: "Trịnh đại ca, không phải anh đã đồng ý nói giúp tôi với Hoàng đại ca sao? Giờ đúng lúc rồi đó."
"Cái này…" Trịnh Tồn Cảnh khó xử nói: "Những việc như thế này đều do Thái tử quyết định. Tôi không làm gì được cả."
"Làm gì có chuyện như thế. Anh là người bạn tâm phúc của Hoàng đại ca. Lời anh nói ra thì anh ấy sẽ nghe theo đó." Tần Lạc nói.
"Xin lỗi. Nhưng tôi không giúp gì được cho anh cả." Trịnh Tồn Cảnh nói với vẻ mặt không vui. Tên nhãi ranh này đúng là đáng ghét, những lời nói có hình thức bề ngoài như vậy chỉ là nói ra để nghe mà thôi, chẳng có ai coi đó là thật cả, thế mà hắn ta lại nói ra với vẻ mặt nghiêm túc ở trước mặt Thái tử, cứ như là mình có ước hẹn cái gì với hắn ta vậy. Với tính tình đa nghi của Thái Tử thì anh ấy sẽ nghĩ gì đây?
"Không có công thì không hưởng lộc, anh trả lại cho tôi lễ vật mà tôi tặng anh đi." Tần Lạc cũng bắt đầu nổi giận.
Bà nó chứ, hứa hẹn với người ta mà lại không làm, có còn nhân phẩm, có còn đạo đức, tố chất nữa hay không đây?
"……."
Mọi người đều quay ra nhìn nhau, mắt chữ O miệng chữ A không nói câu gì.
Người đàn ông này thật là hết chỗ nói. Đã tặng người ta đồ rồi mà còn đòi lại? Hơn nữa lại còn ở trước mặt bao nhiêu người như vậy đòi lại nữa chứ.
Cứ như là đang chơi trò trẻ con với nhau vậy. Tiểu Minh và Tiểu Cương vốn là một đôi bạn thân thiết nhau, Tiểu Minh đưa cho Tiểu Cương cục tẩy mà mình yêu thích nhất, kết quả là hai người phát sinh mâu thuẫn, Tiểu Minh lại đi tìm Tiểu Cương để lấy lại cục tẩy…..Tần Lạc lúc này không khác gì Tiểu Minh cả.
Nói gì thì nói Trịnh Tồn Cảnh cũng là một nhân vật có máu mặt ở cái đất Yến Kinh này, muốn giở trò trước mặt hắn cũng phải dè chừng đôi phần, nhưng khi ở bên ngoài hoặc là ra khỏi thành Yến Kinh, thì đã không phải là đất của hắn ta. Do vậy giở trò với hắn một chút cũng chẳng có gì quá đáng cả!!
Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc cười hì hì, vì đây không phải là lần đầu tiên nàng chứng kiến tính vô sỉ và tàn nhẫn của Tần Lạc. Nhớ lại lần đầu tiên hắn đến lớp giảng bài còn giả dạng học sinh làm mình bị lừa một vố, sau đó còn dùng thủ đoạn lôi đình để đuổi Mã Uy ra khỏi lớp. Nàng không những không cảm thấy loại người vô lại này đáng ghét mà còn thấy thích là đằng khác.
Ít nhất thì theo như nàng nghĩ, tính cách được thể hiện hẳn ra bên ngoài này của Tần Lạc hơn hẳn cái kiểu đạo đức giả của Tần Tung Hoành và Hoàng Kim Trọng này.
Tất nhiên, trong mắt người tình chỉ có Phan An, trong mắt của nàng thì Tần Tung Hoành chẳng có điểm xuất sắc nào bằng người đàn ông mà nàng thích cả.
Văn Nhân Chiếu há hốc miệng ra, nhìn Tần Lạc với vẻ mặt sùng bái hết chỗ nói. Cậu ta nhớ lần trước anh rể nói với mình phải giống một người đàn ông chân chính, lẽ nào đây chính là phong thái, khí phách của người đàn ông mà anh ấy nói đây sao?
Văn Nhân Mục Nguyệt thì không có bất kì sắc thái biểu cảm nào cả, vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như vậy. Có lẽ những điều mà nàng suy nghĩ còn sâu xa, rộng lớn hơn thế này nhiều.
Bạch Phá Cục toe toét miệng cười ha hả, hắn thấy người đàn ông trẻ tuổi này thật là thú vị hết biết. Còn thú vị hơn bao nhiêu người thú vị mà hắn đã từng đi nam về bắc tiếp xúc qua.
Hoàng Thiên Trọng vẫn rất ư là bình tĩnh, không biết là đang nghĩ điều gì. Còn người mà cảm thấy khó xử nhất thì đó là Trịnh Tồn Cảnh, sắc mặt lúc thì trắng bệch, khi lại tái xanh ra, tiếp đó lại trở nên tím ngắt.
Không thể không thừa nhận, hôm nay là một ngày đen tối nhất trong đời hắn. Tất cả những nỗi sỉ nhục mà từ trước đến giờ cộng lại cũng không thể nhiều được bằng người đàn ông này trao cho mình lúc này.
Hắn tình nguyện người ta cho hắn một bạt tai ở trước mặt bao người, chứ không muốn người ta đòi lại lễ vật trước bàn dân thiên hạ như vậy.. Đây không phải là đánh người, mà đây là có ý giết người ấy chứ. Nếu ai mà khả năng chịu đựng kém một chút, thì chưa biết chừng đã mổ bụng ở ngay trước mặt mọi người rồi.
"Tôi…" Trịnh Tồn Cảnh vội vàng nói, thiếu chút nữa thì bị nước bọt của mình làm cho mình sặc chết. Dừng lại một hồi lâu mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, thì tiếp tục: "Lúc đó tôi đồng ý nhận quà của anh, vì anh nói là muốn làm bạn với tôi…chứ không phải là tôi đồng ý làm gì giúp anh cả. Khi anh đề cập đến chuyện bảo tôi nói giúp anh , thì tôi cũng đã nói rõ ý của tôi cho anh rồi, việc này tôi không thể quyết định được, Thái tử nói thế nào thì tôi sẽ làm thế đó. Tôi nghe theo lời Thái tử."
Trịnh Tồn Cảnh rút đơn thuốc vứt ra ngoài nói: "Chỉ là một tờ đơn thuốc mà thôi, còn chưa biết là thật hay giả…cái khác thì tôi e là không làm được, còn việc tìm ra mười mấy người trung y giỏi hơn anh thì tôi vẫn có thể làm được. Có lẽ, những thứ trong mắt chúng tôi thì chẳng là gì cả, nhưng trong mắt anh thì có phần quý giá hơn một chút cũng nên."
"Anh tìm cho tôi mười mấy vị trung y giỏi hơn anh ấy cho tôi xem nào!" Vương Cửu Cửu cười nhạt nói. "Chúng ta đánh cuộc, nếu anh không tìm ra thì thế nào đây?"
"Trong mắt anh thì cái gì mới là đặc biệt quý giá vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt dịu dàng lên tiếng: "Nói ra cho chúng tôi biết với, có lẽ tôi cũng không biết đó."
"……"
Trịnh Tồn Cảnh liền á khẩu không nói được thêm lời nào. Hắn dám đắc tội với Tần Lạc, nhưng lại không thể đắc tội được với hai vị đại tiểu thư này.
Một người là công chúa nhỏ của nhà họ Vương, còn một người thì là một phụ nữ phú khả địch quốc (), có cái gì mà hắn có còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì không có đây?
Việc hai người phụ nữ này đứng ra bảo vệ cho Tần Lạc khiến cho người ta phải ngưỡng mộ, đồng thời cũng làm cho người ta phải ghen tỵ.
Tần Lạc tiếp lấy phương thuốc, châm chọc nói: "Nếu anh quen biết bao nhiêu là danh y như vậy thì sao vẫn không trị khỏi cái bệnh thận suy vặt vãnh này chứ? Vừa phải đại bổ lại vừa phải bài tiết mạnh, chắc chắn đã làm cho anh khổ sở lắm phải không?"
"Anh…." Trịnh Tồn Cảnh thiếu chút nữa thì không nhịn nổi, định xông lên chiến đấu trực tiếp với Tần Lạc.
Đúng vậy, ánh mắt của Tần Lạc quá là cay độc, chỉ một lời thôi cũng nhắm trúng tim hắn.
Hắn háo sắc, bên cạnh lại không thiếu gì người đẹp, vì vậy mà sức khỏe của hắn ngày càng suy yếu.
Hắn đã đi khám ở mấy chỗ danh y rồi, đa phần đều khai cho hắn bài thuốc bổ, nhưng hắn vừa bổ lại vừa bài tiết, thì căn bản là không thể trị tận gốc căn bệnh được, đây cũng là nguyên nhân mà hắn khi nghe thấy Tần Lạc nói là tặng hắn một bài thuốc thì mới chịu nhận, còn nếu mà Tần Lạc tặng hắn những thứ đồ khác thì hắn đã lựa lời từ chối rồi.
Hoàng Thiên Trọng cũng không muốn thấy Trịnh Tồn Cảnh không có đường lui như thế, bèn chủ động nói giúp giải vây cho tâm phúc của mình: "Việc này đúng là không liên quan gì đến Tồn Cảnh cả. Lôi Diệu Dương phản bội cũng làm mất mặt tôi rồi.. Tồn Cảnh cho dù có nói đỡ cho anh thì cũng phải đợi tôi gật đầu đồng ý mới được." Text được lấy tại
Hoàng Thiên Trọng nhìn Tần Lạc, mắt nheo lại thành một sợi chỉ mảnh, nói: "Ngay từ đầu anh thấy là mình mất thể diện, vì vậy mà tôi đã cho anh thể diện. Giờ đây tôi mất thể diện, nhưng anh lại không cho lại tôi… Thế này không phải là ức hiếp người quá đáng sao?"
"Vấn đề là khi đó đúng là anh có lỗi với tôi, còn tôi thì chẳng thấy có gì hổ thẹn với lương tâm mình cả." Tần Lạc phản bác lại.
Tần Lạc và Thái tử xảy ra xung đột là vì Thái tử bảo Lôi Diệu Dương đến để hãm hại mình. Người gây ra chuyện là Thái tử, vì vậy mà tất nhiên hắn ta phải xin lỗi. Tần Lạc là một lương dân bé nhỏ, không sinh sự, không gây gổ, không thêu dệt hay lừa đảo ai cái gì, lại càng không khạc nhổ bừa bãi, thì dựa vào cái gì mà phải nói lời xin lỗi chứ?
Chỉ vì mình ép bức hắn ta nói lời xin lỗi, nên mình phải xin lỗi vì chuyện này hay sao?
Khi thấy rằng mình không sai thì Tần Lạc nhất quyết sẽ kiên trì đến cùng, có chết cũng phải giữ vững lập trường.
"Nếu đã nói vậy thì không nhắc đến chuyện này làm gì nữa, chúng ta cứ làm theo trình tự chính quy thôi. Nào, mọi người uống rượu đi." Hoàng Thiên Trọng cười nói, sau đó vẫy tay về phía mấy người bồi bàn, ra ý bảo bọn họ đem đến cho những người ở đây mỗi người một ly rượu vang.
Sau khi cạn với mọi người một ly thì Hoàng Thiên Trọng nói: "Mọi người cứ tùy ý, tôi đi tiếp đãi vài vị khách khác một chút."
Nói xong liền đem theo một đám người quay người rời đi.
"Đợi chút đã." Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lên tiếng gọi giật lại.
Hoàng Thiên Trọng quay người lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, những tia sáng dị thường lấp ló đâu đó trong mắt hắn, cười hê hê nói: "Mục Nguyệt, có chuyện gì sao?"
"Mặc dù tôi không biết anh ta là ai, nhưng…hãy thả anh ta ra đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thẳng vào Hoàng Thiên Trọng nói.
Hoàng Thiên Trọng chỉ tủm tỉm mà không nói gì, tựa như là đang suy nghĩ về khả năng xảy ra của việc này vậy, và cũng như là đang đợi Văn Nhân Mục Nguyệt cho mình một lý do vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói gì, cứ như là cái gì cần nói thì nàng đều nói ra hết cả rồi vậy, giờ đây chỉ còn một việc đó là chờ đợi đáp án của người ta mà thôi.
Thả, hay là không thả?
"Mục Nguyệt, nói thế nào thì nói, cô cũng phải cho tôi một lý do chứ." Hoàng Thiên Trọng nói tiếp: "Cho dù là không cần phải che lấp miệng lưỡi thiên hạ thì cũng còn phải để tôi tự ăn nói với bản thân mình thế nào cho phải chứ."
"Tần Lạc là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nợ anh ấy một tính mạng. Giờ đây anh ấy muốn cứu người ta, tôi cần phải giúp anh ấy hoàn thành việc này. Đây chính là lý do của tôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Lôi Diệu Dương là anh họ của tôi, Thái tử nể mặt Vương gia mà thả anh ấy ra được không? Tôi sẽ bảo anh ấy rời khỏi Yến Kinh, không bao giờ để Thái tử phải trông thấy anh ấy thêm một lần nào nữa." Vương Cửu Cửu lên tiếng nói.
Khiến cho người ta không thể ngờ tới, đó là lúc này đây, đến cả Bạch Phá Cục cũng lên tiếng nói giúp: "Thái tử việc gì phải chấp nhặt một nhân vật bé nhỏ như vậy chứ? Lần này thả anh ta ra, lần sau mà còn gây sự nữa thì vẫn có thể bóp chết anh ta cơ mà…Tất nhiên là có các tiền vàng đi chăng nữa thì anh ta cũng không dám làm vậy."
Một người có tiếng nắm quyền hành Long Tức là Tần Lạc, một người là Văn Nhân Mục Nguyệt – chủ nhân của Văn Nhân gia, một người là Vương Cửu Cửu – công chúa nhỏ của nhà họ Vương, còn một nhân vật quan trọng nữa trong ba gia tộc đó là Bạch Phá Cục. Không ngờ là bọn họ lại yêu cầu cùng một việc.
Hắn đã sớm biết rằng Tần Lạc có một đội quân phụ nữ mạnh mẽ đứng sau làm chỗ dựa, điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân tại sao mà Tần Tung Hoành luôn phải ngậm miệng trước mặt hắn ta, nhưng không ngờ quan hệ giữa hắn ta và Bạch Phá Cục lại trở nên thân thiết như vậy. Đúng là vài ngày không gặp mà đã phải nhìn bằng con mắt khác rồi.
Thế này gọi là gì? Bức cung?
Vẻ mặt của Hoàng Thiên Trọng trở nên nghiêm nghị, nụ cười trên khuôn mặt cũng ngưng đọng lại.
"Thế còn anh thì sao?" Hoàng Thiên Trọng nhìn Tần Tung Hoành hỏi: "Ý của anh thì thế nào?"
Tần Tung Hoành vẫn duy trì thái độ im lặng với việc này, có lẽ làm vậy là cách duy nhất có thể tìm được đồng minh.