Bách Biến Dạ Hành

1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-☉----------☉----------☉-

Bạch Kỳ sao chép được năng lực của Tam Nhãn Linh Hầu quả là một chuyện gây ngạc nhiên vô cùng lớn. Bởi nếu vậy thì có thể nói ngay cả những Linh Thú hay Thần Thú trong truyền thuyết nếu được Bạch Kỳ “bắt tay” thì chẳng phải Bạch Kỳ sẽ sao chép luôn cả năng lực thần kỳ của chúng?

Chuyện này thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. Một người có thể mang nhiều thiên phú và năng lực của nhiều chủng tộc thì sức mạnh sẽ vô cùng lớn, mạnh đến mức không thể định lượng được nữa.

Đáng lẽ Bạch Kỳ sẽ không thể xảy ra khả năng này nhưng phải nói là hắn cực kỳ “may mắn” khi đã sao chép năng lực bất tử của Vân Phi đầu tiên. Nếu không thì Bạch Kỳ đã chết vì bạo thể khi sao chép thêm một loại năng lực khác. Việc may mắn này có phải là một sự trùng hợp? là may mắn? là vận mệnh? hay là một sự sắp đặt của ai đó?

-☉-

Bạch Kỳ sau khi tụ lại hình dáng từ đống máu thịt vừa vỡ vụn, trên trán hắn đã có một con mắt bảy màu có hào quang ẩn hiện. Con mắt này có thể tùy ý xuất hiện cũng như ẩn mất, nhưng hiện tại thì Bạch Kỳ mặt mày vừa kinh động vừa sợ hãi trước thứ năng lực vừa mới có từ con mắt ấy.

- Hầu ca, chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này? - Bạch Kỳ mừng rỡ hỏi Tôn Viên.

Vân Phi ngồi đó chăm chú nhìn con mắt trên trán của Bạch Kỳ, sau đó lại nhìn sang con mắt trên trán của Tôn Viên để so sánh. Đúng là nhìn bề ngoài cả hai con mắt này nhìn giống hệt nhau, trông như hai viên ngọc lóng lánh nhiều màu sắc, chỉ là khí tức và hào quang trên mắt của Bạch Kỳ và Tôn Viên là có phần khác nhau thôi.

Tôn Viên cười cười, tay sờ vào con mắt như viên ngọc lồi ra trên trán của mình có vẻ hứng thú nói:

- Ngươi còn hỏi lại lão Tôn nữa sao? Thiên phú của ngươi lão Tôn không biết tên là gì, cũng chưa từng nghe qua, nhưng có vẻ như nó có khả năng sao chép năng lực và thiên phú của kẻ khác khi ngươi chạm vào họ - Tôn Viên chỉ tay vào trán Bạch Kỳ rồi hỏi - Tầm nhìn của ngươi bao quát trong khoảng cách bao xa? Có khả năng nhìn được những thứ gì?

Bạch Kỳ còn chưa nuốt trôi câu trả lời của Tôn Viên về khả năng sao chép của mình, nhưng nghe Tôn Viên hỏi thì Bạch Kỳ cũng vội trả lời:

- Phạm vi vào khoảng nửa căn phòng này - Bạch Kỳ tập trung vào con mắt trên trán, nó không chuyển động nhưng tựa như có khả năng soi rọi tất cả mọi thứ ở đây khiến Bạch Kỳ mừng rỡ nói - Tiểu đệ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phạm vi quanh đây, có thể đồng thời nhìn từ tất mọi hướng đến một vật thể nằm trong phạm vi hoạt động của Linh Nhãn dù nó nằm ở đâu đi chăng nữa. Ngoài ra còn nhìn thấy toàn bộ cấu trúc của vật thể ấy từ trong ra ngoài, từ nền tảng cấu tạo nhỏ nhất cho tới tổng thể kết hợp của vật thể… còn có thể nhìn thấy cả...

- Dừng - Tôn Viên đưa tay lên chặn lời Bạch Kỳ lại - Nói bấy nhiêu đó thì lão Tôn đủ biết rồi, ngoài ra ngươi còn có khả năng nào khác ngoài việc nhìn bằng Linh Nhãn ra không? Ví dụ như pháp thân của lão Tôn chẳng hạn?

Bạch Kỳ nhắm mắt như để tập trung tìm hiểu gì đó từ thân thể mình. Nhưng ngoài Linh Nhãn và thể trạng mang dòng máu kỳ lạ thì Bạch Kỳ không thấy có gì khác nữa nên lắc đầu trả lời:

- Không có năng lực gì khác nữa, nhưng Linh Nhãn này quả thật quá thần kỳ… liệu nó có khả năng… - Bạch Kỳ ngập ngừng, ánh mắt sáng rực nói - Nó... có khả năng nhìn xuyên quần áo bên ngoài được không?

Vân Phi nghe tới câu này thì mặt mày cũng tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Loại năng lực nhìn xuyên trang phục này đúng là loại Vân Phi hằng ao ước, mà nó còn là mong ước của biết bao nhiêu người trên thế giới này nữa.

Tôn Viên nghe hỏi vậy thì ngửa cổ cười to một tràng dài, sau đó thì trả lời một câu khiến Bạch Kỳ vui sướng tột đột.

- Tất nhiên là được, nhìn như thế chỉ là chuyện đơn giản thôi.

Bạch Kỳ trong nháy mắt chìm ngập vào cơn mộng ảo tuyệt đẹp, những mỹ nữ xinh đẹp, những thánh nữ tuyệt sắc sẽ không còn quần áo hay trang phục trên người nữa. Mà trước mắt Bạch Kỳ sẽ chỉ còn lại những tấm thân nóng bóng mềm mại, những đường cong chết người, những… những...

Đang tưởng tượng tới đây, Bạch Kỳ bỗng cảm thấy mặt mình có cảm giác ươn ướt. Bạch Kỳ vội tỉnh mộng, tay đưa lên mũi thì phát hiện mũi mình chảy máu ròng ròng.

- Bà mẹ nó - Vân Phi trố mắt nhìn Bạch Kỳ chảy máu mũi, hắn thừa biết Bạch Kỳ đang tưởng tượng ra việc gì - Chuyện này là thật hả? Con heo này có khả năng nhìn như vậy thì thì chết con gái nhà người ta hết à? Tại sao? Tại sao không phải là tao chứ… thật bất con mẹ nó công!

Gào tới đây, Vân Phi chợt nhìn về Tôn Viên, ánh mắt còn kinh ngạc hơn nữa nói:

- Như vậy con khỉ nhà ngươi từ trước tới nay đều có khả năng này? Vậy chẳng phải ngươi…

Tôn Viên còn đang cười cợt trước điệu bộ chảy máu mũi của Bạch Kỳ. Nhưng khi nghe Vân Phi nhắc tới bản thân thì Tôn Viên giật nảy mình, xua tay liên tục nói:

- Bậy bậy bậy… Lão Tôn chưa bao giờ nhìn đứa con gái nào khác, nhất là vụ nhìn qua lớp áo lại càng không có - Tôn Viên điệu bộ thanh sạch nói - Lão Tôn đã có vợ rồi, mà vợ lão Tôn còn là tuyệt sắc mỹ nhân đẹp nhất thế gian này… Nàng vừa đẹp, vừa dịu dàng, vừa yêu thương lão Tôn. Nói chung là tình cảm thắm thiết, cho dù không có nàng thì lão Tôn cũng chả hơi đâu mà đi nhìn mấy vụ đó.

Vân Phi không tin lời của Tôn Viên nói lắm, làm gì có tên nào mà có năng lực đó lại không đi “nhìn”. Tôn Viên nhìn vẻ mặt ám muội không tin tưởng của Vân Phi, cộng với khuôn mặt đang đờ đẫn trong mộng tưởng của Bạch Kỳ thì chỉ cười mà không nói gì, còn trong lòng thì thầm than “Lão Tôn mà nhìn ai thì nàng lột da lão Tôn mất”.

Tôn Viên chỉ cười cười một lát rồi nói:

- Lão Tôn nói là có thể nhìn được như vậy, nhưng đó là với sức mạnh của lão Tôn - Tôn Viên chỉ tay vào Bạch Kỳ đang đần mặt đứng đó - Còn với con heo nhà ngươi thì e là khó có thể nhìn được. Hiện tại theo như ta suy đoán, ngươi chỉ có thể sao chép được năng lực cơ bản nhất, hay nói cách khác là loại năng lực lần đầu xuất hiện giống như lúc mới sinh. Vậy nên ngươi chỉ nhìn trong phạm vi rất ngắn, lại chỉ có thể nhìn được những loại vật thể tầm thường không có sự sống. Đến một cái cây ngoài kia lão Tôn e là ngươi còn chưa thể nhìn vào bên trong nó được chứ đừng nói tới nhìn xuyên quần áo ha ha… Nhất là với người có trình độ tu luyện thì họ thường có một tầng chân khí bảo hộ xung quanh, muốn nhìn xuyên qua được mà không bị họ phát hiện thì ngươi phải cố gắng tu tập nhiều lắm thì may ra.

Bạch Kỳ nghe vậy thì chợt bừng tỉnh, giấc mộng thần tiên đẹp đẽ trong đầu nhưng vang lên một tiếng rắc rồi vỡ nát.

- Vậy… vậy làm sao để nhìn… à là làm sao để có thể giống như hầu ca - Bạch Kỳ khẩn thiết nói, đây là một việc vô cùng trọng đại đối với hắn.

- Ngoài sức mạnh cảnh giới tu vi của bản thân ra, ngươi còn phải có một lượng Tâm Năng rất cao, và đặc biệt nhất là phải luyện cho Linh Nhãn phát ra hết công năng của nó. Còn muốn đạt tới trình độ như lão Tôn hả? - Tôn Viên cười khẩy nói - E là ngươi phải khổ tu vài trăm năm thì may ra. Lão Tôn đây phải khổ cực tu luyện, không tiếp xúc với ngoại giới vài chục năm trời, đêm không ngủ, ngày không ăn, lại còn phải ngày ngày chịu đựng đủ loại cực hình kinh khủng khác để luyện Tâm Năng. Còn sức mạnh thì… e hèm… lão Tôn không nói ra được.

Tôn Viên không ngượng mồm kể về quảng thời gian “khổ tu” ở Hoa Quả Sơn khi chỉ toàn ăn rồi ngủ, còn sức mạnh thì đã có Yến Linh lo liệu nên hắn chẳng phải bận tâm gì nữa. Bây giờ xuất sơn thì Tôn Viên đã trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, còn Yến Linh thì có thêm một lượng Tâm Năng vô cùng lớn khiến nàng càng thêm mạnh mẽ. Cả hai Tam Nhãn Linh Hầu vốn đã mạnh nay lại càng thêm khủng bố.

Vân Phi thì mặt nhăn mày nhó, vẻ ghen tỵ hiện cả lên mặt vì năng lực “nhìn” của Tôn Viên và Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ thì dù bị dập tắt mất cơn mộng tưởng, nhưng bây giờ hắn đã có một mục đích tu luyện chân chính chứ không lan man như lúc trước nữa.

“Vì một tương lai tươi sáng… vì những mỹ nhân xinh đẹp... hế hế hế” Bạch Kỳ mắt sáng rực, miệng cười như chưa bao giờ được cười sung sướng đến như vậy, dù cho có phải khổ tu đến mức nào đi nữa cũng phải vươn tới tương lai rực rỡ đầy huy hoàng ấy cho bằng được.

-☉-

Tôn Viên biết thừa chuyện muốn đạt được trình đồ soi rọi mọi cấu trúc thân thể cũng như sức mạnh của người đối diện là cả một quá trình gian khổ. Bạch Kỳ thì lại không giống với Tôn Viên vì Tôn Viên là một cặp với Yến Linh, và cả hai lại có thể thông linh với nhau, mỗi người luyện một loại sức mạnh thì cả hai đều nhận được.

Tôn Viên và Yến Linh từ khi sinh ra đã không mở Linh Nhãn trên trán. Cả hai phải tự lực tu luyện đến vài chục năm trời mà không dùng đến năng lực của Linh Nhãn. Vậy nên ngoại giới chỉ biết đến Yến Linh là một Linh Hầu chứ không hề biết nàng là Tam Nhãn Linh Hầu vì nàng chưa bao giờ mở ra Linh Nhãn. Mục đích không mở Linh Nhãn chính là để vừa tu luyện, vừa phát triển Linh Nhãn vì khi mở ra sẽ rất khó tu luyện. Còn Bạch Kỳ chỉ là sao chép cơ bản, lại mở Linh Nhãn ngay khi vừa có thì muốn đạt tới trình độ của Tôn Viên là một chuyện vô cùng gian nan cực khổ.

Tôn Viên chỉ cười mà không nói ra chuyện này cho Bạch Kỳ biết coi như cho hắn một loại mục đích tu luyện chân chính, dù loại mục đích này có vẻ không được cao cả cho lắm.

Vân Phi thì buồn bực ngồi lảm nhảm một lúc, ghen tị tột độ nhưng không có cách nào đạt được năng lực “nhìn thân thánh” ấy được. Đang ngồi thì Vân Phi vội đứng bật dậy, ánh mắt màu đỏ của Vân Phi nhìn về một hướng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôn Viên dường như cũng cảm nhận được sự việc sắp xảy ra nhưng chỉ ngồi yên, tay cầm cây bổng sặc sỡ chống xuống sàn nói:

- Hai ngươi là lính mới, lại là Đại Yêu nhưng xem ra không đơn giản là dạng tầm thường như đám nhoi nhóc ngoài kia - Tôn Viên trước đã bất ngờ với việc Vân Phi có khả năng bất tử, bây giờ nhìn thấy hắn còn có cảm ứng linh mẫn như vậy nên khen - Huyết Lang ngươi hẳn là cảm nhận được luồng lực rất lớn đang tiến về đây?

Vân Phi vừa rồi đã nhận ra một luồng khí tức cực mạnh đang xông tới đây, nhưng sau khi phân tích thì đó là của một đám đông rất nhiều người nên mới dần thả lỏng căng thẳng. Vân Phi trở lại bộ dạng thản nhiên, ngồi xuống ghế cười hỏi:

- Đám đang kéo tới kia hẳn là Thiên Sứ? Chúng cố ý phát ra lực lượng để hù dọa thế thì ai lại không nhận ra được, mà chúng kéo tới đây một số lượng đông như thế chỉ để phá cứ điểm này thôi sao?

- Không nghĩ tới lần này lại đông như vậy? - Tôn Viên không có vẻ gì là lo lắng, vẫn ngồi thong thả trả lời - Lão Tôn vừa uống được một trận đã khát, còn kết được hai tên đàn em có năng lực không tồi… Bây giờ cũng nên vận động tay chân một xíu rồi ha ha ha.

Vân Phi nghe vậy thì mặt mày dữ tợn, tay chỉ thẳng mặt Tôn Viên mà quát:

- Tao chưa xử tội con khỉ nhà mày dám ám toán tao lúc trước mà mày còn dám gọi tao là đàn em - Vân Phi cười khẩy, tay phất một cái - Ngoài cái bụng không đáy của mày ra thì tao đây tạm chấp nhận không bằng, còn vể bản lĩnh thật sự hả?... ha ha

Nhìn Vân Phi cười khẩy có vẻ khinh thường mình, Tôn Viên liền đứng thẳng dậy, một tay cầm bổng vác lên vai, ba mắt hừng hực khí thế nói:

- Vậy thì chống mắt lên mà coi lão Tôn thể hiện bản lĩnh đây hà hà.

Bạch Kỳ đứng một bên không biết đến chuyện địch quân đang kéo tới, nhưng nghe Vân Phi và Tôn Viên đối thoại thì hắn cũng đoán ra phần nào. Còn về vụ đàn em thì Bạch Kỳ bây giờ đã tôn sùng Tôn Viên làm đại ca rồi. Mục đích tôn sùng Tôn Viên của Bạch Kỳ rất đơn giản… “vì một tương lai tươi sáng”, quyết chí tu luyện Linh Nhãn đến mức độ “nhìn đâu thấy đó” của Tôn Viên.

Lúc Tôn Viên vừa đứng lên, thì bên ngoài có một người đang tức tốc chạy tới đây. Ngươi này với bộ dạng hớt ha hớt hải, nhanh chóng mở cửa tiến vào trong. Người vừa tới với bộ dạng cao ốm, khuôn mặt dày một lớp lông có sọc vằn, đây là Hồng với cương vị “trưởng phòng nhân sự” ở ngôi thành trọng điểm này.

- Hầu ca… bọn chúng lại kéo tới rồi - Hồng có vẻ cực kỳ lo lắng nói - Số lượng lần này đến hơn một vạn tên, bọn chúng…

- Lão Tôn biết rồi - Tôn Viên vung tay chặn lời Hồng - Lão Tôn cũng đã đoán ra ý định của chúng… hà hà, lần này có vẻ vui hơn trước nhiều.

Tôn Viên vai vác bổng, bộ dạng hí hửng bước xuống sân khấu rồi đi ra ngoài. Hồng cung kính đi bên cạnh, còn Vân Phi và Bạch Kỳ cũng theo sau, trong lòng cũng nôn nóng muốn xem đám Thiên Sứ này rốt cuộc là gì? Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio