Tôn Viên bay nhanh đến cổng thành, thân hình với bộ dạng lôi thôi rách rưới hạ xuống đứng trên tường thành cao lớn, ánh mắt sắc bén nhìn ra bên ngoài.
Phía trước tòa thành là một khoảng đất cực kỳ rộng lớn, nơi này đã từng xảy ra rất nhiều trận chiến nên nó mới tan hoang đến vậy. Nhưng bây giờ có mặt ở khoảng đất đó là hơn một vạn người, trông ai nấy đều có phần hao hao giống nhau từ trang phục cho tới khí thế. Đoàn người này nhìn qua đông nghịt, lại còn cùng nhau phát ra khí tức hừng hừng chiến khí.
Người nào trong đám đó cũng đều có mái tóc trắng, hình thể và khuôn mặt đều giống hệt Nhân tộc. Chỉ có khí tức phát ra là mang một lực lượng kỳ lạ khác hẳn với Nhân tộc hay Yêu tộc.
Từ trong một vạn người ấy, có một người bỗng bay thẳng lên cao. Người này sau lưng xuất hiện một cặp cánh trắng có hào quang. Cặp cánh này như được cấu tạo bằng năng lượng chứ không phải gắn liền với cơ thể.
Bay lơ lửng đối diện với Tôn Viên, người này cười đầy khiêu khích nói:
- Tôn Viên… con khỉ nhà ngươi lần này chỉ có một mình tới đây để đón tiếp ta thôi sao? Hay là người của ngươi sợ quá nên đã trốn hết rồi?
Tôn Viên không trả lời, mà khi vừa nhìn thấy tên này thì Tôn Viên mặt mày như cười mỉm. Sau đó lại không nhịn nổi cơn cười mà mở miệng cười ầm hẳn lên.
Tên Thiên Sứ trước mặt thấy vậy thì nghi hoặc, chẳng lẽ con khỉ này phát điên rồi? Trong lúc Tôn Viên đang cười, có ba người đã chạy tới đây. Trong đó có hai người nhảy vọt từ dưới đất lên tường thành là Hồng và Vân Phi, còn Bạch Kỳ thì không có sức mạnh nên chạy một mạch leo cầu thang để bước lên tường thành.
Theo sau là một đám vài trăm người cũng tới đây, họ vừa lo cho thống lĩnh là một phần, còn chủ yếu là muốn xem vị thống lĩnh này thể hiện sức mạnh.
Vân Phi và Hồng vừa nhảy lên thì thấy Tôn Viên đang ôm bụng cười nắc nẻ. Xa xa trên không trung thì có một tên Thiên Sứ bay lơ lửng giữa trời, nhìn hắn có khuôn mặt điềm độ, ánh mắt trong suốt cùng khí thế bất phàm, trông khác hẳn với vị thống lĩnh ăn mặc rách rưới đang cười kia.
Đám Thiên Sứ cũng không vội tấn công hay lao vào, vì ngôi thành này là một trong mười tâm trận của đại trận bảo hộ Yêu tộc. Nơi này cũng có một màn chắn vô hình rất mạnh nên muốn công phá cũng phải mất một thời gian dài. Những lần trước công phá nơi này đều chỉ có thể phá thành chứ không phá được tâm trận, ngoài ra còn bị người trong thành chống đỡ nên khó có thể thành công, nhất là có Tôn Viên ở đây ngăn cản nên càng khó khăn hơn nữa.
- Ngươi cười cái gì? - Tên Thiên Sứ lơ lửng trên không trung có vẻ bực bội quát.
Tôn Viên nhịn cười, tay chỉ thẳng vào tên Thiên Sứ nói lớn:
- Lão Tôn nhớ ra tên của ngươi rồi, trước đây ngươi có đến đây một lần sau đó bị lão Tôn đánh đuổi đi thì phải?
Tên Thiên Sứ không trả lời, lần đó không phải thua Tôn Viên mà vì không phá được tâm trận nên mới lui quân. Nhưng việc đó thì liên quan gì tới việc con khỉ này cười như vậy.
Vân Phi thì đang chăm chú nhìn tên Thiên Sứ lơ lửng trên bầu trời. Trông khí tức thì dường như xấp xỉ với Bán Tiên cao cấp, nhưng luồng lực lại có vẻ khác biệt với Yêu tộc, có lẽ vì vậy nên việc linh khí bất ổn không ảnh hưởng tới Thiên Sứ. Nhưng tên Thiên Sứ này có thể bay được hẳn là nhờ cặp cánh ở phía sau, có vẻ như không phải ai cũng có thể bay được như hắn.
Tôn Viên chống cây bổng xuống, miệng cười đầy ý tứ nói:
- Nếu lão Tôn nhớ không nhầm… thì tên ngươi là Lông Đít Xoăn Tít.
Vân Phi đang nhìn Thiên Sứ, nhưng nghe Tôn Viên nói tên của tên Thiên Sứ ấy thì Vân Phi ngửa cổ cười còn to hơn cả Tôn Viên lúc trước.
- Á HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ… cái gì? Lông Đít Xoăn Tít hả? Tên này tên là lông đít sao - Vân Phi lần đầu nghe thấy cái tên bựa đến như vậy nên không kiềm được vẻ hứng thú - Lại còn xoăn tít nữa chứ há há há… bộ bình thường nó thẳng lắm hay sao mà còn khoe lông đít của mi xoăn tít.
Vài trăm người bên Yêu tộc nghe vậy thì cười ầm lên, Tôn Viên cũng ôm bụng cười. Riêng tên Thiên Sứ thì mặt mày nghiêm trang đã biết thành giận dữ cực độ, trên tay xuất hiện một cây kiếm rất lớn. Cự kiếm vung lên chém một đường kiếm quang lao thẳng về tường thành, nhưng kiếm quang vừa lao tới thì bị một lớp chắn ngăn lại. Tôn Viên phẩy tay một cái, một luồng lực vô hình liền đánh tan kiếm quang.
- Ta tên là Lodizatic - Tên Thiên Sứ gầm lên dữ tợn - Đám Yêu tộc man di các ngươi dám sửa tên của ta… ta lần này sẽ giết sạch các ngươi.
Vân Phi như thể không bận tâm tới lời dọa dẫm ấy, hắn vẫn cười to nói:
- Được rồi, không cần phải khoe, thật ra đám bọn này đều có lông xoăn tít cả ha ha ha… Nếu ngươi đặt tên là Lông Đít Thẳng Tắp thì may ra mới khiến bọn này nể phục.
Tôn Viên càng hứng thú cười hơn nữa, nghe tên đàn em Huyết Lang lắm mồm này chửi thật là sướng tai. Tôn Viên tay cầm bổng xoay tròn một vòng quanh người rồi nói lớn:
- Không cần nhiều lời nữa, có xoăn thì lão Tôn cũng phải đập một trận giúp ngươi thẳng ra mới được.
Tôn Viên vừa nói xong, bộ áo rách rưới bên ngoài bỗng tan biến mất, thay vào đó là một bộ giáp uy vũ. Tôn Viên trong tích tắc liền thay đổi từ một kẻ ăn mày rách rưới thành một chiến thần cương ngạnh, cây bổng trên tay phát ra lực lượng ba động mạnh mẽ.
Con mắt thứ ba trên trán Tôn Viên lóe sáng một cái, Tôn Viên trong nháy mắt liền như một tia sáng bắn thẳng về Lodizatic.
Lodizatic khi nhận thấy Tôn Viên lao ra khỏi tường thành thì bỗng bay ngược ra sau né tránh, cặp cánh trắng sau lưng quạt một luồng cuồng phong dữ dội bắn về trước.
Tôn Viên vẫn lao thẳng về hướng Lodizatic, cuồng phong dường như không ngăn cản được Tôn Viên một tí nào.
Nhưng vừa đúng lúc đó, từ trong đoàn Thiên Sứ dưới đất, bỗng có hơn một trăm bóng dáng bay thẳng lên trên. Trong số hơn một trăm Thiên Sứ ấy, có bốn Thiên Sứ có cánh sau lưng phát ra hào quang tương tự như Lodizatic, còn hơn một trăm Thiên Sứ kia đều có cánh nhưng lại không có hào quang. Cả bốn người mạnh nhất kết hợp với Lodizatic tạo thành một thể bao vây, bọc Tôn Viên lại bên trong. Hơn một trăm Thiên Sứ khác vây thành từng vòng tròn bên ngoài, tạo thành một thế bao kín chặn mọi đường rút của Tôn Viên.
Hồng đứng trên tường thành thấy vậy thì thất kinh, bốn Thiên Sứ vừa lao lên đó có khí tức mạnh không kém gì Lodizatic.
- Thiên Sứ cấp , khí tức còn mạnh hơn cả Hầu ca - Hồng kinh hãi không thốt nên lời - Có bốn tên có hào quang, bọn chúng được xem như đám thiên tài của Thiên Sứ nhất tộc… lần này chẳng lẽ bọn chúng thực sự muốn phá cứ điểm này?
Hồng định ra lệnh cho toàn bộ mọi người chuẩn bị động thủ thì Vân Phi ngăn tay lại nói:
- Hắn trước đó đã ra lệnh không cho ai ra ngoài thành hẳn là có lý do, chắc chắn hắn đã biết trước việc này nên không muốn các ngươi ra ngoài chết vô ích. Đối diện với lực lượng đó các ngươi không có khả năng chống trả.
Hồng đang định quát lại vì một tên lính mới lại dám nói như thế với mình, nhưng nghĩ lại dường như Vân Phi quen biết rất thân với Tôn Viên nên mới không nói gì. Chỉ là việc Tôn Viên một mình đối đầu với một lực lượng đông đảo và mạnh mẽ ấy liệu có thể bảo trụ được tính mạng hay không? Nhất là đang bị vây khốn như thế.
Bạch Kỳ thì đứng ngây ngốc như trời trồng, khuôn mặt sợ hãi nhìn lực lượng của đối phương. Đây tính ra là hơn một trăm Bán Tiên đang vây một mình Tôn Viên, bên trong còn có năm kẻ có sức mạnh được xem như đám thiên tài của Yêu Tộc. Chẳng lẽ lần này ngoài mục đích công phá nơi này, chúng còn muốn giết Tôn Viên?
Tôn Viên bị vây bởi hơn một trăm Thiên Sứ cấp , tức là ngang với Bán Tiên của Yêu tộc. Tôn Viên dừng lại động tác lao tới, hắn chỉ đứng yên như quan sát gì đó.
- Tôn Viên, cuối cùng ngươi cũng đã có ngày này… để diệt trừ được ngươi mà phải dùng đến một lực lượng như thế này cũng đủ ngươi tự hào rồi - Lodizatic bay gần đó cười gằn nói.
- Con khỉ nhà ngươi cũng nên cảm thấy yên lòng khi chết trong tay người của gia tộc Zatic chúng ta - Một tên khác có mái tóc ngắn, mặt trắng tóc vàng, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Tôn Viên chỉ lặng lẽ trên không trung, khuôn mặt vẫn cương ngạnh không sợ gì, miệng nhếch lên nụ cười hứng thú nói:
- Lão Tôn thừa biết chuyện đám các ngươi đang có mưu đồ gì? Muộn dụ lão Tôn vào đây để vây giết lão Tôn sao? - Tôn Viên vuốt cây bổng một cái - Với lực lượng thế này ư? Các ngươi đã xem thường Tam Nhãn Linh Hầu quá rồi ha ha ha ha ha.
Giọng cười của Tôn Viên vừa cất lên, mắt trên trán sáng chói rồi một hư ảnh bảy màu từ trong người Tôn Viên hiện ra ở sau lưng. Hư ảnh ấy thực thể hóa rồi biến thành một con khỉ ba mắt rất lớn, nhưng nó không rõ hình dạng mà có phần mờ ảo bao bọc lấy Tôn Viên bên trong.
- Thật sự là Pháp Thân - Vân Phi ngạc nhiên nói, lần trước nhìn thấy Tôn Viên tạo ra pháp thân nhưng mang hình dáng giống người, lần này không ngờ Tôn Viên có thể tạo ra pháp thân lớn đến như vậy.
Pháp thân là một loại thần thông mang nhiều sức mạnh chỉ khi đạt đến cảnh giới Tiên Nhân mới có thể tạo ra. Có được pháp thân sẽ tạo ra đột biến sức mạnh rất lớn, đặc biệt là khi pháp thân mang hình dáng của bản thể thì còn mạnh mẽ hơn nữa.
Tôn Viên vừa xuất ra pháp thân, cả người trong nháy mắt dường như tan biết mất. Sau đó khắp không trung hiện ra vô số hình dáng của Tôn Viên với hư ảnh Tam Nhã Linh Hầu bọc sau lưng.
Hàng vạn Tôn Viên vừa xuất hiện liền khiến cả đám Thiên Sứ trên trời chấn động, nhưng chưa kịp làm gì thì một tiếng thét kinh động trời đất vang lên:
- Vạn Bổng Quy Nhất -
Cả đám Thiên Sứ còn đang bất ngờ trước tình cảnh này, đang chuẩn bị đối phó với một số lượng Tôn Viên còn đông hơn cả người của mình thì chợt thấy mỗi hình dáng Tôn Viên đều vung bổng đập về trước.
Một vạn Tôn Viên vừa đập về trước thì tất cả bỗng vô thanh vô tức biến mất như lúc xuất hiện.
Không biết Tôn Viên đã biến đi đâu mất, nhưng ngay lúc đó trước mặt Lodizatic đã hiện ra khí thế cường đại của Tam Nhãn Linh Hầu.
Tôn Viên một tay đập cây bổng dài về trước, hư ảnh Tam Nhãn Linh Hầu ở sau cũng gầm rú thực hiện động tác y hệt như vậy.
Lodizatic cảm thấy thân thể như bị hàng ngàn vạn người đang ùa tới tạo ra sức ép cuồng bạo. Hắn không kịp làm gì, cũng không thể phản ứng được gì, ngay cả thanh cự kiếm trên tay cũng bạo liệt run rẩy bởi sức ép từ Tôn Viên mang tới.
Bên ngoài chỉ nghe ong ong vài tiếng, từ đầu bổng của Tôn Viên phát ra một rung chấn mãnh liệt chấn nát cả không khí xung quanh. Sóng xung kích như từng làn sóng lan rộng ra xung quanh, đến mắt thường còn có thể thấy được từng đợt sóng từ tâm cú đập của Tôn Viên gây ra đang bắn ra khắp nơi.
“BÙM”... Một tiếng vỡ nát vang lên chấn động cả một vùng, Lodizatic bị đánh mạnh vào đầu, tâm của sóng xung kích đập thẳng vào người. Lodizatic trong tích tắc biến thành một màn sương máu, bị đập vỡ vụn đến mức không còn lại một chút gì, đám sương máu cũng bị chấn tan mất tích.
- Muốn xưng là thiên tài? - Tôn Viên nhoẻn miệng cười - Trước mặt lão Tôn thì ngươi còn chưa đủ tư cách.
Mọi diễn biến chỉ diễn ra trong nháy mắt, Tôn Viên trong tích tắc đã nhất kích tất sát, một chiêu giết chết một Thiên Sứ trụ cột của gia tộc Zatic.
Vân Phi không thể tin nổi chuyện này, hắn không thể tưởng tượng được Tôn Viên lại mạnh tới mức đó. Bạch Kỳ càng kinh hãi hơn nữa trước cảnh tượng này.
Hồng tuy đã biết sức mạnh của Tôn Viên là rất lớn, nhưng một kích đã triệt hạ ngay một thống lĩnh của Thiên Sứ quả là chuyện kinh thiên động địa rồi. Chẳng lẽ trước đây Tôn Viên chỉ đánh chơi thôi sao?
Bốn Thiên Sứ cùng gia tộc Zatic với Lodizatic thì mặt mày biến sắc, hơn một trăm Thiên Sứ cấp bên ngoài cũng bắt đầu run sợ.
- Chết tiệt - Một kẻ có thân hình cao lớn, cặp cánh trắng có hào quang gầm lên - Ta phải giết ngươi.
Không đợi kẻ cao lớn này nói tiếp, ba người còn lại cũng tức giận điên cuồng. Một thiên tài như Lodizatic trong gia tộc cứ như thế mà chết thật khiến người khác kinh động, nhưng với bốn người này là một việc hệ trọng rất lớn.
Bốn Thiên Sứ có cánh hào quang xuất ra bốn thanh kiếm còn lớn hơn thân người, khí tức bạo phát ra xung quanh. Bên ngoài hàng trăm Thiên Sứ khác cũng đồng loạt lao thẳng về Tôn Viên đang ở giữa.
Tôn Viên gầm lên một tiếng vang vọng khắp thiên địa:
- Lần này lão Tôn phải đại khai sát giới… Yến Linh tình cảnh này là do ta bị ép buộc chứ không phải ta cố ý đâu… nàng đừng trách ta ha ha ha ha...
Tôn Viên xoay bổng quanh người, hư ảnh Tam Nhãn Linh Hầu sau lưng hợp nhất vào người Tôn Viên. Cả người Tôn Viên trong nháy mắt bỗng như bạo phát sức mạnh. Một luồng lực chấn động không khí xung quanh từ người Tôn Viên sinh ra. Không khí xung quanh biến dạng, sức ép cuồng bạo lan rộng, một luồng sát khí khổng lồ đổ ập xuống nơi đây.
“Cửu Chuyển Huyền Công” - Tôn Viên thầm vận lực sau đó thét lớn - Đệ nhất chuyển, Nghịch Thiên Chuyển Mệnh.
Toàn bộ chân khí trong người Tôn Viên ngay tức thì bỗng hỗn loạn rồi bắt đầu nghịch chuyển. Hệ thống kinh mạch và mạng lưới chân khí trong cơ thể Tôn Viên đảo ngược lại toàn bộ cách thức luân chuyển lúc trước.
Tôn Viên trong nháy mắt như biến thành một người khác, khuôn mặt mang vẻ cương ngạnh như trước bây giờ thêm một nét dữ tợn điên cuồng, kèm theo một luồng sát khí lạnh thấu xương phát tán ra xung quanh.
Bốn Thiên Sứ có hào quanh vừa bay tới nơi, liền cắm thanh cự kiếm trên người hướng xuống. Tức thì trên không trung hiện ra bốn hư ảnh mang hình kiếm khí cực kỳ khổng lồ, cả bốn kiếm khí khổng lồ từ trên trời ầm ầm rung chuyển, mang theo một tiếng rít rợn người đánh ầm xuống người Tôn Viên.
Tôn Viên không né tránh, ngược lại còn ngước đầu lên trên nhìn bốn hư ảnh hình kiếm khổng lồ đang cắm xuống.
Con mắt trên trán phát ra một luồng lực bao vây lấy Tôn Viên, Tôn Viên gầm lên một tiếng lớn.
Đúng lúc đó, cả bốn hư ảnh hình kiếm khổng lồ kia đã cắm vào hình thể rất nhỏ so với nó. Một chấn động lan rộng ra xung quanh, sức ép va chạm còn khiến đám Thiên Sứ cấp xung quanh không thể lao tới hỗ trợ được mà bị chấn lùi ra một khoảng.
Nhưng khiến toàn bộ đám Thiên Sứ kinh ngạc là Tôn Viên lại không hề hấn gì, ngoài ra Tôn Viên còn biến đổi hình dáng.
Tôn Viên hiện tại đã xuất hiện thêm bốn cánh tay và hai cái đầu. Bốn cánh tay vừa xuất hiện thì mỗi tay phát ra một sức mạnh cuồng bạo chộp vào bốn mũi kiếm khổng lồ đang cắm xuống khiến nó dừng lại. Tuy dừng lại nhưng sức ép vẫn còn tạo ra khiến áp lực xung quanh không hề suy giảm mà còn ngày càng tăng.
Tôn Viên vận dụng thần thông biến thành ba đầu sáu tay, sức mạnh vừa nghịch chuyển đã tăng vọt nay lại càng tăng mạnh thêm nữa.
Chỉ nghe ầm một tiếng lớn, bốn hư ảnh hình kiếm khổng lồ cứ như vậy bị bốn tay của Tôn Viên bóp nát.
- GIẾT… - Tôn Viên ngửa ba đầu lên thét dữ tợn, chỉ có cái đầu ở giữa là có con mắt thứ ba.
Một tiếng giết vừa thét lên, Tôn Viên đã như một con mãnh thú lạc giữa đàn cừu. Bóng của Tôn Viên thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng nhanh, một nơi xuất hiện thì lại thêm một Thiên Sứ bị đánh tan xác, có kẻ còn bị xung kích đánh vụn vỡ đến không còn một giọt máu.
Có lúc cây bổng trên tay Tôn Viên còn phóng to ra tạo thành một cú quét khổng lồ đánh vào khoảng không xung quanh khiến hàng loạt Thiên Sứ rơi rụng.
Tay cầm bổng, tay khác tung ra chưởng lực cực mạnh gào rít cả không gian. Tôn Viên thực sự đang biến thành một chiến thần bất trị đang tàn sát khắp nơi.
Thật sự là một chênh lệch quá lớn, dù số lượng đông nhưng không thể làm gì được Tôn Viên.
Với Linh Nhãn của mình, Tôn Viên có thể nhìn bao quát toàn bộ chiến trường một cách chi tiết mà không cần nhìn tới mục tiêu. Thậm chỉ đối phương chuẩn bị làm gì? sẽ vận lực như thế nào? Sắp có hành động gì tiếp theo Tôn Viên đều nhìn thấy rõ. Đây chính là sự lợi hại của Linh Nhãn, đối đầu với một Tam Nhãn Linh Hầu có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ thì tỷ lệ thắng của đổi thủ gần như không có đường chống đỡ hay phản kích.
Dù là một người hay đông người, chỉ cần nằm trong phạm vi hoạt động của Linh Nhãn, Tôn Viên đã nắm được toàn bộ hành động của đối phương. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo