Viên Quỳnh nhất thời không có phản ứng, im lặng nhìn Ngô Phong vài giây, cuối cùng nói: “Tôi đối với chuyện đó không có hứng thú.”
Ngô Phong ngạc nhiên nhìn nàng nói: “Sao cô lại biết tôi kêu cô ở lại có nghĩa như vậy?”
Viên Quỳnh đáp: “Tôi nhìn ra được”.
Ngô Phong khẽ cười, xong lại nói: “Cô cho dù có cự tuyệt, cũng có thể uyển chuyển một chút không? Nói như vậy thật khiến cho người khác tổn thương”.
Viên Quỳnh có chút không được tự nhiên, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, chị Phong, tôi luôn nói chuyện như vậy.”
Ngô Phong nhìn nàng chăm chú cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không phải là người không làm người khác động tâm.”
Viên Quỳnh cúi đầu cười cười, lại nhìn bầu trời bị bóng đêm bao trùm nói: “Còn tôi thì không thích làm người khác động tâm, cũng không thích tình một đêm”.
Ngô Phong ghé sát vào tai nàng, hít một hơi thật sâu nói: “Này cũng không phải là vấn đề, có lẽ chúng ta có thể biến tình một đêm thành nhiều đêm, hoặc lâu hơn một chút.”
Tư thế của Ngô Phong ái muội mập mờ, Viên Quỳnh xoay người lùi vài bước nói: “Tôi thuộc loại chậm thích ứng, như vậy không quen”.
Ngô Phong lại nở nụ cười, nụ cười của cô luôn mang theo vẻ khiêu khích như đang xem nhẹ, nói với Viên Quỳnh: “Cô không cần căng thẳng như vây, tôi sẽ không ép buộc cô, chỉ đùa chút thôi”.
Nói xong lưu lại nụ cười đầy sâu xa về lại phòng khách, Viên Quỳnh nhìn thấy bóng lưng cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao, thấy hơi mệt mỏi, cô gái này chẳng qua chỉ đang đùa giỡn mình mà thôi.
Nhưng nàng có chút lo lắng, điều nàng cần bây giờ là lấy được lòng tin của Ngô Phong, nếu cứ như vậy từ chối Ngô Phong, cô có hay không nghi ngờ mình? Nhưng khả năng chó ngáp phải ruồi cũng không chừng, nịnh nọt có khi lại dễ dàng làm bại lộ tâm tư của mình.
Viên Quỳnh nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ ban công thấy Ngô Phong đi lên lầu, Hoàng Vĩ Thịnh cùng A Trà cũng không thấy trong phòng khách, Viên Quỳnh xoay người lại vô thức liếc nhìn qua cửa sổ tầng hai.
Nàng nhìn trên cửa sổ thấy được A Trà, A Trà đang đứng ở bên cửa sổ nhìn nàng, trên mặt biểu tình có chút hoảng sợ, ngón tay trên cửa sổ chẳng biết cố ý hay vô tình gõ nhẹ, phía sau A Trà là Hoàng Thịnh và Ngô Phong, còn có hai người đàn em của cô.
Viên Quỳnh nhìn A Trà, lễ phép cười cười với nàng, người Hoàng Vĩ Thịnh bị A Trà che gần hết, Viên Quỳnh không thể nhìn rõ động tác của Hoàng Vĩ Thịnh.
Viên Quỳnh vô tình dời tầm mắt sang chỗ khác, trong giây lát đột nhiên đại não có một tia giật mình, động tác mà A Trà vừa gõ vào cửa sổ đều có một quy luật nhất định.
A Trà đang sử dụng mã Morse để cầu cứu nàng?
Ngay khi Viên Quỳnh kịp phản ứng lại, nàng xoay người tiến về phía cửa ban công nhảy qua.
Ngay khi nàng định mở cửa ban công, đồng thời một tiếng súng vang lên.
Viên Quỳnh xoay đầu nhìn lại, trên trán A Trà đã có một lỗ nhỏ bắn máu tung toé lên cửa thuỷ tinh, gương mặt A Trà vốn dĩ xinh đẹp rạng ngời nay lại trở nên méo mó vặn vẹo, hai tay đặt trên cửa thuỷ tinh, thân thể từ từ mất đà trượt xuống.
Viên Quỳnh không có bất kì phản ứng gì, một tay giữ cửa, nhìn theo máu tươi còn còn dính trên mặt kính cùng tay Hoàng Vĩ Thịnh cầm súng đứng sau tấm kính còn vương lại ít máu, nàng liền cảm thấy bụng mình một trận co rút muốn nôn.
Không cần nói Viên Quỳnh cũng biết, A Trà là nội gián của cảnh sát Hồng Kông, đã ở bên cạnh Hoàng Vĩ Thịnh gần một năm, sự việc ở bến tàu lần trước là do A Trà tiết lộ thông tin cho cảnh sát.
Sau đó, A Trà dự định rời khỏi nhà của Hoàng Vĩ Thịnh, nhưng là cảnh sát Hồng Kông lần này hành động thất bại, cảnh sát trưởng chỉ huy chiến dịch lần này bất đắc dĩ gọi A Trà bảo nàng quay lại tiếp tục nằm vùng.
Không ngờ lần này quay lại chính là con đường chết.
Viên Quỳnh không biết làm cách nào mà Ngô Phong và Hoàng Vĩ Thịnh biết được thân phận thật sự của A Trà, A Trà làm việc rất thận trọng, ngoại trừ việc bị Viên Quỳnh vô tình bắt gặp lần trước, cũng không có làm ra hành động gì để cho Hoàng Vi Thịnh nghi ngờ, hơn nữa Hoàng Vĩ Thịnh cũng rất tin tưởng A Trà, chỉ dựa vào suy đoán bình thường sẽ không có khả năng ra tay giết chết A Trà.
Hoàng Vĩ Thịnh rất yêu A Trà, điểm này không thể phủ nhận, nhưng khi phát hiện ra A Trà lừa dối phản bội mình, hắn không ngần ngại tự tay bắn chết A Trà, đeo găng tay cao su tự tay đem thi thể A Trà ngâm vào bồn axit, nhằm phi tang xác, một cô gái xinh đẹp tựa như một đoá hoa đang nở rộ, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này
Viên Quỳnh đã từng nghĩ rằng sẽ không có một ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương một cô gái như A Trà, nhưng sự thật đã chứng minh rằng sự tàn nhẫn của Ngô Phong và Hoàng Vĩ Thịnh không thể đo lường bằng tâm lý của người bình thường.
Bi kịch chính là xé những điều tốt đẹp ra thành từng mảnh, rồi sau đó ngay trước mắt chính mình vứt tung lên từng mảnh vụng xấu xí.
Xuyên qua cửa sổ Viên Quỳnh nhìn thấy hết thảy, cái chết của A Trà không phải không liên quan đến nàng, chính nàng là người làm hoạt động lần này của cảnh sát Hồng Kông thất bại, gián tiếp đưa A Trà vào đường chết.
Có thể là Viên Quỳnh đã không nói cho Hoàng Vĩ Thịnh về cuộc gặp với nàng lần ấy, nên A Trà cũng mơ hồ đoán ra được thân phận của nàng, cho nên lúc đó mới gửi mật mã cầu cứu với mình, đáng tiếc là đã quá muộn.
Trên thực tế, nếu nhận ra kịp thời thì sẽ như thế nào? Viên Quỳnh có thể cứu A Trà? Thực ra nàng cũng không thể trả lời được, việc lúc nãy nàng lao ra ngoài chỉ là phản ứng theo bản năng, nếu Viên Quỳnh có thời gian suy nghĩ đến hậu quả, nàng nhất định sẽ do dự.
Nếu những gì một người đạt được tỷ lệ thuận với những gì người đó nhận được, thì A Trà đã thành công phá vỡ mạng lưới buôn bán ma túy trên phạm vi lớn, giá trị tình báo mà nàng có được không thể phủ nhận, và thứ mà nàng ấy phải trả là cả mạng sống.
Mục tiêu của Viên Quỳnh là cao hơn, nàng phải dùng cái gì để đổi lấy thành công đó?
Đêm nay, dạ dày của Viên Quỳnh vô cùng khó chịu, nàng cảm thấy muốn nôn mửa, nàng thường bị như vậy khi gặp áp lực tâm lý lớn.
Nàng chẳng buồn nghĩ đến tương lai, có thể ngày mai chính là ngày nàng trở thành A Trà thứ hai.
Mọi thứ trong phòng khách vẫn diễn ra bình thường, những vị khách này không biết là không nghe thấy tiếng súng hay là đã quá quen với việc đó, bầu không khí vui vẻ vẫn không bị phá huỷ chút nào.
Viên Quỳnh hít sâu một hơi, đóng cửa ban công, xoay người dựa vào lan can, tiếp tục trạng thái ngẩn ngơ như vừa rồi.
Một lúc sau, Ngô Phong đi xuống, trên mặt vẫn mang theo tươi cười, trò chuyện vui vẻ với khách khứa, Hoàng Vĩ Thịnh cũng theo sau Ngô Phong, vẻ mặt rất khó coi, kêu Viên Quỳnh chở hắn về.
Trước khi đi, Ngô Phong lấy cớ là không tìm được đối thủ tốt để tập đối kháng, nghe nói Viên Quỳnh đánh đối kháng không tệ, nếu có thời gian hãy cùng cô tập luyện, rồi xin số điện thoại di động của Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh cảm thấy cái cớ của Ngô Phong thực sự là mượn lòng dạ của Tư Mã Chiêu, Ngô Phong là chị Đại, muốn biết số điện thoại của nàng chỉ cần một câu là được, không cần vòng vo nhiều như vậy, Viên Quỳnh nhớ lúc Ngô Phong có được số điện thoại của nàng, thì luôn luôn nhìn nàng ánh mắt luôn mang theo một loại tình cảm khó hiểu.
lòng dạ Tư Mã Chiêu: câu gốc là “tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, nhằm nói ý đồ lộ liễu của một người
Tâm trạng của Viên Quỳnh vô cùng tồi tệ, nàng không thể thẳng thừng từ chối Ngô Phong, nhưng nàng thật sự không muốn trở thành A Trà thứ hai, nàng mới hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm tươi trẻ nhất của cuộc đời.
Có lẽ lúc Ngô Phong đang tán tỉnh mình, cô cũng đang suy nghĩ cách để đối phó A Trà, vậy mà cô vẫn còn tâm trạng để tán tỉnh mình, như vậy là có thể thấy được rõ ràng sự tàn nhẫn của cô.
Thực tế, khi một người phụ nữ trở nên độc ác, thì sự tàn nhẫn của cô ấy chỉ có thể hơn chứ không kém khi so với đàn ông, nghĩ đến Ngô Phong, Viên Quỳnh không khỏi rùng mình.
Trên đường trở về, Viên Quỳnh luôn chú ý đến Hoàng Vĩ Thịnh thông qua gương chiếu hậu, khuôn mặt Hoàng Vĩ Thịnh ảm đạm, tâm trạng của hắn cực kì tồi tệ, Viên Quỳnh đương nhiên không thể biết cảm giác tự tay giết chết người mình yêu có cảm giác như thế nào, nhưng nàng càng muốn biết rốt cuộc phải có bao nhiêu hận, đến mức tàn nhẫn giết chết người mình yêu, sau đó huỷ hoại thân thể của nàng ấy để giấu xác.
- --------------------------------------------------------