Mấy ngày kế tiếp trôi qua rất bình yên, A Vượng lại đến tìm nàng rủ nàng đến quán bar gần nhà của mình, đây là một quán bar nhỏ, trong ánh đèn mờ ảo, rất nhiều cặp đôi nam nữ ngồi với nhau uống rượu trò chuyện vui đùa.
Nàng và A Vượng tìm một góc vắng người ngồi kêu vài chai bia, A Vượng cầm lấy chai bia uống một ngụm nói: "Dạo này bọn điên kia hành động liên tục, chó điên cắn người khắp nơi, cẩn thận một chút".
Viên Quỳnh trừng mắt nhìn hắn, không nói gì, A Vượng chột dạ ho khan nói: "Ok, là các đồng chí cảnh sát tôn kính đang hành động.
Hình như họ đang tìm người".
Viên Quỳnh nghe hắn nói, trong lòng cũng hiểu được vài phần nói: "Anh cũng nên cẩn thận, anh còn có tiền án".
A Vượng đáp: "Đương nhiên tôi biết chừng mực."
Viên Quỳnh cũng cầm lấy một chai bia, uống một ngụm rồi hỏi hắn: "Bạn gái anh dạo này sao rồi?".
Gương mặt A Vượng xuất hiện nụ cười nói: "Cô ấy dạo này rất khó chịu, không muốn làm bất cứ chuyện gì, cả ngày đều nằm một chỗ".
Viên Quỳnh cười nói: "Cô ấy có lẽ sắp sinh rồi.".
A Vượng cười gật đầu nói: "Sắp sinh rồi".
Viên Quỳnh cười, lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa cho A Vượng nói: "Mua cho cô ấy một chút đồ ăn ngon, phụ nữ mang thai đều hay thèm ăn".
A Vượng không chút khách sáo nhận tiền nói: "Cảm ơn".
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một vài người bước tới chỗ họ, Viên Quỳnh quay đầu lại nhìn, những người này nàng không quen, A Vượng lại la lên: "Là cớm, cô đi nhanh đi".
Viên Quỳnh đứng dậy, lùi về phía sau liếc nhìn đến chỗ bọn họ, thấy bọn họ tổng cộng có bốn cảnh sát, ba nam một nữ.
Một cảnh sát trẻ nhìn thấy A Vượng ngay lập tức tóm lấy hắn ép sát vách tường tra khảo, Viên Quỳnh nhân cơ hội rời khỏi quán bar.
Trở về nhà không lâu, Ngô Phong gọi điện thoại kêu nàng đến chỗ cô.
Lúc Viên Quỳnh tới nơi, Ngô Phong đang ở trong phòng tập thể dục trên lầu hai.
Gia đình họ Ngô rất giàu, chỉ cần nhìn vào căn biệt thự của họ là có thể biết được họ giàu đến mức nào.
Nhưng Viên Quỳnh biết, mỗi một đồng tiền mà họ có được đều là bán đứng nhân tính mà có.
Diện tích phòng tập của Ngô Phong phải là gấp hai gấp ba lần căn nhà hiện tại Viên Quỳnh đang ở.
Lúc Viên Quỳnh bước vào, thấy Ngô Phong đang tập đối kháng với hai tên đàn ông to lớn.
Viên Quỳnh đứng ở một bên xem, Ngô Phong mặc một chiếc quần thể thao màu đen cùng với áo ngực thể thao cùng màu, lộ ra hai cánh tay mảnh mai rắn chắc cùng với những đường cơ rõ rệt.
Cô không mặc đồ bảo hộ, nhưng hai tên đàn ông to gấp đôi cô lại một thân bảo hộ đầy đủ.
Thấy Viên Quỳnh đi vào, Ngô Phong dừng động tác lại nói với nàng: "Qua đây, tập với tôi".
Viên Quỳnh mỉm cười, cởi giày bước chân trần lên thảm, Ngô Phong lại nói: "Bên kia có đồ bảo hộ, mặc vào trước đi".
Viên Quỳnh cười nói: "Chị Phong đừng coi thường tôi như vậy chứ".
Ngô Phong cười cười, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng nói: "Vậy thì đến đây".
Viên Quỳnh thủ thế, trong chớp mắt một quyền đấm vào mặt Ngô Phong, tiếp theo nâng chân đá vào thắt lưng Ngô Phong, Ngô Phong giơ tay chặn lại đòn chân của Viên Quỳnh, nhân cơ hội tay phải ra quyền đấm vào mặt Viên Quỳnh.
Tay trái xuất ra cùi chỏ đánh vào ngực Viên Quỳnh, Viên Quỳnh lùi về phía sau, một tay nắm lấy nấm đấm của cô, tay còn lại chặn cùi chỏ của cô, Ngô Phong mang theo nụ cười khiêu khích, lùi lại một bước, một cái xoay người đẹp mắt đá vào mặt Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh cúi xuống tránh được một cước của cô, cước chân của Ngô Phong rất mạnh, Viên Quỳnh mới tránh được chân này, cô lại tung một cước khác.
Viên Quỳnh buộc phải lui về sau mấy bước, khuôn mặt của Ngô Phong tràn đầy vẻ khiêu khích, Viên Quỳnh nhất thời yếu thế, bèn khơi dậy lòng hiếu thắng của cô.
Lúc này Ngô Phong lại một cước đá tới, nàng ngã về phía sau, hai tay chống đất, hai chân mở ra, đá vào chân Ngô Phong, Ngô Phong mất thế ngã sấp xuống đất.
Nhưng trước khi tiếp đất, cô xoay người linh hoạt, dùng một tay nắm chặt mắt cá chân Viên Quỳnh kéo nàng ngã xuống, Viên Quỳnh bị cô kéo cũng ngã nhoài trên mặt đất.
Trước khi nàng kịp phản ứng lại, Ngô Phong đã đè lên người nàng, dùng một tay đè cổ tay nàng xuống đất, nhìn nàng cười nói: "Cô còn chưa đủ trình".
Viên Quỳnh nhìn cô mang nụ cười khiêu khích, khịt mũi một cái, tay còn lại ôm cổ của cô, cổ chân siết lấy chân Ngô Phong, dùng lực trở mình một cái, đem Ngô Phong đặt ở dưới thân, cười nói: "Cô cũng chỉ có thế thôi.".
Ngô Phong lại hoàn toàn thoải mái nằm im, không ngừng cười.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Viên Quỳnh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể đang ở dưới thân nàng tuy mềm mại nhưng lại tràn đầy tính đàn hồi, trong lúc nhất thời Viên Quỳnh không biết phải xử lý thế nào.
Trong lúc nàng đang thất thần suy nghĩ, Ngô Phong đột nhiên xoay người bật dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, ghé sát vào tai nàng nói: "Mất tập trung như vậy, nếu cô là kẻ địch của tôi, cô đã chết rồi."
Viên Quỳnh lúc này đang bị cô ôm eo ngồi trong lòng, nghe cô nói như vậy, nàng nhất thời xấu hổ, tách khỏi vòng tay Ngô Phong đứng lên, nhìn nụ cười gian trên mặt Ngô Phong, nàng ho khan nói: "Còn tiếp tục không?"
Ngô Phong ngồi trên thảm nói: "Thân thủ của cô được lắm, cô học ở chỗ nào vậy?".
Viên Quỳnh đáp: "Ba tôi là huyến luyện viên dạy võ."
Ngô Phong bất ngờ gật đầu nói: "Quê cô ở đâu?"
Viên Quỳnh nói: "Đại Liên".
Ngô Phong lại lần nữa bất ngờ nói: "Khó trách nha, phụ nữ Đại Liên nổi tiếng xinh đẹp".
Viên Quỳnh cười cười, nàng nói chính xác quê quán của Viên Quỳnh, nhưng nàng không phải Viên Quỳnh thật, đây chỉ là một cái tên thay thế.
Ngô Phong thở dài nói: "Tôi hỏi một câu, cô trả lời một câu, chúng ta không có gì để nói với nhau sao?".
Viên Quỳnh cầm lấy đuôi tóc của mình vuốt vuốt, không được tự nhiên nói: "Tôi thật không biết nên nói cái gì".
Ngô Phong nhìn nàng, đứng dậy đi tới giá treo quần áo, từ trong quần áo lấy ra một gói thuốc lá, châm một điếu đưa cho Viên Quỳnh, lại châm một điếu khác cho mình.
Trong làn khói thuốc, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Viên Quỳnh nói: "A Quỳnh, hai ngày nữa cùng tôi đến Loan Tử, tôi muốn kiểm hàng".
Loan Tử: một quận ở Hồng Kông
Viên Quỳnh gật gật đầu, cũng không có hỏi gì nhiều, nàng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Ngô Phong kêu nàng là A Quỳnh, tự nhiên kéo gần mối quan hệ của hai người, dễ nhận thấy rằng cô đã tin tưởng nàng hơn một chút.
Viên Quỳnh thật không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Rời khỏi nhà Ngô Phong, Viên Quỳnh đi lang thang trên đường phố không mục đích, đến khi nàng chắc chắn không có ai theo dõi mình, cũng không khiến người khác chú ý tới mình mới đi đến buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho một người.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Viên Quỳnh nói: "Tiến triển thuận lợi, tôi đã tiếp xúc với Ngô Phong.
Hai ngày nữa bọn chúng có hành động, muốn tôi đi cùng".
Điện thoại đầu bên kia một giọng nam trả lời: "Địa điểm?".
"Loan Tử".
"Làm chuyện gì?"
"Cô ta nói đi kiểm hàng, không biết có phải là ma tuý hay không."
"Hửm?"
"Cô ta muốn theo đuổi tôi, tôi phải làm sao bây giờ?".
"Ai?" Giọng người đàn ông lo lắng hỏi.
"Ngô Phong".
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lại nói: "Mọi việc đều nên cẩn thận, có thể từ chối thì từ chối, những người này không thể trêu trọc, nếu không thể từ chối thì cũng phải chừa cho mình một con đường sống".
"Biết rồi." Viên Quỳnh cúp điện thoại, đối với Ngô Phong, có thể cự tuyệt sao? Vấn đề chủ yếu là, nàng không biết có thể chống đỡ được sức hấp dẫn của Ngô Phong hay không, đôi mắt phượng dài hẹp của Ngô Phong chợt hiện ra trước mắt nàng
- --------------------------------------------------------