Sau khi đã trò chuyện với Thời Sinh một lúc rồi về nhà, đón chờ Trà Trà ngay ở cửa chính là thân ảnh của Tiêu Giang.
Ánh mắt anh sáng lên lấp lánh, Tiêu Giang vui vẻ mà bổ nhào vào người Trà Trà rồi lim láp lấy mặt cô.
Dù trong lòng thật sự điên cuồng ghét bỏ hành động dơ bẩn này của anh, Trà Trà vẫn chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, đẩy khuôn mặt của Tiêu Giang ra xa rồi rủa thầm một phen.
Mẹ kiếp, anh ấy có thật là một con mèo không vậy?
Anh ấy hành động y hệt một con chó ngu vậy.
Bị Trà Trà ngăn cản, Tiêu Giang vẫn không dừng lại, anh cố gắng mà áp sát vào mặt cô hơn, nhưng lại vô dụng nên chỉ có thể vô vô tội tội lim lấy bàn tay Trà Trà.
Lòng bàn tay bị lim lấy nhột nhột ngứa ngứa, Trà Trà không khống chế hơi rụt tay lại, nhưng Tiêu Giang vẫn còn đang giả đáng thương kêu ư ử mà giữ khư khư lấy bàn tay cô.
Tô Trà Trà: "! " chà, anh ấy giống chó thật.
Một mặt chán chường mà đẩy Tiêu Giang ra, Trà Trà để cặp sách của mình ra ghế rồi đi về phía phòng ngủ của mình, nhưng đang đi được nửa đường, tay của cô đã bị Tiêu Giang giữ lại, anh đáng thương meo meo mà kêu lên.
Trà Trà ngừng bước, cô có chút kì quái mà xoay người lại, ngước đầu lên rồi cất lời hỏi Tiêu Giang.
"Có chuyện gì sao Tiểu Giang?"
Tai Tiêu Giang run lên, anh chỉ chỉ vào chiếc vòng trên cổ cô.
Trà Trà khó hiểu mà giơ chiếc vòng cổ lên, cô nhẹ giọng cất lời.
"Đây là quà mà em tặng cho chị nhỉ, nó có chuyện gì sao?"
Tiêu Giang vừa kêu meo meo đáp lại vừa vạch cổ áo của mình ra, lộ ra trên đó một chiếc vòng cổ y hệt chỉ khác ở chỗ nó có hình của một ổ khóa.
Tiêu Giang cầm lấy tay cô đang giữ chiếc chìa khóa, chọc chọc vào chiếc ổ khóa của mình.
Trà Trà ngẫm nghĩ một chút, cô hiểu ra mọi chuyện rồi rồi cất lời dò hỏi.
"Ý em là, em muốn chị mở khóa cái này ra sao?"
Tiêu Giang hung hăng mà gật đầu một phen, anh vui vẻ mà vẫy đuôi loạn xạ lên.
Tô Trà Trà: "! " mẹ kiếp, càng nhìn càng thấy anh ấy giống chó hơn là mèo.
Trà Trà kéo cổ áo của Tiêu Giang xuống, mặc kệ vẻ mặt sửng sốt trong phút chốc của anh, nước chảy mây trôi mà hoàn thành công cuộc mở khóa chiếc khóa kia.
Khi mở ra, ngay lập tức Trà Trà cảm thấy mình dường như bị trôi dạt đến một thế giới khác.
Mà ở nơi đó, thân phận của cô là một vị giáo viên tiểu học.
Trà Trà mới đầu còn tưởng mình đang nằm mơ, cô còn đang khiếp sợ một phen thì đột nhiên bình tĩnh lại.
Nếu thật sự lần này cô xuyên sang thế giới khác, vậy thì cô sẽ không bị trói định với cái hệ thống chết tiệt gì gì đó nhưng mà cũng đồng thời chẳng thể trở lại thế giới hiện thực nữa.
Trà Trà cắn môi, cô do dự hồi lâu nhưng cuối cùng cũng ra quyết định.
Cứ tận hưởng ở thế giới này thôi! Dù gì cô cùng Hạc Trầm kết giao cũng chưa lâu, chắc chắn cậu ta cũng sẽ không đến nỗi đau lòng đến chết mất đâu!
Sau khi nghĩ thế đấy, Trà Trà bắt đầu dung nhập vào thế giới này.
Ở đây cô cũng tên là Tô Trà Trà, là một cô giáo của một trường tiểu học cũng coi như là danh tiếng, tính cách ngọt ngào lại rất thân thiện nên được rất nhiều em học sinh yêu mến, Trà nhờ khả năng diễn xuất cùng với kinh nghiệm học vấn đời trước, thành công không một vết khuyết đạt được y chang như những gì mà nguyên thân đã làm và muốn làm.
Mà hôm nay, trường có một em học sinh chuyển trường mới, Trà Trà cũng rất tò mò xem cậu bé như thế nào.
Ấn tượng đầu tiên của cô về cậu bé, đó chính là khuôn mặt xinh đẹp đến dường như được điêu khắc mà ra của cậu.
Đó là một cậu bé phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt tím sâu thẳm và hai hàng lông mi cao vút, làn da cậu trắng đến độ như là bị bệnh nông nỗi, một khuôn mặt vô cảm lại lạnh băng, dường như chẳng sở hữu bất kì sinh cơ nào.
Trà Trà mỉm cười thân thiện, cô đưa bàn tay của mình ra định dắt cậu vào lớp thì cậu bé lại bất ngờ cất lời.
"Em có thể tự đi.
"
Trà Trà xấu hổ mà thu lại tay của mình, trong lòng hiếu kì đối với cậu bé này lại tăng thêm một tầng.
Nhưng cô cũng không lúng túng lâu lắm, Trà Trà ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình sau khi cậu vào lớp, cô vui vui vẻ vẻ mà mở lời.
"Hôm nay lớp A của chúng ta sẽ có một bạn học mới! nào bây giờ em hãy giới thiệu chính mình cho các bạn đi.
"
Cậu bé rũ mắt xuống, nhàn nhạt mà đáp lại.
"Mình tên Trần Giang, rất vui được gặp các bạn.
"
Trà Trà cong cong mi mắt, vui vẻ mà cất lời.
"Giờ thì cả lớp ta cũng vỗ tay để chào mừng bạn Trần Giang nha!"
Những đứa trẻ khác cùng nhau vỗ tay giòn rã, bản thân Trà Trà cũng vỗ tay theo, cô cúi đầu xuống, dịu dàng mà cất lời với Trần Giang.
"Trần Giang, em muốn ngồi chỗ nào nào?"
Trần Giang không ra tiếng, có vẻ cậu bé đang suy nghĩ là sẽ chọn chỗ nào cho phải và sau khi dường như đã suy nghĩ xong, cậu chọn chiếc bàn đầu gần với bàn giáo viên nhất.
Sau khi nhận được câu trả lời của Trần Giang, Trà Trà ngẩng đầu lên rồi xem xem ai là bạn cùng bàn của cậu bé này.
À, đó là Quan Tiêu Mẫn, một đứa trẻ ngọt ngào dễ thương tựa như một mặt trời nhỏ di động cũng đồng thời là đứa trẻ được Trà Trà khá chú ý vì tên của cô bé giống hệt với tên của vị đồng nghiệp ngày "Quan Tiêu Mẫn" kia của cô ấy.
Một mặt trời nhỏ và một tảng băng lớn.
Hừm! một kết hợp thú vị.
Trà Trà trong lòng nhướng mày một phen, hứng thú càng ngày càng nồng đậm, cô mỉm cười đưa Trần Giang về chỗ ngồi của cậu rồi bắt đầu tiết học.
Nhưng ngoài với dự đoán của Trà Trà, mặt trời nhỏ Tiêu Mẫn không hiểu tại sao hôm nay lại không thèm chú ý hay giúp đỡ Trần Giang, cô bé thậm chí dường như khi có khi không ghét bỏ cậu bé nữa.
Tô Trà Trà: "! " đúng là đồ con nít quỷ nắng mưa thất thường mà.
Trà Trà nhìn Trần Giang cúi đầu thấp xuống, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.
Tên nhóc bệnh tật mặt liệt này!
Trông đáng thương thật.
.