Tô Trà Trà cũng chỉ nghĩ như thế một vài giây, sau đó cô lại tiếp tục chăm chú vào việc giảng bài.
Chẳng chú ý tới phút chốc, Tiêu Mẫn bạn nhỏ quay người lại, cô bé chọc chọc vào tay Trần Giang, sắc mặt âm trầm nhỏ giọng mà thầm thì.
"Hừ! đồ đáng ghét cậu có phải cũng thích cô giáo Tô phải không nào!"
Trần Giang rũ mắt xuống, thần sắc chẳng có gì biến hóa, cậu nhẹ nhàng đáp lại.
"Vậy thì sao?"
Tiêu Mẫn quay người đi, cô bé hung hăng khoanh tay lại rồi tức giận mà rầm rì.
"Đương nhiên là không được rồi! tớ tìm hiểu được nhà cô giáo Tô rất nghèo nên sau này tớ kế thừa gia sản nhà tớ, tớ sẽ cưới cô giáo Tô về nhà, cho cô ấy nắm giữ hết tài sản nhà tớ luôn!"
Trần Giang cầm bút nhẹ nhàng mà viết bài, ánh mắt cậu đen tối không rõ, chỉ ít lâu sau, cậu đã đáp lại câu nói của Tiêu Mẫn.
"Việc đó, tôi cũng làm được.
"
Nghe được câu đáp trả của Trần Giang, Tiêu Mẫn phì cười, đôi mắt xanh lục của cô bé ánh lên đầy hài hước và chế diễu, cô giơ tay lên lau đi giọt nước mắt chẳng tồn tại trên mí mắt mình, mỉa mai mà đáp lại cậu.
"Ôi trời, cậu nói như vậy mà cũng nói được sao, tôi đương nhiên là biết cậu từ đâu chuyển đến chứ, đó là khu ổ chuột rách rưới kia phải không~?"
"Phải không nào? con chuột cống bẩn thỉu, con trai riêng nhà họ Tiêu, Tiêu Giang.
"
"Giờ cậu còn sống không nổi, suốt ngày bị người ta khống chế, làm sao có thể cưới cô giáo Tô, cho cô ấy ăn sung mặc sướng chứ?"
"Đừng si tâm vọng tưởng nữa.
"
"Cô giáo Tô là của tôi.
"
"Sau này cũng sẽ là của tôi thôi.
"
Sau khi đã mỉa mai Trần Giang xong, Tiêu Mẫn quay đầu lại, trở về trạng thái ngoan ngoãn như trước, mặc kệ phản ứng của cậu như thế nào.
Trần Giang im lặng, ngòi bút chì trong tay đã bị cậu nhấn đến gãy vụn đi, dưới đáy mắt cất chứa đầy là ghen tị cùng ác liệt cảm xúc.
Mình!
Mình cũng muốn cô giáo Tô là của riêng mình.
__________________________________
Sau buổi học hôm ấy, sau khi xác nhận được tất cả học sinh của mình đã an toàn về nhà.
Trà Trà liền quay lại lớp học để lấy đồ đạc định ra về nhưng lại bất ngờ phát hiện thân ảnh của Trần Giang vẫn còn ngồi im trong lớp.
Cậu ngồi ngay ngắn trên ghế, yên lặng cứ tựa như là một bức tượng ấy.
Ánh nhìn xa xăm không biết là đang suy tư việc gì.
Trà Trà nhịn không được trong lòng cảm thán một phen về vẻ đẹp của Trần Giang rồi nhẹ nhàng bước đến gần cậu, nhẹ giọng mà hỏi thăm.
"Trần Giang bạn nhỏ, sao giờ em chưa về vậy?"
Trần Giang ngẩng đầu lên, cậu đan ngón tay của mình với nhau, ánh mắt chăm chú mà nhìn Trà Trà rồi dường như có chút buồn bã, c ậu nhỏ giọng mà đáp lại.
"Cha mẹ em chưa có đến.
"
Rồi Trần Giang thở dài một hơi, cậu quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, dường như có chút cô đơn mà nhẹ nhàng lầm bầm.
"Lần nào bố mẹ cũng đến rất muộn.
"
"Tại sao vậy nhỉ! ?"
Trà Trà không hiểu sao lại có chút đau lòng cho cậu, miệng nhanh hơn não mà bật thốt ra một câu.
"Hay là để cô trò chuyện cùng em đến khi nào cha mẹ em đến nhé, Trần Giang?"
Ngay lập tức, Trần Giang quay đầu lại, ánh mắt cậu dường như phát sáng lên, rụt rụt rè rè mà đáp lại.
"Có- Có thể sao? cô không bận sao cô giáo Tô?"
Trà Trà xua xua tay, cô dịu dàng mà ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mà xoa đầu cậu, mỉm cười rồi cất lời.
"Dù cô có bận trăm công ngàn việc, cô chắc chắn sẽ luôn ở bên em mà!"
Dường như phút chốc, Trần Giang đã thấy được cả sao trời trong mắt cô.
Cậu rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cô rồi áp lên má mình, Trần Giang dấu sâu đi trong mắt mình một tia si mê lưu luyến, cậu nhẹ nhàng mà cất lời.
"Vậy là cô hứa rồi nhé?"
"Cô đừng thất hứa nha cô giáo Tô?"
Dù trong lòng không hiểu sao cảm giác có chút kì dị, Trà Trà vẫn duy trì mỉm cười, cô dịu dàng mà đáp lại.
"Đương nhiên rồi, cô nhất định sẽ không bao giờ thất hứa đâu.
"
Trần Giang mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt cất chứa đầy vui vẻ cùng được che dấu rất kĩ dưới đáy mắt điên cuồng cùng cố chấp cảm xúc.
Cô giáo Tô đã hứa rồi.
Nên xin cô đừng thất hứa nhé.
Bởi vì nếu cô làm như vậy.
Em không biết mình sẽ ra sao nữa.
Cô giáo Tô!
_____________________________
Chớp mắt một cái, Trà Trà đã bị mắc kẹt ở thế giới này năm rồi, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy thời gian ở đây trôi qua lại quái kì lạ.
Cô cảm giác như thời gian năm này thật ra chỉ mới xảy ra có vài tuần thôi vậy.
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ cho việc này nữa, bởi vì hôm nay là ngày Trần Giang và Tiêu Mẫn lên lớp , bọn trẻ sẽ chuyển sang một ngôi trường mới, Trà Trà chẳng muốn bỏ lỡ mất ngày trọng đại này đâu.
Trà Trà tất bật mà chuẩn bị quà cho tất cả bọn trẻ, đặc biệt là Trần Giang, cô đặt ở trong hộp quà cậu một chiếc móc khóa bông hình một chú mèo mắt xanh, cô mong rằng Trần Giang sẽ thích món quà này.
Trà Trà đã rất háo hức như thế ấy cho đến khi ngay lúc mà cô sang đường, một chiếc xe đã vượt đèn đỏ, nó tông thẳng về phía Trà Trà.
Mà lúc ấy, cô còn đang ngâm nga mà định gọi điện cho Trần Giang, cười nói với cậu rằng hôm nay cô sẽ chuẩn bị cho cậu một bất ngờ lớn.
Trần Giang còn đang nhẹ mỉm cười hỏi cô rằng, liệu cô có thể tiết lộ điều bất ngờ ấy là gì không.
Trà Trà muốn đáp lại Trần Giang, nhưng ý thức của lại dần mờ nhạt đi, cô cố gắng với tới chiếc điện thoại của mình, nhưng trước khi cô kịp chạm tay vào nó.
Trà Trà cảm thấy như mọi thứ tối đen đi, ý thức cô chầm chầm mà biến mất.
Để lại muôn vàn cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
__________________________
Tô Trà Trà híp híp mắt, cô có chút nhíu mày mà xoa nhẹ trán mình rồi lại ngẩn ngơ khi thấy Tiêu Giang một mặt đầy nước mắt mà nhìn mình.
Tai và đuôi của anh đã biến mất, quần áo xộc xệch, một mặt tràn đầy là bi thương, hô hấp rối loạn, anh bất ngờ mà ôm chặt lấy cô, run rẩy mà cất lời.
"Cô giáo Tô, em không cần món quà bất ngờ gì cả.
"
"Em chỉ cần! "
"Chỉ cần cô luôn bên cạnh em thôi mà! "
"Cô giáo Tô! "
______________________________
Ghi chú: Yep nguyên thân ban đầu chính là vị giáo viên tiểu học kia, sau đó cô ấy chuyển sinh thành tiểu thư nhà họ Tô này nìa.
Còn Tiêu Giang thì ban đầu đã nhận ra nguyên thân chính là bạch nguyệt quang hồi nhỏ của mình gùi, anh chỉ là đang che dấu tình cảm của chính mình, dần dần tiếp cận Trà Trà rồi sau khi đã tiếp cận được cô, khiến cô yêu mình, anh dự định sẽ kể cho cô ấy tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được.
.