Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lê Hi tựa như lệ quỷ đến đòi mạng, từng chút từng chút tiếp cận kẻ thù.”
Hạ Chí xuất hiện ở bên người Liên Hoa: “Cậu lại trêu chọc chuyện gì nữa thế hả?” Hạ Chí nhịn không được phải phụ giúp, tên ngu xuẩn này sao cứ thích tìm phiền toái cho hắn vậy nhỉ?
“Vợ!” Liên Hoa tranh thủ nhào qua lấy lòng, thuận tiện đem chuyện hồi trước có người nhờ hắn tìm người nói với Hạ Chí: “Vợ, em có cách nào biết hai vợ chồng chú Lê còn sống hay không?” Liên Hoa chờ mong nhìn Hạ Chí.
Lê Hi cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cái người đột nhiên xuất hiện này.
Hạ Chí nghĩ nghĩ, lấy ra một cái la bàn bằng bạch ngọc: “Nhỏ một giọt máu ở trên này.” Hạ Chí đưa la bàn tới trước mặt Lê Hi.
Lê Hi giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhào qua, nâng la bàn như đang nâng một bảo bối dễ vỡ, thật cẩn thận nhỏ một giọt máu ở giữa.
La bàn dính phải máu, lập tức bắn ra các luồng ánh sáng. Bất quá, ánh sáng kia rất nhanh liền ảm đạm, dần dần khôi phục về nguyên trạng.
“Thế nào? Ba mẹ tôi còn sống không?” Hai má Lê Hi lõm xuống, một đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, tràn ngập hi vọng nhìn Hạ Chí.
Hạ Chí mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Thân nhân cậu đều không còn ở nhân thế.”
Liên Hoa trong lòng căng thẳng, bắt lấy tay Hạ Chí, sau đó cầm chặt.
“Phải không?” Hai mắt Lê Hi lại ảm đạm: “Vây ba mẹ tôi chết khi nào? Có thể nói cho tôi biết không?” Lê Hi như sớm có dự cảm.
“Không quá ba tháng.” Hạ Chí nói. Liên Hoa cả kinh, chuyện này nói lên hai vợ chồng chú Lê đã vào căn cứ, nếu không cũng sẽ không sống qua ba tháng mới chết. Nếu như lúc mạt thế bắt đầu đã chết, vậy Lê Hi còn có thể dễ chịu một chút. Nhưng nếu như là ba tháng sau đó, như vậy Lê Hi hoàn toàn có khả năng cứu ba mẹ mình. Liên Hoa lo lắng nhìn thoáng qua Lê Hi.
“Ba tháng… Ba tháng… Ha ha, ba tháng…” Lê Hi đột nhiên vừa nói vừa cười như kẻ thần kinh, cả người hiện ra một luồng cảm xúc vô cùng dữ tợn: “Nếu như tôi sớm tỉnh táo lại, nếu như không phải tôi còn ôm hi vọng cuối cùng, tôi đã không ở nơi đây, cũng sẽ không làm hại ba mẹ chết không nhắm mắt… Ha ha ha…” Lê Hi vừa cười vừa khóc, máu lẫn nước mắt chảy xuống, khiến lòng Liên Hoa run sợ.
“Lúc trước tôi tin tưởng hắn như vậy, các người cũng không biết, lúc trước hắn đối với tôi tốt bao nhiêu. Ha ha, lúc trước khi chúng tôi vừa mới đến nơi đây, không có tiền, không có chỗ ở, hắn phải đi khiêng gạch cho người ta, làm cu li, kiếm được một ít tiền, mua thịt cho tôi ăn, hắn thì cắn bánh mì.” Lê Hi ôm đầu gối, nhìn trần nhà tối tăm mà xuất thần: “Lúc trước hắn đối với tôt rất tốt, tại sao lại thay đổi chứ?” Lê Hi chôn đầu trong đầu gối, cả người run rẩy.
“Hai người làm sao tìm được căn biệt thự này.” Liên Hoa nhịn không được hỏi. Căn biệt thự này tồn tại hẳn là không có nhiều người biết đến mới đúng, một hai người ngẫu nhiên tìm tới nơi này thật ra cũng có khả năng, nhưng Thôi Thần kia mang theo nhiều đàn em như vậy chạy đến nơi đây, không nên!
“Tôi với Vũ đi làm cho một công ty bảo khiết, có một ngày nghe được một người phụ nữ nói bên này có một tòa biệt thự, chủ nhân biệt thự còn mua không ít đồ vật, còn nói mạt thế sắp tới, nên dự trữ lương thực. Cô ta nói mình cũng hoảng sợ, cũng đi mua không ít lương thực dự trữ. Kết quả không quá vài ngày mạt thế thật sự đến, chúng tôi may mắn tới được nơi này.” Lê Hi như mất đi hồn vía, hỏi cái gì đáp cái đó.
Má nó! Liên Hoa nháy mắt cảm thấy mình lại bị đại thần xuyên việt troll! Cái tỷ lệ này nhiều lắm sao, vận khí tốt cũng chín mươi mấy phần trăm mới tìm được nơi này đi! Lúc trước hắn biết mạt thế sắp đến, kêu người đến quét tước, sửa chữa, chuẩn bị vật tư. Hơn nữa lúc ấy, dù sao mạt thế cũng sẽ đến, những người này hẳn sẽ không còn nhớ rõ nơi này. Hơn nữa, bọn họ không nhất định sẽ còn sống. Nơi này là địa phương mà các giống loài biến dị tiến hóa nhanh nhất trên toàn Hoa quốc! Hắn quả nhiên lại ngây thơ chơi ngu sao?
Hạ Chí thấy Liên Hoa một bộ như bị đả kích đau thương, sao còn không rõ là chuyện gì: “Ngu xuẩn!” Hạ Chí hừ lạnh một tiếng.
Liên Hoa cảm thấy mình bể thành từng mảnh, bị vợ khinh bỉ, thật thương tâm mà! QAQ
Liên Hoa dứt khoát nhào lên người vợ, cọ cọ ôm một cái cầu an ủi. Hạ Chí sờ sờ đầu chó Liên Hoa, lại vỗ vỗ. Liên Hoa rơi lệ đầy mặt, hắn đây lại bị xem thành Liên Ngọc sao?
“Vậy tên Thôi Thần kia sao lại xuất hiện ở trong này?” Liên Hoa hữu khí vô lực hỏi.
“Hắn được tôi với Vũ cứu về từ bên ngoài.” Lê Hi tiếp tục hai mắt vô thần giải thích.
Nghe người kể chuyện xong, Liên Hoa cuối cùng cũng có thể xâu chuỗi hoàn chỉnh sự kiện đầy máo tró này.
Bỏ trốn đến nơi đây Lê Hi cùng bạn trai đi làm ở công ty bảo khiết, nghe thấy có một người phụ nữ cảnh báo, vô ý nhớ kỹ. Sau đó mạt thế thật sự đến. Lê Hi vận khí tốt thức tỉnh Mộc hệ dị năng, bạn trai hắn thì không. Thời điểm đầu của mạt thế, dị năng Lê Hi thật sự là đồ bỏ đi, hai người vì sinh tồn, thương lượng một chút, quyết định đi tìm căn biệt thự trong miệng người phụ nữ nọ.
Vì thế hai người nghiêng ngả lảo đảo nhặt được cái vận cứt chó, quả nhiên tìm được! Cũng không biết có phải Lê Hi vô ý dùng mộc khí bảo vệ hai người hay không, khi đó thực vật biến dị cũng không quá nhiều, dù sao hai người cũng thành công tới được nơi này.
Sau đó hai người phí rất nhiều sức lực để vào biệt thự, quả nhiên phát hiện bên trong có rất nhiều rất nhiều vật tư, hơn nữa chủ nhân còn không có ở đây! Lúc này mới sung sướng khóc rống. Hai người dàn xếp mọi chuyên ngay tại biệt thự.
Nguyên nhân dị năng của Lê Hi trừ bỏ cung cấp một ít rau dưa, thì không có tác dụng gì khác, bạn trai hắn liền đề nghị đi ra ngoài, miệng ăn núi lở, không thể trốn mãi trong này. Lê Hi liền đi theo.
Sau đó bọn họ cứu được một Thổ hệ dị năng giả, chính là Thôi Thần. Hoắc Vũ rốt cục biết được một dị năng giả lợi hại như thế nào. Lúc ấy Thôi Thần đang liều mạng với một biến dị thú, tiềm năng bạo phát, giết chết biến dị thú sau đó ngất đi. Bọn họ liền đem Thôi Thần về.
Thôi Thần mới đầu rất cảm kích. Nhưng Hoắc Vũ này lại thật sự câu nhân. Thôi Thần bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Ba người bắt đầu chiêu binh mãi mã, thu một ít đàn em. Đáng tiếc đến thời điểm Lê Hi không còn là cấp năm, thứ bỏ đi hoàn toàn biến thành đầu bếp có năng lực nhất đội.
Thôi Thần chỉ biết che chở Hoắc Vũ, ước gì Lê Hi chết đi. Huống hồ vật tư trong biệt thự hắn cũng muốn đoạt lấy. Vì thế, gian phu hai người một tên muốn giết chết Lê Hi, một tên ước gì quăng được Lê Hi. Hoắc Vũ lại luyến tiếc Lê Hi, không hẳn muốn Lê Hi chết, nhưng lại càng thêm luyến tiếc một Thôi Thần cường đại. Hai người bàn bạc, dứt khoát trình diễn một màn phản bội.
Thôi Thần làm bộ phản bội lấy Hoắc Vũ ra làm con tin, Lê Hi vì an toàn của bạn trai, chỉ có thể chịu phục. Huống chi, thời điểm đó, cấp bậc dị năng tên Thôi Thần kia so với hắn cao hơn, lợi hại hơn, Lê Hi không dám chạy, bị giữ lại uy hiếp. Đành phải ngoan ngoãn làm người dựng mộc khí cách ly, bảo vệ biệt thự. Thôi Thần chỉ có thể lưu Lê Hi lại, bởi vì Lê Hi mà chết, căn biệt thự này sẽ gặp tai ương. Mà nguyên nhân vì sao căn biệt thự cho đến bây giờ còn có thể bình yên vô sự, vẫn là Lê Hi nói cho Hoắc Vũ biết!
Cứ như vậy, Lê Hi thành tù nhân, Hoắc Vũ dùng hai chữ ‘con tin’ lừa Lê Hi. Lê Hi nào có biết rằng tội phạm bắt cóc cùng con tin là một nhóm. Ba người bọn họ cùng nhau thu đàn em, ai cũng bị lung lạc, ai cũng chỉ xem Lê Hi là một tên giúp việc, bởi vì dị năng của Lê Hi thực sự rất đáng bỏ đi. Hoắc Vũ ít nhất còn có thể làm quân sư quạt mo, hơn nữa hắn ở trong đội như cá gặp nước, có Thôi Thần giúp hắn, những người khác đương nhiên không dám khinh thị. Người dám khinh thị, đều bị Hoắc Vũ bất động thanh sắc giết chết.
Thẳng đến khi Lê Hi không có tinh hạch bổ sung, liền vụng trộm tu luyện đến cấp bảy, hắn cũng bởi vì Hoắc Vũ nên không dám phản kháng. Lê Hi cũng không phải không phát hiện có điểm bất thường, nhưng trước kia Hoắc Vũ đối với hắn quá tốt. Cho nên Lê Hi hoàn toàn không chú ý tới dã tâm của Hoắc Vũ. Hoắc Vũ căn bản không phải loại người tình nguyện sống bình thản. Trước kia là do không có khả năng, hắn chỉ có thể chịu áp lực, mà Thôi Thần, Hoắc Vũ cho rằng Thôi Thần hoàn toàn là vì hắn nên mới xuất hiện. Cho nên Hoắc Vũ vừa gặp liền động tâm.
Liên Hoa không nói gì, bất quá, cũng là do Lê Hi tự xem nhẹ những hành vi khác thường của Hoắc Vũ. Đại khái cũng vì hi vọng, bằng không Lê Hi vào giai đoạn cấp năm hoàn toàn có thể nghiền áp Thôi Thần. Nơi này là rừng rậm, là chiến trường có lợi nhất của Mộc hệ dị năng giả!
Về phần vì cái gì hai người này tu luyện nhanh như vậy, Liên Hoa chỉ nhìn về phía mật thất của cha nuôi. Thôi Thần ở trên lầu, mà chỗ Lê Hi bị khóa chính là bên dưới mật thất chứa ngọc tủy. Năng lượng ngọc tủy tản mát ra vừa vặn cung cấp cho hai người ở gần nhất, trách không được cấp bảy cũng có hàng sỉ!
Liên Hoa đã rõ ràng chân tướng, Tiểu Lê Hi đáng thương, Liên Hoa cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hạ Chí lạnh mặt đứng một bên, nhìn biểu tình phấn khích của Liên Hoa, nhịn không được lại muốn giúp một phen.
“Cậu hiện tại làm gì đây? Cứ lừa mình dối người như vậy, cả đời làm kẻ nhu nhược, hay đem kẻ thù nghiền chết.” Hạ Chí từ trên cao nhìn xuống Lê Hi.
Lê Hi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hạ Chí: “Tôi muốn báo thù, thay ba mẹ báo thù.” Lê Hi từng chữ nói rất rõ ràng, đột nhiên lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Vũ của tôi cũng bị giết chết, tôi cũng muốn báo thù thay Vũ, ha ha, báo thù cho Vũ, cho ba mẹ, cho cả chính tôi.”
Liên Hoa nhìn nụ cười trên mặt Lê Hi, chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên rần rần, nụ cười kia tuy rằng rất ngọt ngào, nhưng không giống khi hắn nhìn ảnh chụp.
Lê Hi cứ như vậy đi ra ngoài, cửa lưới sắt Liên Hoa chém một cái bị Lê Hi lấy ra một loại thực vật kỳ quái, phun chất lỏng, chậm rãi ăn mòn.
Liên Hoa: “…” Thật hung tàn.
“Vợ à…” Liên Hoa muốn nói lại thôi: “Có thể…”
Hạ Chí lắc đầu: “Cậu ngăn không được hắn đâu. Người kia đã chết, hiện tại bất quá chỉ là một khối xác không hồn, kệ hắn đi. Chỉ sợ hắn hiện tại chỉ muốn làm việc này.”
Liên Hoa lo lắng nhìn bóng dáng Lê Hi đi xa: “Thật sự không có cách nào sao?”
“Nếu như chính hắn có thể nghĩ thông suốt, vậy còn có hi vọng, bằng không, sẽ sống không bằng chết.”
Liên Hoa biết Hạ Chí nói đúng, nhưng vẫn có chút ủ rũ: “Không được, anh lo lắng, chúng ta cùng đi xem đi!”
Hạ Chí không lên tiếng, Liên Hoa coi như vợ đã đáp ứng, che hơi thở đi theo phía sau.
Lúc nãy Hoắc Vũ gặp Lê Hi xong, gật gật đầu với kẻ thủ ở bên ngoài, không quay đầu lại đi mất.
“Tên kia trong đó vẫn nghe lời chứ? Thật đúng là đồ ngu! Bất quá Hoắc thiếu cũng bỏ được, tên ngu đó nghe nói vốn dĩ là cả tâm can của hắn, hiện tại còn không phải bị quăng ở trong này.”
“Thật đáng tiếc. Hoắc thiếu không cần, không bằng tặng cho chúng ta nếm thử. Cố tình Hoắc thiếu lại mang đi giam cầm, còn không cho chúng ta đụng vào. Bộ dạng tên kia thật không tồi! Trước kia khi hắn đi theo Hoắc thiếu, tao cũng thật muốn.”
“Nhưng tên đó là dị năng giả cấp sáu, mày chỉ mới cấp ba, đừng mơ!”
“Cấp sáu thì sao? Còn không phải là đồ chơi sao? Chẳng qua chỉ trồng ra được rau dưa mà thôi, có gì quý giá? Một đầu ngón tay của tao cũng đủ nghiền áp hắn.”
“Nói cũng như vậy, bất quá tay nghề nấu cơm tên đó thật không tồi. Tiện nghi cho Hoắc thiếu.”
“Hừ, Hoắc thiếu còn không phải quỳ dưới chân Thôi lão đại sao? Tiểu Bạch…”
“Câm miệng, mày không muốn sống chắc! Mày quên lão Tam chết như thế nào sao? Nếu như bị Hoắc thiếu nghe thấy, mày nhất định phải chết.”
“Một tên Tiểu bạch kiểm, bán mông…” Người kia vẫn nói thầm trong lòng một lần, sau đó hai người đều không nói gì nữa.
Hoắc Vũ điều chỉnh một nụ cười thực nhu hòa, trở lại phòng Thôi Thần.
“Bảo bối, nhanh rời giường, mặt trời chiếu nắng tới mông em rồi, anh cho em nhịn cháo đấy, ngồi dậy ăn nào.”
“Biết rồi…” Thôi Thần mơ mơ màng màng ngồi dậy, tựa vào người Hoắc Vũ làm nũng.
Hai người cười rộ đến ngọt ngào.
Hai gã canh giữ ở ngoài phòng giam Lê Hi đột nhiên bị một sợi dây leo siết cổ. Hai gã nọ trừng lớn mắt, như thấy thứ gì khiến người ta khó có thể tin được, cuối cùng liều mạng muốn thoát khỏi dây leo, nhưng vẫn chết.
Lê Hi ném dây leo trong tay xuống, lung la lung lay tiếp tục đi về phía trước.
“Mày! Sao mày lại chạy ra được?” Tổ tuần tra có hai người thấy Lê Hi, đầu tiên là kinh ngạc một phen, lập tức bày ra một bộ khinh miệt: “Hai tên thủ vệ kia chắc chỉ là do ăn hên thôi chứ gì? Thả một tên phế vật ra…” Cuối cùng kẻ đang nói vĩnh viễn cũng không có cơ hội nói hết, một sợi dây leo sắc nhọn đâm nát yết hầu gã, gã ôm cổ “Ô ô” hai tiếng, liền ngã xuống đất.
Người còn lại như thấy quỷ, lập tức muốn hét lên cảnh báo, Lê Hi chỉ là hốt hoảng, trực tiếp cho dây leo chui vào miệng gã, gã giãy dụa vài cái, không còn tiếng động.
“Còn vài tên, còn vài tên, Vũ, anh chờ, em lập tức báo thù cho anh…” Lê Hi như u hồn lướt đi, đặc thù của Mộc hệ dị năng giả là khiến cho các dị năng giả khác không thể đúng lúc phát hiện ra, tất cả mọi người ở lầu một đều bị Lê Hi lặng yên không tiếng động giết chết.
“Chúng mày, chúng mày đều có phần giết chết Vũ của tao…”
Lê Hi từng bước một đi lên lầu hai, cái nơi gọi là cấm khu kia, sàn nhà trơn bóng lưu lại những dấu chân đầy máu, nhìn qua thật giống một đóa hoa Anh Túc đỏ tươi, xinh đẹp nhưng chết người. Lê Hi tựa như lệ quỷ đến đòi mạng, từng chút từng chút tiếp cận kẻ thù.
Liên Hoa và Hạ Chí không can thiệp chuyện Lê Hi báo thù. Trên người lũ người này có một tầng huyết quang dày đặc, không biết đã giết bao nhiêu người. Lê Hi giết bọn hắn, có thể còn được một ít công đức. Tuy rằng hắn không có tu chân.
Hoắc Vũ ôm Thôi Thần trêu đùa, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt một trận.
“Vũ, anh làm sao vậy?” Thôi Thần lập tức phát hiện Hoắc Vũ bất thường.
“Không có gì, chỉ là có chút không thoải mái. Tiểu Thần, anh vào phòng bếp làm thức ăn cho em nhé.” Hoắc vũ hôn lên tóc Thôi Thần.
“Ừm.”
Hoắc Vũ liền đi ra ngoài “Là nhìn lầm sao?” Hoắc Vũ nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài, vầng thái dương không biết khi nào thì không thấy, thời tiết âm u.
Hoắc Vũ tự giễu cười cười, xoay người đi đến một gian phòng khác, vật tư của bọn họ đều ở lầu hai.