Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

chương 76: trừng phạt và về nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Tôi muốn báo thù cho Vũ của tôi! Các người giết chết anh ấy…”

“Vũ, là anh sao?” Hoắc Vũ tìm được một hộp thịt, vừa mới đứng thẳng dậy, liền nghe có người ghé vào lỗ tai yếu ớt nói. Hoắc Vũ trong nháy mắt chỉ cảm thấy da gà nổi khắp người, sống lưng lạnh run.

Hoắc Vũ lập tức quay đầu: “Hi… Hi, em sao lại đi ra?” Hoắc Vũ cứng ngắc xả ra một nụ cười.

“Vũ, em nhớ anh…” Lê Hi chậm rãi tới gần Hoắc Vũ, máu trên người vẫn còn tích lại, hai má cũng dính vài giọt, sắc mặt tái nhợt, thập phần đáng sợ, nhưng diễm lệ.

Hoắc Vũ không tự chủ được lộ ra vài phần si mê, dù sao người này cũng là người hắn yêu rất nhiều năm, che chở rất nhiều năm. Chỉ là sau khi dục vọng chinh phục và trở thành vương giả của Hoắc Vũ ngày càng lớn lên, Lê Hi đối lập với lý tưởng của hắn, đương nhiên không còn đủ phân lượng, cuối cùng chỉ có thể bị hắn bỏ qua, trở thành đá kê chân cho mình.

Hoắc Vũ chỉ thất thần một lát, rất nhanh liền thanh tỉnh, sắc mặt khó coi: “Hi, em sao lại có thể đi ra? Nếu như bị những người khác phát hiện, em sẽ bị thương, không thể để những người khác phát hiện. Còn có, sao người em lại toàn máu? Chuyện gì đã xảy ra? Bị thương sao?” Hoắc vũ lo lắng muốn nắm tay Lê Hi.

Lê Hi lại rút tay về: “Vũ, thấy em anh không vui sao? Em cố ý tới gặp anh…” Lê Hi nói xong chỉ bình tĩnh nhìn Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ trong nháy mắt có chút không được tự nhiên, bị đôi mắt sáng ngời của Lê Hi nhìn, hắn cảm thấy mình chật vật cùng xấu xí không chỗ nào cất hết, nhất thời có chút tức giận. Bất quá hắn rất nhanh thu hồi lửa giận.

“Hi, cho anh một ít thời gian được không? Rất nhanh, rất nhanh chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Chờ anh, tin tưởng anh, em đi về trước được không?” Hoắc Vũ không để ý Lê Hi kháng cự, trực tiếp ôm Lê Hi vào lòng.

Nhưng Hoắc Vũ đưa lưng về phía cửa phòng nên không thấy, Lê Hi nhìn cửa phòng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Vũ, người anh yêu nhất là em có phải không?” Lê Hi bắt tay lấy cánh tay Hoắc Vũ trên eo mình, thì thào hỏi.

Hoắc Vũ thở nhẹ nhõm một hơi, ôm Lê Hi càng chặt: “Bảo bối, anh đương nhiên yêu em nhất, tin anh! Nhé?” Hoắc Vũ càng dùng sức ôm lấy Lê Hi, hắn nghĩ Lê Hi chỉ là không có cảm giác an toàn mà thôi. Nếu muốn cảm giác an toàn, muốn lời thề, hắn nói là được. Chỉ cần Lê Hi cao hứng, lời tâm tình kiểu gì hắn cũng có thể nói.

Tóc Lê Hi che khuất ánh mắt, ai cũng không biết hắn hiện tại đang có biểu tình gì: “Vũ, anh không yêu Thôi Thần có phải không, anh chỉ lợi dụng hắn đúng không? Anh yêu em nhất.”

“Đương nhiên, anh yêu Hi nhất, anh chỉ diễn trò với Thôi Thần mà thôi. Nếu không phải hắn khống chế anh, anh mới không thèm quan tâm hắn, làm hại Hi của anh vì anh mà chịu khổ nhiều như vậy.” Hoắc Vũ mở miệng. Tâm hắn hiện tại loạn như ma, căn bản không nghĩ tới Lê Hi vì sao lại hỏi chuyện này.

“Vũ cũng biết em chịu khổ sao?” Lê Hi lộ ra một nụ cười trào phúng.

“Hi, vất vả cho em. Anh yêu em, chờ anh thoát khỏi Thôi Thần, hai người chúng ta liền có thể hạnh phúc.” Hoắc Vũ buông người ra, nâng gương mặt gầy yếu của Lê Hi, thâm tình chân thành nói.

Chỉ là hắn nhìn không rõ biểu tình của Lê Hi: “Hi, ngoan, đi về trước đi, chúng ta không thể nửa đường mà bỏ cuộc! Nghe lời.”

“Anh biết rõ nơi đó rất tối, rất hắc ám, nhưng vẫn muốn đưa em vào trong đó chịu khổ sao?” Lê Hi hoảng hốt.

Hoắc Vũ đột nhiên có chút phiền toái, Lê Hi rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại đột nhiên phiền như vậy? Kiềm chế xúc động muốn phát giận, Hoắc Vũ ôn tồn nói, “Hi, chỉ là tạm thời, chờ anh một đoạn thời gian, em sẽ không cần phải ở lại nơi này, nhớ kỹ, anh yêu em!”

“Ha ha ha…” Lê Hi đột nhiên cúi đầu nở nụ cười: “Vũ, em cảm thấy em không thể đi được nữa. Anh xem.”

Hoắc Vũ quay đầu, Thôi Thần mặc một thân áo ngủ, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ đứng ở cửa phòng, thậm chí trên vai còn lộ ra dấu vết ái muội. Thôi Thần cứ như vậy nhìn Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ vừa thấy liền nóng nảy, một phen đẩy Lê Hi ra. Lê Hi không phản kháng trực tiếp ngã trên mặt đất. “Ha ha ha…” Tiếng cười quỷ dị của Lê Hi vọng khắp phòng.

“Vũ… Vũ! Lời anh vừa nói đều là sự thật sao?” Thôi Thần khó có thể tin được, người đàn ông vừa rồi còn ghé vào tai mình lời ngon tiếng ngọt, hiện tại lại nói yêu với kẻ khác. Vậy còn hắn là cái gì? Thôi Thần hắn đây là cái gì? Thân là một dị năng giả, hắn nâng niu một người bình thường trong lòng bàn tay, kết quả người kia nói yêu người khác, hắn thì sao?

Hoắc Vũ đẩy Lê Hi ra, bước đến gần Thôi Thần, Thôi Thần lại nhịn không được lui về phía sau một bước. Hắn thật sự thích người đàn ông này, nhưng thật xa lạ. Rõ ràng là người đàn ông này nói với hắn, hắn đối với Lê Hi chỉ còn một chút thất vọng và lợi dụng, không nghĩ tới, kết quả là, Thôi Thân hắn đây cũng bị lợi dụng sao?

“Tiểu Thần, anh không phải…” Hoắc Vũ muốn đi đến ôm lấy Thôi Thần.

“Vũ, chuyện anh vừa mới nói đều là thật sao? Anh luôn gạt tôi sao?” Thôi Thần vô thức tản mát ra một cỗ uy áp mãnh liệt, làm cho Hoắc Vũ thân là người thường thiếu chút nữa đứng thẳng không được.

“Tiểu Thần, em nói bậy bạ gì đó? Vừa rồi anh cũng chỉ vì ổn định Lê Hi, hắn là cái gì chứ? Em không nên suy nghĩ bậy bạ.” Hoắc Vũ lộ ra một nụ cười ôn nhuận, sủng nịch nhìn Thôi Thần.

Thôi Thần rất nhanh tỉnh táo lại, ngẫm lại cũng đúng, Vũ của hắn sao lại có khả năng còn thích Lê Hi một tên phế vật vô dụng? Hắn vừa rồi chỉ vì nghe thấy Hoắc Vũ đột nhiên nói ra nên hoảng loạn một chút thôi. Lập tức nghĩ đến tên Lê Hi vô dụng kia, kia cũng là một dị năng giả. Hoắc Vũ vì ổn định Lê Hi, nói vài câu dễ nghe cũng là bình thường.

“Thực xin lỗi, Vũ, em hiểu lầm anh.” Thôi Thần chủ động cầm tay Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ như thở nhẹ nhõm một hơi, cười cầm lấy tay Thôi Thần: “Tiểu Thần

hiểu ra thì tốt rồi.”

“Vũ, anh vừa mới nói yêu em mà.” Tiếng cười của Lê Hi im bặt, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Lòng Hoắc Vũ lại căng ra, Lê Hi cũng không biết suy nghĩ đến hắn, bây giờ hỏi hắn loại vấn đề này để làm gì? Thôi Thần nghe thấy, lại nhìn chằm chằm Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ hít sâu một hơi, nắm chặt tay Thôi Thần: “Hi, em chắc là nên biết, anh không muốn thương tổn em, Tiểu Thần đối với anh rất quan trọng, anh cũng rất yêu em ấy. Hi, em đi về trước được không, nếu Tiểu Thần nóng giận, như vậy không tốt.” Hoắc Vũ ôn nhu khuyên giải.

“Vũ, anh nói cho hắn biết, anh yêu ai nhất?” Thôi Thần cũng không chịu buông tha cho Hoắc Vũ.

Khóe miệng Hoắc Vũ cong lên, giữa người yêu cùng quyền lực cần cân nhắc một chút, sau đó kiên định gật đầu: “Tiểu Thần, anh đương nhiên yêu em nhất, nhưng Hi dù sao cũng theo anh nhiều năm như vậy, biệt thự còn phải dựa vào hắn bảo hộ, để hắn trở về là tốt rồi, Tiểu Thần đừng làm khó dễ hắn nha.” Nói xong còn thân thiết hôn hôn mũi Thôi Thần, khiến Thôi Thần cười khanh khách không ngừng.

Liên Hoa đứng một bên trợn mắt há hốc mồm. Tên đàn ông này giở mặt còn nhanh hơn giở sách, thật không biết xấu hổ! Liên Hoa thật muốn đập chết cái tên không biết xấu hổ này. Hạ Chí đè vai Liên Hoa lại, khiến Liên Hoa đang muốn xông lên đập người phải dừng lại: “Để hắn tự giải quyết.” Hạ Chí dùng thần thức nói với Liên Hoa.

Liên Hoa không cam lòng, không muốn gật đầu.

“Anh quả nhiên lại gạt em.” Lê Hi lẩm bẩm nói, đồng tử vô thần nhìn chằm chằm Hoắc Vũ, như muốn tìm ra một Hoắc Vũ trước kia chỉ thuộc về mình.

“Này!” Thôi Thần lôi kéo Hoắc Vũ đi đến bên người Lê Hi, một cước đá vào bụng Lê Hi: “Mày nghe thấy rồi đó! Còn không nhanh trở về đi! Nếu mày đã biết tao và Vũ là thật tâm yêu nhau, vậy sớm chết tâm đi! Nếu không phải mày có tác dụng lớn, tao sẽ không bỏ qua mày. Lũ ngu đó, sao lại để tên phế vật như mày xổng ra vậy?” Thôi Thần lạnh mặt nhìn Lê Hi thất hồn lạc phách, đùa cợt.

“Hi, mau trở về đi! Lần này không cần xích khóa em.” Hoắc Vũ cũng nói.

“Anh cũng biết tôi bị khóa sao?” Lê Hi chậm quá đứng lên từ mặt đất, giống như một thằng hề thất bại bị người cười nhạo.

“Đương nhiên!” Thôi Thần đắc ý nói: “Tên phế vật vô dụng như mày, cái xích sắt đó là Vũ làm cho mày dùng đấy! Mày chẳng những không dùng còn rất ngu xuẩn nữa!” Thôi Thần đắc ý nói.

“Người tới, còn không mau đem Lê Hi thiếu gia mời xuống.” Thôi Thần kêu tên gác chỗ cầu thang. Nhưng qua mấy phút đồng hồ, biệt thự vẫn im ắng. Thôi Thần nhất thời mất hứng: “Lũ ngu đó chạy nơi nào rồi? Hôm nay cũng không cần ra ngoài săn thú, người đâu?”

“Cậu muốn biết bọn họ đi nơi nào sao?” Lê Hi ngẩng đầu, đồng tử đen ngòm nhìn Thôi Thần, khiến Thôi Thần nghi hoặc: “Tôi đưa cậu đi tìm bọn họ được không?” Lê Hi đột nhiên xuất hiện ở bên người Thôi Thần, đồng tử Thôi Thần co rụt lại, lôi Hoắc Vũ rời khỏi phòng.

Lê Hi giải trừ mộc giới cách ly biệt thự, một cỗ mùi máu tươi nồng nặc truyền ra, khiến Thôi Thần nhíu mày. Hoắc Vũ cũng nóng nảy: “Hi, em muốn làm gì?”

“Tôi muốn báo thù cho Vũ của tôi! Các người giết chết anh ấy…” Lê Hi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười đáng yêu, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ cực kỳ động lòng người.

Nhưng Hoắc Vũ một chút cũng không cảm thấy như vậy, ngược lại mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào: “Hi, em đang nói gì vậy? Không phải anh ở trong này sao?”

“Anh không phải Vũ của tôi.” Lê Hi tới gần Hoắc Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cằm Hoắc Vũ, một vệt máu liền xuất hiện trên cái cằm hoàn mỹ nọ.

“Hi!” Cảm giác được đau đớn truyền đến, Hoắc Vũ nổi nóng.

“Mày rốt cuộc làm cái gì?” Thôi thần đột nhiên nói, trong lòng hắn có dự cảm không tốt.

“Đưa cậu đi gặp thủ hạ! Đều là một lũ bạch nhãn lang nha!” Lê Hi nhìn Thôi Thần như nhìn một đứa ngốc, trong mắt tràn đầy thương hại.

(Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)

“Biểu tình kia của mày có ý gì?” Thôi Thần nổi giận.

“Cười nhạo mắt cậu bị mù.” Tươi cười của Lê Hi đột nhiên biến mất, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo như hàn băng vĩnh cữu, khiến người sợ hãi.

“Mày…” Thôi Thần còn muốn nói gì đó, một sợi dây leo bắn qua, Thôi Thần đình chỉ hơi thở, lập tức dùng tường đất chặn lại trùng kích, nhưng bị dư âm bức lui về phía sau vài bước.

“Mày còn dám tập kích lén!” Thôi Thần thét chói tai.

Lê Hi không nói lời nào, từng đợt dây leo phủ đầy gai độc liên tiếp đánh úp về phía Thôi Thần, khiến Thôi Thần trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

Hoắc Vũ chỉ là một người bình thường, bị uy áp hai dị năng giả cấp bảy ép tới mức dậy không nổi, chỉ có thể chật vật bò về phía sau.

Hai người đánh xuống tới lầu một biệt thự, Thôi Thần rốt cục thấy tử trạng thê thảm của thủ hạ.

“Tao giết mày!” Đám đàn em đều chết sạch, Thôi Thần không có người sai sử, quả thực hận chết Lê Hi. Những tên đó đều là tài tướng đắc lực của hắn, cứ như vậy bị Lê Hi giết.

Hai người đánh tới khi biệt thự bốc hỏa, thiếu chút nữa hủy luôn căn biệt thự, Hạ Chí vung ra một cấm chế bảo vệ biệt thự, nếu biệt thự này hỏng mất, tên ngu xuẩn bên cạnh hắn chắc sẽ buồn lắm.

Hoắc Vũ thất hồn lạc phách chạy đến, Thôi Thần và Lê Hi không thèm phóng nước, ai cũng phô ra bản lãnh thật sự. Nhưng nơi này là chiến trường của Lê Hi, Thôi Thần rất nhanh bị Lê Hi kéo vào sâu bên trong khu rừng, nhìn không thấy bóng dáng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh đánh nhau.

Hoắc Vũ chạy đến cửa biệt thự, môi run rẩy, Lê Hi vậy mà… vậy mà lợi hại như vậy! Chẳng lẽ trước kia em ấy che giấu sao? Chẳng lẽ Lê Hi vẫn luôn không tín nhiệm hắn sao? Không đúng, nếu như Lê Hi vẫn mạnh như vậy, hắn đã không bỏ Lê Hi, đi trêu chọc Thôi Thần.

Hiện tại rõ ràng là Thôi Thần rơi vào thế hạ phong, Hoắc Vũ siết chặt nắm đấm. Chỉ sợ Lê Hi sẽ không tha thứ cho hắn, quả thật như thế, vậy thì Lê Hi tốt nhất nên chết trong tay Thôi Thần. Còn nếu như Lê Hi thắng, Hoắc Vũ nhắm mắt lại, không biết hắn quỳ xuống nhận sai, Lê Hi có thể cho hắn một cơ hội hay không?

Nhất định sẽ được, Hi của hắn yêu hắn như vậy, tín nhiệm hắn như vậy, chỉ cần hắn nói hắn bị Thôi Thần bức bách, Hi nhất định sẽ tha thứ cho hắn! Nhất định!

Dây leo cuồn cuộn không dứt quấn quanh Thôi Thần, hơn nữa chướng khí, độc phấn, Lê Hi hoàn hoàn lấy thực lực chân chính của một Mộc hệ dị năng giả cấp bảy tung ra. Thời gian hắn bị giam cầm, mỗi ngày mỗi đêm đều cân nhắc làm sao để khống chế thực vật, thậm chí khống chế được thực vật đưa hạt giống tới cho hắn. Mà hết thảy những thứ này, đều là vì cứu Hoắc Vũ ra. Hiện tại không cần nữa, hắn muốn dùng nó để báo thù.

Thôi Thần rất nhanh chống đỡ không nổi, bị Lê Hi dùng dây leo có chứa độc tố giống ma túy tác động tới thần kinh trói lên. Thôi Thần toàn thân vô lực, căn bản không đào thoát được, chỉ có thể oán hận nhìn Lê Hi: “Cho dù mày mạnh lên thì thế nào? Vũ vẫn yêu tao!”

“Phải không?” Lê Hi nhìn Thôi Thần bị treo ngược: “Không bằng chúng ta đến nhìn một cái. Nhé?” Lê Hi lộ ra một nụ cười đầy thú vị, dùng một sợ dây leo bịt miệng Thôi Thần lại.

Lê Hi kéo Thôi Thần từng bước một hướng đến biệt thự, Hoắc Vũ vừa thấy bọn họ, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

“Hi, thật tốt quá, chúng ta rốt cục cũng có thể cùng một chỗ, rốt cục không bị Thôi Thần bức bách!” Hoắc Vũ mừng như điên chạy tới, ôm lấy Lê Hi.

Lê Hi nhìn thoáng qua Thôi Thần, chế giễu đầy trong ánh mắt, mà Thôi Thần cũng tuyệt vọng và không thể tin, người kiêu ngạo như hắn rốt cục phải cúi đầu. Nếu Hoắc Vũ có thể vứt bỏ thâm tình với Lê Hi, vì sao lại lại không thể vứt bỏ Thôi Thần hắn?

Thần sắc Lê Hi nhàn nhạt đẩy Hoắc Vũ ra, Hoắc Vũ mặt đầy thương tâm, cứ như Lê Hi bội tình bạc nghĩa hắn.

Lê Hi không thèm nhìn Hoắc Vũ, mà hung hăng đâm ngón tay vào bụng Thôi Thần, trong mắt Thôi Thần tràn đầy tuyệt vọng cùng khẩn cầu hèn mọn, Lê Hi từng chút từng chút moi ra hạt giống dị năng của hắn. Hạt giống mang màu vàng đất, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp. Lê Hi bóp chặt lấy nó.

Thôi thần hộc máu từng ngụm, người bình thường khi bị lấy hạt giống dị năng, chẳng những mất đi dị năng, còn có khả năng mất đi sinh mệnh. Thôi Thần lại gặp phải Lê Hi, Lê Hi còn có thể chữa trị cho hắn.

“Hai người cứ tương thân tương ái cả đời đi!” Lê Hi lộ ra một nụ cười ác liệt, tung ra hai thứ gì đó tiến vào trong cơ thể hai người: “Hạt giống tình vợ chồng biến dị, hai người về sau đồng sinh cộng tử, hơn nữa không thể rời xa, bằng không sẽ sống không bằng chết!” Lê Hi cười như một đứa trẻ đơn thuần: “Hưởng thụ vui vẻ…”

Lê Hi nói xong, lung la lung lay biến mất sâu bên trong rừng rậm dưới ánh mắt tuyệt vọng lại chật vật của Thôi Thần và Hoắc Vũ, hắn phải về nhà, ba mẹ còn đang chờ hắn! Ba mẹ, Lê Hi bất hiếu đã trở lại, về sau một nhà ba người, vĩnh viễn không chia lìa…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio