Chương : Thử vai thành công
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Chia sẻ xong cả, sự việc chồng chất trong lòng Kỷ Cảnh Hiên như vơi bớt không ít, hắn không nghĩ rằng mình sẽ công bố chuyện nghiêm túc như come out trong tình huống nhốn nháo hỗn loạn như thế. Chỉ là phiền cho Lưu Nguyên thôi, nhưng mà bản thân hắn đã mua cổ phần Weibo rồi, đại khái cũng sẽ làm cho Lưu Nguyên nhẹ nhàng hơn chút đỉnh.
Cuối cùng Kỷ Cảnh Hiên vẫn phải thỏa thuận quy ước nào đó với Cố Hàn Tinh rồi mới trở về nhà. Vừa bước ra khỏi cửa nhà Cố Hàn Tinh, hắn đã lập tức gọi điện cho Quý Huyền Nguyệt.
Hết chuyện này đến chuyện khác, suy nghĩ trống rỗng vừa quét sạch trong đầu hắn lại chậm rãi quay về. Tiếng điện thoại mãi tích tắc, con tim Kỷ Cảnh Hiên như bị sợi bông từng chút một siết nghẽn, khiến hắn chẳng biết phải làm thế nào nữa. Trong nháy mắt cảm xúc buồn rầu thình lình xuất hiện lan rộng khắp cơ thể, cho đến tận khi đầu dây bên kia tiếp máy, thanh âm ôn hòa truyền đến bên tai tựa như dòng nước mát quét ngang mặt đất khô cằn tróc nẻ, dọc theo những vết nứt trên mặt đất là vết tích của rễ cỏ vùi bên trong.
"Alo... Anh..." Giọng điệu của Quý Huyền Nguyệt có hơi chột dạ: "Sao em cũng lại... chia sẻ Weibo của anh."
Tâm tình của Kỷ Cảnh Hiên trở nên tốt hơn mà không cần lý do, giống như mùa hè phương nam chốc lại mưa chốc lại quang tạnh, nhưng cũng vì thời tiết như thế mà có rất nhiều cầu vồng xuất hiện.
"Muốn chia sẻ thôi... Em cảm thấy chúng ta phải come out cùng lúc với nhau, đồng thời công khai, anh đã come out rồi thì em có hay không cũng được mà."
Bên kia im lặng rất lâu, rồi chậm chạp truyền đến một tiếng "Chụt" lớn.
"Khen thưởng cho em một cái hôn ó."
ẻm đang nói moah moah da (làm nũng đó)
Chỉ có Quý Huyền Nguyệt cách một lớp điện thoại mới có thể nói ra lời thoại thế này.
Kỷ Cảnh Hiên cười nói: "Quý ca ca, nếu muốn khen em thật thì cho em mua đồ ăn nhé, em hơi đói rồi."
"... Cút đi." Quý Huyền Nguyệt cự tuyệt nói: "Trong nhà cái gì mà chẳng có, cút về nhà tự mình làm đi."
"Không có bao, ngày hôm qua dùng xong hết rồi."
"..."
Kỷ Cảnh Hiên im lặng cười rồi bước nhanh đến trước xe chuẩn bị lái về nhà thì điện thoại bỗng nhiên reo lên một tiếng, là WeChat của Quý Huyền Nguyệt, hắn vừa mở lên đã thấy anh gửi cho mình tin nhắn thoại.
"Hôm nay anh muốn nghỉ ngơi, eo đau, em qua ở cùng với sô pha đi."
Lại còn giận dỗi.
Dư luận Internet sục sôi hiển nhiên ngoài dự đoán, ngay cả khi Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt xóa bỏ Weibo trong nháy mắt thì cũng không tránh được đàm tiếu của người trong giới.
Một câu hỏi trên Zhihu Hot List cũng nhanh chóng lên vị trí đầu bảng sau ba phút.
Không hiểu mới hỏi, Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên cùng nhau come out là chuyện gì đây.
Phía dưới một bình luận ẩn danh trả lời, lượt thích khủng khiếp: Công khai ngầm, có trật tự yêu nhau.
Bất kể Weibo hay bất kỳ mạng xã hội nào có thể chia sẻ được đều bị tin tức của hai người càn quét. Đến cả người không để ý như Kỷ Đình cũng đã biết chuyện, phải nói tin tức là vô cùng nhanh chóng và mãnh liệt.
[Như vậy có bị phong sát không ạ... Come out cùng cả rồi, ảnh hưởng không tốt lắm đâu.]
[Hợp pháp rồi tình yêu ơi, đừng có ngắt kết nối mạng nữa chứ. Kịch đam mỹ cũng có thể cắt phăng nhân vật nữ rồi, còn cái gì mà phong sát?]
[Nhưng bà thấy có ai dám ho he không? Được mấy mống người nổi tiếng dám công khai, vừa mới hợp pháp thôi, chim bay vượt đàn dễ trúng tên.]
枪打出头鸟: người nổi bật/đứng đầu thì dễ bị chú ý
[AAAAAAA chuột chũi hét lớn, CP tui thích có phải thành thật rồi không!!]
[Hahaha hai tên nổi tiếng come out thôi mà, mấy người kích động thế này hả, con hát lầm quốc.]
戏子误国: mang ý khinh thường và chê trách nghệ sĩ vì "lệch lạc tư tưởng" nước nhà
[Ghét nhất cái bọn fan CP, há mỏ ngậm miệng đều là CP, Kỷ Cảnh Hiên là đồ ngu nào hả, cũng chả hot nữa, chỉ được cái ké fame. Nguyệt Nguyệt nhà tôi come out cậu cũng come out à? Cậu là băng vệ sinh đó hả? Còn chưa chịu hút xong máu.]
[Không cần biết, Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt yêu nhau tôi thoát fan tại chỗ rồi quay lại diss mười nghìn lần, hừ. Xoay fans như xoay dế đã không nói, lại còn khóa cả acc của tôi?]
[Đổ mồ hôi hột, fans đang xé nhau gì thế? Như nào rồi?]
[Ủng hộ come out, nhưng nếu hai người yêu nhau em xin chúc chia tay nhanh một tí.]
[Hạn hán lời, hint lòi ra như thế mà fan cũng không nhìn được.]
[AAAAA yêu nhau xin hãy công khai, ông đây thích xem CP dứt khoát như vậy!!]
[Tên chó Kỷ Cảnh Hiên này có thể tự mình làm việc độc lập không hả, sao vẫn không buông tha cho Nguyệt Nguyệt.]
[Haiz, vẫn là fan.]
Tâm trạng fans như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, quảng trường tẩy từng đợt từng đợt, bất kể là ai cũng góp một chân vào chửi ké, thật sự đúng là một chiến trường hỗn độn.
Trong đó còn fan lớn CP của Quý Huyền Nguyệt, xé đến mức trên trời dưới đất chỉ có CP mình là nhất, còn thề rằng CP mình không bên nhau thì sẽ quyết tâm ăn ct.
[Tôi nói này, Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt rõ ràng như thế, Cảnh Hoa Thủy Nguyệt thật thế nào chắc không cần nói nhỉ, chính chủ còn come out cùng một ngày, vị nhà bạn có dám không vậy?]
[Chỉ là come out thôi mà? Nhà tao ở thời kỳ đỉnh cao ship CP nhà mày ở đâu còn không biết nữa à.]
[Hà Vân Túy nhà mày là ai hả, hai người đã không còn bất kỳ liên quan gì rồi còn chưa nhìn rõ à? Giờ này còn ship, kí đầu mày giờ.]
[Cảnh Hoa Thủy Nguyệt là thật, thần thiếp đã nói mệt mỏi.]
[Một số người không nhìn lại cái bản mặt của mình trước khi nói nhỉ, nói thẳng là Hà Vân Túy còn chẳng xứng với Quý Huyền Nguyệt nữa ấy]
[Hừ, Kỷ Cảnh Hiên mới là một thằng nhóc mà còn không biết xấu hổ?]
Trên mạng ầm ĩ không hồi kết, Kỷ Cảnh Hiên nhìn hồi lâu cũng không thấy lời nào quá mức cả, biết nhân viên công tác vẫn đang xử lý thì xóa luôn Weibo, chuyên tâm chuẩn bị phỏng vấn.
Đoạn khó nhai nhất của hắn là phân cảnh bệnh tự kỷ bị tên côn đồ ngủ qua.
Nhưng nhìn Kỷ An trước đó hắn đã hiểu rõ rồi.
Kỷ An không biết gì cả, không có ai nói chuyện này với cậu, không có người nào nói cho cậu biết đó là đúng hay sai. Kỷ An bị lừa gạt, cậu cảm thấy chuyện này vui vẻ thì sẽ cho rằng mình làm đúng rồi, cho dù sau này có nói cho cậu hiểu chuyện đó là sai thì cũng không thể biến nó thành chuyện không thể chấp nhận được nữa.
Quý Huyền Nguyệt nghiêm túc luyện mấy ngày, mấy ngày sau đó bắt đầu làm việc riêng, bữa đực bữa cái, ngày nào cũng tìm Kỷ Cảnh Hiên chơi, nằm trên ngực hắn ngủ, khiến Kỷ Cảnh Hiên cũng không có tâm trạng chuẩn bị. Quý Huyền Nguyệt cũng bị Lưu Nguyên mắng rất nhiều lần nhưng lại vừa thấy Kỷ Cảnh Hiên là không chịu được mà sáp lại gần.
"Em đang diễn tập, người câm thích dính gần với bệnh tự kỷ." Quý Huyền Nguyệt giải thích như vậy với Lưu Nguyên.
"Cút." Lưu Nguyên đáp lại như thế.
Rất nhanh đã đến thời gian thử vai.
Tần Thế đã chờ ở đó từ sớm, Hà Vân Túy thì không cần thử vai vì đạo diễn đến tìm gã, tên côn đồ đã định là dành cho gã rồi.
Nơi thử vai là một studio cũ kỹ tạm thời được dựng bằng mấy miếng nhựa, còn làm một nửa ngoài trời, cứ như cố tình tìm một nơi gần sát với bối cảnh kịch bản để diễn viên nhập diễn vậy.
Người lui đến rất nhiều, Quý Huyền Nguyệt mặc áo bông đen kín mít, ngồi chờ thử vai trên ghế gấp nhỏ. Tiểu Trần muốn để hai người vào xe ngồi máy sưởi nhưng Quý Huyền Nguyệt lại lắc đầu từ chối, anh đẩy đẩy Kỷ Cảnh Hiên: "Em đi đi, anh không lạnh lắm. Hơn nữa người câm còn mặc một cái áo vải bông rách rưới vào mùa đông nữa, để anh làm quen trước."
Kịch bản của Tần Thế được rất nhiều người đi thử vai, Quý Huyền Nguyệt nhìn thấy trong số đó có rất nhiều người giống với tạo hình nhân vật, vẻ ngoài cũng gầy hơn, diễn xuất cùng tốt hơn, bọn họ không ai cảm thấy Quý Huyền Nguyệt sẽ uy hiếp được mình.
Dù sao Quý Huyền Nguyệt có tiếng vang danh là bình hoa.
Rất mau đã đến phiên Quý Huyền Nguyệt.
Quý Huyền Nguyệt cởϊ áσ bông, bên trong là một cái áo khoác mỏng. Anh bước vào studio thử vai, kéo rèm cửa ngăn cách tầm mắt bên ngoài.
Bên trong có Tần Thế và Hà Vân Túy.
"Em vẫn đến." Hà Vân Túy mỉm cười.
"À." Quý Huyền Nguyệt cười lạnh: "Tôi mang chồng cùng tới đấy."
Tần Thế không quan tâm đến chuyện thiên hạ, ngược lại còn kinh ngạc nói với Hà Vân Túy: "Cậu với cậu ta có thù oán à? Bảo sao cậu bảo tôi phải phát kịch bản cho cậu ta thử vai."
Quý Huyền Nguyệt: "..."
Hà Vân Túy: "..."
Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Tôi có thể bắt đầu chưa?"
"Cậu thử vai người câm à? Mặt mũi thì hợp đấy, diễn đoạn nào đây?"
"Đoạn người câm tìm công việc đi."
Hà Vân Túy ở đây nên Quý Huyền Nguyệt hơi xấu hổ, hít thở vài cái anh lập tức vào diễn.
Thực ra ngoại trừ không thể nói chuyện, người câm lớn lên vào xã hội lại rất giống anh, bị lừa gạt, vì lớn lên xinh đẹp lại bị người khác lén lút bám đuôi, bị nhét danh thiếp "kiểu đó", bị bạn học đại học trêu đùa lừa đảo.
Người câm cũng như thế, anh trưởng thành vào đời, không thể nói và chẳng ai hiểu thủ ngữ, cũng không ai rảnh mà học lấy cả. Có người nói rửa bát kiếm được tiền nên anh cũng đi rửa, bị cắt xén tiền lương cũng chẳng hay, cầm tiền lương vài ngày trả cho cả tháng cũng vui vẻ mấy hôm.
thủ ngữ: ngôn ngữ của người câm điếc
Lại còn bị người ta cười nhạo, chửi rủa, tay đấm chân đá.
Giống như trong thôn trước kia có người mắng Quý Huyền Nguyệt là cái loại bào tiền.
Quý Huyền Nguyệt chậm rãi duỗi tay ra, không có ai đồng ý nghe anh giải thích, anh như một kẻ câm trong ngôi làng đó, có nói với ai cũng sẽ bị thờ ơ, không được bất cứ ai tin tưởng cả, có thể còn hơn cả người câm.
Khóe miệng anh hơi cong lên nhưng lại phát hiện không thể cười nổi, chỉ có thể giơ tay thể hiện thủ ngữ.
Tại sao anh không thể nói chuyện, tại sao không có ai tin tưởng anh, anh có thể làm việc, anh cũng không phải con chồng trước, anh có thể kiếm tiền, không phải là kẻ chỉ biết hoang phí mà.
Dường như nhập diễn quá nhiều, chốc lát anh là Quý Huyền Nguyệt không thể chối cãi, chốc lát lại thành người câm không tìm được việc làm giận dữ nóng nảy, hai nhân vật chồng chất lên nhau, nhưng lại cực kỳ thích hợp.
Quý Huyền Nguyệt khóc.
Đôi mắt anh ứa đầy nước mắt, gào rống không tiếng động. Tóc lại bị kéo căng từng chút một, Tần Thế nhìn kỹ, cuối cùng hô một tiếng cắt.
Đoàn làm phim và nhân viên xung quanh bị tiếng gào thét lặng thinh này lôi kéo cảm xúc, đến lúc nghe tiếng hô mới phản ứng lại được.
"Sao đột nhiên cậu lại thông suốt?" Tần Thế hỏi: "Không phải là bình hoa à?"
"... Bởi vì tôi không muốn làm cá mặn nên luyện mấy ngày, hẳn là được nhỉ." Quý Huyền Nguyệt xoa xoa tóc, vừa rồi kéo căng tóc quá, hơi đau.
cá mặn: ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, ý chí, nghị lực sống
"Rất tốt." Hà Vân Túy nói: "So với bộ phim đầu tiên tốt hơn không biết bao nhiêu, tôi cũng nhập diễn rồi. Đạo diễn Tần, người ông cũng thấy rồi, có dạy không?"
"Vậy dạy thôi." Tần Thế nhẹ giọng nói: "Vậy cậu là người câm, hôm nay bắt đầu nhé. Không được nói chuyện quá mười câu, phải u buồn vào."
Hà Vân Túy bỗng nhiên nhận ra: "Cậu ấy là người câm? Chúng tôi diễn vai tình địch? Đạo diễn Tần có nhầm không? Cậu ấy không phải bệnh tự kỷ à?"
"Không phải..." Quý Huyền Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Thử vai bệnh tự kỷ chính là Kỷ Cảnh Hiên, chồng của tôi."