Chương : Thuận lợi vào đoàn
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Tần Thế liếc mắt nhìn Hà Vân Túy một cái rồi bỗng nhiên cười, như thể nghe được chuyện cười gì lớn lao lắm. Năm nay ông đã , nếp nhăn khóe mắt như díp lại với nhau, nở một nụ cười say sưa với Hà Vân Túy.
"Còn mang theo chồng đến chọc cậu, Hà Vân Túy cậu có tài đức gì đây hahahahaha."
Quý Huyền Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi đi ra ngoài đây."
Tần Thế: "Ra đi ra đi, nhớ kĩ hôm nay nói một câu rồi, chỉ có thể nói mười câu thôi đấy nhé."
Sắc mặt Hà Vân Túy rất khó coi, đôi đồng tử tối màu ngập tràn giận dữ, gã ngẩng đầu liếc nhìn Quý Huyền Nguyệt. Đúng lúc anh vừa vặn quay đầu lại, kế đó Quý Huyền Nguyệt giơ hai ngón tay, cách không khí hung hăng chọc lấy tròng mắt gã ta.
"Nhìn nữa là tôi chọc mù mắt anh đó."
"Hahahahaha." Tần Thế lại nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Hà Vân Túy: "Quý Huyền Nguyệt này thú vị phết đấy, tính tình rất giống người câm của tôi."
Hà Vân Túy phủi rớt tay Tần Thế, giọng nói âm trầm: "Câm miệng."
Quý Huyền Nguyệt hồn nhiên không biết mình chỉ còn nói được tám câu nữa. Anh bước khỏi studio, bên ngoài Kỷ Cảnh Hiên đã mặc một chiếc áo khoác dài, cầm kịch bản ngồi trên ghế gấp, áo khoác che lại cả đầu gối hắn, trông như một quả bóng kín không kẽ hở, trên tay còn cầm một ly nước ấm tay người phụ trách đưa cho.
Vừa thấy anh bước ra, hai mắt Kỷ Cảnh Hiên đã sáng rỡ, trông như cún con chờ chủ nhân về. Nếu hắn có đuôi, nhất định sẽ đang vẫy cực kỳ vui vẻ. Quý Huyền Nguyệt đi nhanh đến, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào phía cổ ấm áp của Kỷ Cảnh Hiên, hắn bị lạnh đến run rẩy, vươn tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của anh.
"Thử vai thuận lợi không ạ?"
Quý Huyền Nguyệt gật đầu: "Khá tốt, hì hì, ông ấy nói đồng ý dạy anh kỹ thuật diễn, anh vẫn còn cơ hội."
Người phụ trách mà Tần Thế phái đến trông coi Quý Huyền Nguyệt đã đến, nghiêm túc nói: "Còn bảy câu."
Quý Huyền Nguyệt: "?"
Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhỏ giọng đọc thoại, người phụ trách phía sau như một cái mõ gỗ, anh chỉ vào bản thân, nghi hoặc hỏi: "Anh nói chuyện với tôi à?"
"Sáu câu."
Kỷ Cảnh Hiên không hiểu chuyện gì: "... Làm sao thế ạ?"
Quý Huyền Nguyệt vừa định mở miệng hỏi, bỗng nhiên lại nhanh trí đột xuất nghĩ đến chuyện Tần Thế nói một ngày không được nói quá mười câu, suy nghĩ của anh đột nhiên chuyển hướng.
Thế...
Gọi... Gọi giường thì sao?
Anh cảm thấy xấu hổ vì chủ đề mình nghĩ đến đầu tiên.
Quý Huyền Nguyệt dùng điện thoại đánh chữ với Kỷ Cảnh Hiên: Sau khi anh thử vai Tần Thế bảo anh không được nói quá mười câu, làm một người câm xinh đẹp là được.
Kỷ Cảnh Hiên hiểu rõ gật đầu, vỗ vỗ đầu Quý Huyền Nguyệt: "Quý ca ca giỏi quá."
"Hehe."
"Năm câu."
"Cười cũng không được cười ư?"
"Bốn câu."
Quý Huyền Nguyệt câm miệng, rầu rĩ không vui ngồi một bên.
Kỷ Cảnh Hiên xoa xoa đầu tóc Quý Huyền Nguyệt, ghé vào bên vai anh, thấp giọng nói: "Sắp đến em rồi, em căng thẳng quá, Quý ca ca hôn em một cái được không?"
Không phải nói ở bên ngoài là đồng nghiệp à?
"Đừng làm nũng." Quý Huyền Nguyệt làm khẩu hình. Thấy người phụ trách không để ý, anh vô cảm cầm mũ mình lên rồi lại trùm mũ Kỷ Cảnh Hiên vào. Mũ áo bông vô cùng to, Quý Huyền Nguyệt nắm lấy mép mũ hắn, kéo người đến gần sát bên mình. Bóng tối bao vây hai người trong nháy mắt, mũ bông che chắn ánh mắt người xung quanh nhưng cũng chẳng khó để đoán ra hành động của hai người.
Quý Huyền Nguyệt tìm môi Kỷ Cảnh Hiên, chậm rãi ngậm lấy, mút một chút, lúc buông ra còn phát ra một tiếng "chụt".
"Ba câu." Người phụ trách mặt không đỏ tim không đập, tố chất cực tốt.
Quý Huyền Nguyệt: Đậu má cậu luôn.
Anh buông Kỷ Cảnh Hiên ra, làm như bị mất giọng rồi dùng toàn bộ sức lực mắng tên phụ trách đáng chết, tưởng tượng đến chuyện sau này vào đoàn phim không thể nói chuyện nữa thì bực mình không thôi. Quý Huyền Nguyệt thấy Kỷ Cảnh Hiên đã đi vào cũng đành ngồi trên ghế gấp nhỏ ở góc tường hóa trang thành cục nấm.
Bây giờ anh chỉ muốn về gấp hoặc tìm một chỗ yên lặng không người mắng tên phụ trách này một trận thôi.
Vào studio, Kỷ Cảnh Hiên lười nhác lập tức thay đổi khí thế. Hắn nhớ tới bộ dạng ngây thơ vô tri của Kỷ An, bỗng nhiên cảm thấy không khác gì bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt ngoan ngoãn cả, nhớ đến chuyện anh hoảng hốt khi bị mình phát hiện bản chất thật lại thấy thật buồn cười.
Vừa vào cửa nhìn phải bản mặt người chết của Hà Vân Túy, Kỷ Cảnh Hiên lập tức không cười nữa, ánh mắt lạnh lùng.
Tần Thế còn châm dầu vào lửa: "Ui cha, chồng tới."
Hà Vân Túy rõ ràng không muốn nói nhiều lời: "Phỏng vấn đi, tôi sẽ tống khứ cậu ta nhanh thôi."
Tần Thế nhìn thoáng qua tư liệu của Kỷ Cảnh Hiên, nghiêm túc nói: "Điều kiện ngoại hình của cậu ta rất hợp nhưng lại cao quá, sau này muốn phối hợp diễn với cậu chắc phải khom xuống một chút."
"Hắn chỉ là một tên minh tinh nhảy nhót thôi, ông nghiêm túc cái gì."
Kỷ Cảnh Hiên hừ lạnh một tiếng, bộ dạng vô cùng giống với Quý Huyền Nguyệt.
Tần Thế vui vẻ không chịu được: "Tới rồi thì diễn đi, chồng cậu thử vai qua rồi, giờ cậu diễn tôi sẽ nghiêm khắc đấy."
Tần Thế có không nói câu này thì Kỷ Cảnh Hiên cũng biết. Nhìn bộ dạng ông ấy cười tủm tỉm thế thôi chứ đối với phim ảnh hay diễn viên ông đều cực kỳ nghiêm túc, nếu không cũng không thể là thần thoại phòng bán vé, hơn nữa bộ phim này không chỉ là bộ phim dành tặng dự luật mới, mà còn có ý dùng đi tranh giải nữa.
Hà Vân Túy mở kịch bản: "Diễn đoạn nào?"
"Đoạn nào cũng được."
"Vậy... Đoạn sau khi bị tôi chơi đi." Hà Vân Túy nhướng mày, ngôn từ hết sức vũ nhục, gã muốn thấy sự bối rối trên khuôn mặt Kỷ Cảnh Hiên, nhưng lại chẳng có gì.
Kỷ Cảnh Hiên rất bình tĩnh, thậm chí hắn đã nhập diễn rồi.
Người tự kỷ chậm chạp vươn tay vuốt lấy làn da trên cổ, dường như tên côn đồ ra tay quá nặng, dấu hôn quá sâu nên trên người vẫn còn vài dấu vết ứ đọng. Thế nhưng người bệnh hoàn toàn không thấy thẹn, hắn chỉ cảm thấy hoang mang vì cảm giác chưa từng trải qua vừa nãy.
Hắn không cảm thấy chuyện này khó chấp nhận, thậm chí còn kém quan trọng hơn là cả khối rubik trong tay mình, chỉ là cảm giác này rất hiếm lạ mà thôi.
Kỷ Cảnh Hiên nhớ tới dáng vẻ Kỷ An liền cảm thấy đau lòng.
Là do hắn và cha mẹ không chăm sóc tốt cho cậu nên mới bị người ta thừa nước đục thả câu, cậu thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với bản thân, sự nhạy cảm về mùi hương ấy đã khiến cậu đánh mất chính mình, thật sự Cố Hàn Tinh đã tìm được điều kiện hoàn hảo để điều khiển Kỷ An mà.
Kỷ Cảnh Hiên thu lại những cảm xúc khác, dường như bỗng nhớ đến gì đó, hắn nhặt lá cây trên mặt đất lên rồi giơ lên đối diện với ánh sáng rực rỡ bên ngoài, nghiên cứu từng đường gân của những chiếc lá vàng héo. Hắn lại tìm được đồ chơi mới, phiến lá úa tàn hiển nhiên không chịu được tra tấn của Kỷ Cảnh Hiên, rơi rụng trên mặt đất.
Rõ ràng Kỷ Cảnh Hiên bị làm nhục chẳng hề có phản ứng gì, nhưng nhìn lá khô rơi xuống mặt đất vỡ thành mấy mảnh, đột nhiên hắn không thể kiềm được mà khóc lên.
Cứ như là hắn đã hiểu chuyện rồi.
Hiểu rõ.
Chuyện gì xảy ra với cơ thể mình.
Tần Thế vỗ tay, ý bảo thử vai kết thúc, Kỷ Cảnh Hiên nghe tiếng ngẩng đầu, toàn bộ nước mắt rút về, cảm xúc vừa nãy cũng không còn nữa.
"Khá tốt, chỉ một đoạn nhỏ lúc diễn thôi nhưng tôi cảm thấy... Có vẻ có người đã ảnh hưởng đến hiểu biết của cậu về bệnh tự kỷ nhỉ."
Kỷ Cảnh Hiên hỗn loạn trong lòng: "Anh của tôi... Là một người bệnh tự kỷ."
Tần Thế suy tư một lát, hai tay chống mũi, phân tích nói: "Nói như thế nào nhỉ, người bệnh tự kỷ dưới ngòi bút của tôi là một thiên tài toán học kiêu ngạo tự phụ, hắn cảm thấy thế giới của hắn mới là thật, tuy là không thể tự gánh vác sinh hoạt, là một đứa trẻ to xác nhưng hắn vẫn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Hắn không giống cậu miêu tả lắm, cái cảm giác bé nhỏ vỡ tan thành từng mảnh ấy thì anh trai cậu, hẳn là một người rất yếu ớt nhỉ."
Môi Kỷ Cảnh Hiên khô khốc: "Ừm."
"Nhưng năng lực của cậu rất tuyệt, tuổi cũng phù hợp, chọn cậu đi."