Ninh Vãn ăn xong, liền về bệnh viện, lo lắng Thẩm Thư Vân tìm không thấy mình sẽ sốt ruột, không nghĩ tới lúc vào phòng bệnh, Thẩm Thư Vân đang ngủ, cậu có chút không yên lòng, gọi hộ sĩ tới hỏi.
Hộ sĩ nói thuốc ổn định tin tức tố có một loại thành phần, khiến người sử dụng buồn ngủ, nhưng không phải tác dụng phụ, ngủ một giấc thì đỡ, không cần quá mức lo lắng.
Phòng bệnh im ắng, Ninh Vãn chống đầu xem Thẩm Thư Vân, nhìn nhìn, cơn buồn ngủ dâng lên, chậm rãi ngủ luôn trên ghế.
Cha Thẩm vội vàng chạy tới bệnh viện thành phố W, đẩy cử phòng bệnh, liền thấy cảnh tượng —— con của ông nằm trên giường trắng tinh chợp mắt ngủ say, mép giường có một đứa trẻ lạ khác. Thanh niên này cũng dựa vào tủ cạnh giường ngủ mất, miệng khẽ nhếch, nhìn qua có hơi ngốc nghếch.
Ánh nắng cam vàng như màu quýt ban chiều ôm lấy hai người, như đang sưởi ấm, làm căn phòng có vẻ vô cùng ấm áp.
Nhưng mà Thẩm Minh Quyết cũng không bị bầu không khí tốt đẹp giữa hai người cảm động, ông bước đến phía sau thanh niên, đánh một phát đánh thức cậu: “Cậu là ai?”
Ninh Vãn tự dưng bị đánh vào ót, sợ tới mức giật mình tỉnh dậy. Theo bản năng quay đầu lại trừng người phá giấc mộng đẹp của mình, không nghĩ đụng phải một đôi mắt ưng sắc bén.
Người nam nhân này cao lớn cường tráng, có làn da màu đồng cổ, cơ bắp trên người căng phồng, vừa thấy liền biết không phải người ăn chay, nhưng trên tay lại cầm theo một bình giữ ấm màu lam nhạt, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Ninh Vãn nuốt nước miếng, đứng thẳng sống lưng, hỏi: “Đáng nhẽ cháu nên hỏi bác là ai mới đúng đi! Ai cho bác tùy tiện vào phòng bệnh người khác?”
Ông chú này nghe thế thì bật cười, đặt bình giữ ấm lên tủ đầu giường, sau đó chỉ vào Thẩm Thư Vân đang ngủ say nói: “Đây là con tôi, cậu nói xem tôi là ai?”
Ninh Vãn:…… Quấy rầy.
Trong lúc nhất thời, không khí phòng bệnh tự dưng trở nên nghiêm túc. Đang lúc hai người hai mặt nhìn nhau, rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ, giọng nói ôn hòa vang lên, hòa hoãn bầu không khí lúc này: “Cha? Sao cha lại tới đây?”
Thẩm Minh Quyết vòng qua Ninh Vãn, đi đến mép giường Thẩm Thư Vân, giọng dịu dàng rất nhiều: “Cha nghe nói con bị bệnh, liền tới đây thăm con. Con đó, một người ở thành phố W, cũng không ai chăm sóc……”
“Ai nha, sao cha lại coi con như con nít thế, con mới bị ốm liền vội vàng từ thành phố kế bên chạy tới, khiến mọi người chê cười.” Thẩm Thư Vân liếc nhìn Ninh Vãn sau đó lại rũ mắt, nhỏ giọng “Hơn nữa, cũng không phải không ai chăm sóc nha……”
Thẩm Minh Quyết đương nhiên thấy được động tác nhỏ của đứa con, ông quay đầu lại chỉ vào Ninh Vãn: “Vị này chính là?”
Ninh Vãn đoạt lời, có chút khẩn trương cúi chào Thẩm Minh Quyết: “Cháu chào bác, cháu là Ninh Vãn.”
Thẩm Thư Vân cười nói: “Đây là người bạn con mới quen, bởi vì một ít ngoài ý muốn, ở tạm ở nhà con, là một người tốt.”
“À” Cha Thẩm tùy ý gật gật đầu, như không quá để ý người này, mở bình giữ nhiệt, một mùi thơm ngào ngạt bay lên phủ khắp căn phòng “Vốn dĩ ba ba con cũng muốn đến, nhưng cơ thể gần đây lại không được khỏe, nên cha bảo ông ấy không cần vất vả qua đây. Thế là ông ấy làm canh gà này cho con.”
“Ba ba làm sao vậy?”
“Không có gì, bệnh cũ đau đầu” Thẩm Minh Quyết đưa canh gà với muỗng cho Thẩm Thư Vân, trêu ghẹo “Con bớt ốm lại, người chúng ta bớt công làm món chạy qua chăm con, là cha với ba con cảm thấy đại ơn rồi.”
Thẩm Thư Vân quê quán là thành phố X kế bên thành phố W, lái xe đi cao tốc mất hơn hai giờ. Thẩm Thư Vân cầm muỗng uống mấy ngụm canh gà, mới nhớ hỏi Thẩm Minh Quyết: “Cha ăn cơm chưa?”
Thẩm Minh Quyết lắc đầu.
Ninh Vãn chủ động xin ra trận: “Cháu dẫn bác đi ăn cơm chiều nhé?”
Không nghĩ tới lúc này đây Thẩm Minh Quyết thẳng thắn đồng ý: “Hảo a.”
“Vậy hai người mau đi đi,” Thẩm Thư Vân nuốt xuống một ngụm tiên hương canh gà, “Con hạ sốt, một người cũng không có việc gì, uống xong canh liền dọn dẹp một chút chuẩn bị xuất viện.”
Hai vị Alpha cùng nhau đi xuống lầu, Thẩm Minh Quyết mở miệng trước: “Cậu vì sao lại ở tạm trong nhà Tiểu Vân?”
“Bởi vì…… Bởi vì gần đây cháu đang thiếu tiền, lại không tìm thấy phòng ở thích hợp, Vân ca có lòng tốt, mới ra tay trợ giúp, đồng ý cho cháu ở nhờ.” Ninh Vãn quay đầu, chuyển đề tài “Buổi tối bác muốn ăn cái gì ạ?”
Thẩm Minh Quyết nheo nheo mắt, nói: “Cơm Tây đi.”
Đáp án này làm Ninh Vãn có chút giật mình, bởi vì nhìn qua Thẩm Minh Quyết không phải người thích ăn cơm Tây, nhưng Thẩm Minh Quyết nếu nói như vậy, cậu đành phải dẫn Thẩm Minh Quyết đến một nhà hàng tiêu chuẩn phục vụ cơm Tây gần đó. Sau khi để Thẩm Minh Quyết chọn món, Ninh Vãn bảo phục vụ làm suất bò bít tết.
Phục vụ chuẩn bị đồ dùng, mang đến hai chiếc khăn tay đã được ủ ấm. Bởi vì Thẩm Minh Quyết còn phải lái xe, Ninh Vãn không rót rượu cho ông, chỉ gọi nước có gas. Không lâu, bò bít tết nóng hôi hổi được dọn lên.
Ninh Vãn tay trái cầm nĩa, cố định miếng bò bít tết, tay phải cầm dao xẻ bên sườn bò, nhẹ nhàng thái một miếng nhỏ theo thớ thịt, sau đó xiên nĩa vào miếng thịt bỏ vào miệng. Tất cả quá trình vô cùng lưu sướng ưu nhã, cùng người khác bất đồng, nhìn là biết người này đã học qua lễ nghi quý tộc.
“Tiểu tử cậu, có phải hay không muốn theo đuổi Tiểu Vân nhà chúng tôi?”
Ninh Vãn thiếu chút nữa sặc.
Thẩm Minh Quyết không kiên nhẫn cắm nĩa lên miếng thịt bò, không như Ninh Vãn, ông ăn vô cùng qua loa, dùng đao tùy ý cắt vài cái, sọc nĩa vào miếng thịt cầm lên ăn, mấy lần là xong hết đĩa thịt.
“Bối cảnh nhà cậu rốt cuộc là thế nào? Hẳn là rất có tiền, không đến mức thuê phòng không nổi” Thẩm Minh Quyết cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóe lên như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo “Đừng lại nói dối.”
Chỉ cần nhìn người nào đó ăn cơm Tây là biết kẻ đó được giáo dục lễ nghi thế nào, Ninh Vãn nhất cử nhất động, đều chứng thực gia đình không phải gia đình tầng lớp thường dân. Mà Thẩm Minh Quyết nói muốn ăn cơm Tây, là cố ý, mục đích chính là thử Ninh Vãn.
“Bác Thẩm, cháu không có ác ý, cháu chỉ là……”
Thẩm Minh Quyết giơ tay, ý bảo Ninh Vãn không cần nói thêm gì nữa, ông nhàn nhạt mở miệng, nhưng mỗi một chữ đều khiến Ninh Vãn cảm thấy áp bách: “Chuyện của đứa, tôi cũng đã lớn tuổi, không nên nhúng tay, càng không muốn quản…… Tiểu Vân muốn lựa chọn ai đó là tự do của nó. Tôi mặc kệ mục đích cậu nói dối là gì, nhưng, làm một người cha, tôi chỉ muốn nói một thứ mấu chốt —— vô luận là gì, cậu đều không thể thương tổn nó, cậu rõ chứ?”
Ninh Vãn gật đầu, trong mắt đều là chân thành, từng chút thong thả mà trịnh trọng: “Cháu thích Vân ca, chuyện này đã kiên trì nhiều năm như vậy, hơn nữa sau này vẫn sẽ như vậy. Cháu nhất định nhường nhịn, yêu thương anh ấy, hơn nữa cháu sẽ bảo hộ anh ấy, tuyệt không cô phụ thương tổn anh ấy. Xin bác tin tưởng cháu…… Nếu bác đồng ý trao anh ấy cho cháu, Ninh Vãn cháu vô cùng cảm kích, tất đương coi như trân bảo, thiệt tình mà đối xử với anh ấy.”
Thẩm Minh Quyết cuối cùng cũng nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhớ kỹ mỗi một chữ hôm nay của cậu.”
Hết chương