Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

chương 9: thỉnh giáo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Thư Vân ăn từng chút một ăn hết cháo, không bao lâu mơ màng thiếp đi.

Ninh Vãn ngồi canh cạnh giường, đột nhiên, điện thoại để trong áo khoác Thẩm Thư Vân vang lên, Ninh Vãn sợ đánh thức anh, vội vàng móc ra tính tắt đi, ai ngờ trượt tay bấm nhầm nút nghe, lại nhìn tên người gọi ghi là ba, không dám cúp máy, đành căng thẳng mà nghe gọi: “Alo, chào bác.”

Người nghe bên kia liền biết đây không phải giọng Thẩm Thư Vân, cậu lập tức nghe được giọng nói sắc bén chất vấn truyền từ đầu kia: “Cậu là ai! Tiểu vân đâu?”

Ninh Vãn tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đến hành lang mới trả lời: “Cháu chào bác, cháu là bạn của Vân ca, Vân ca bị sốt, mới ở bệnh viện truyền nước biển đang ngủ rồi, cháu ở cạnh chiếu cố anh ấy.”

“Phát sốt?” Bên kia sửng sốt, lại hỏi, “Là ở bệnh viện thành phố sao?”

“Đúng vậy, bác không cần lo lắng……”

Ninh Vãn lời còn chưa nói xong, bên kia đã cúp, cậu có chút bất đắc dĩ tắt di động Thẩm Thư Vân, lấy di động của mình, gọi cho La Kiêu.

La Kiêu đang nằm trên ghế ở ban công trong nhà…… Chuông điện thoại vang lên, phá luôn sự tình đang đê mê của hắn. Hắn vốn không muốn nghe, nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng quấy nhiễu, đành phải cầm điện thoại lên, mới nhìn thấy tên người gọi, xíu nữa thì bùng cháy “Cậu rốt cuộc gọi tôi có chuyện gì?”

Ninh Vãn có chút vô tội: “Cậu mới ăn bom hay gì? Mùi thuốc súng nồng nặc!”

Trời đất người ta đang làm chuyện quan trọng…… La Kiêu gắt gao đem tiếng thở dốc sắp tuột khỏi họng đè xuống, gắng không để thằng bạn phát hiện giọng mình có cái gì khác thường: “Không nói đúng không? Tôi cúp đây!”

“Đừng đừng đừng.” Ninh Vãn nói liền, sợ La Kiêu cúp thật, cậu muốn hỏi hắn, nhưng mà cái vấn đề này không thể nói trắng ra được, đành phải thấp giọng nịnh nọt hắn “Cậu có thể đến chế tôi một chuyến không? Tôi có việc muốn hỏi cậu một chút.”

La Kiêu kêu một tiếng, sau đó nắm mái tóc nâu sậm của Thích Tri Hàn thâm, cưỡng bách Omega nâng cái đầu đang rũ xuống, nghiền ngẫm huýt sáo, cố ý ra vẻ tuỳ tiện, giọng nói có chút kiêu ngạo, ái muội như có như không: “Hảo a, chờ tôi, ca ca qua liền, hảo hảo chỉ cậu……”

Dứt lời, cúp điện thoại, để lại Ninh Vãn một người ngu ngơ chưa hiểu gì.

Thích Tri Hàn đứng lên, chịu đựng cảm giác quay cuồng ghê tởm trong ngực dâng lên, lạnh mặt nhìn chằm chằm La Kiêu, sau một lúc lâu nói: “Nếu anh đã tìm người khác, vậy khỏi cần tôi làm gì?”

Lấy La Kiêu kinh nghiệm tiếp xúc với Thích Tri Hàn nhiều năm qua, nghe phát liền hiểu tiểu tổ tông này tuyệt đối là ghen tị —— nhưng y đã trưởng thành, cánh cũng cứng cáp rồi, không như mấy năm trước mới vừa nghe hắn muốn đi gặp tình nhân khác thì vành mắt đỏ bừng, thiếu niên lập tức yếu đuối bắt lấy tay áo hắn. La Kiêu thầm than một tiếng, thật sự không biết tự lúc nào, Thích Tri Hàn thay đổi, trở nên nhạt nhẽo như vậy, không nóng không lạnh, cũng chẳng còn đáng yêu như xưa.

Nhìn cái kiểu lãnh lãnh đạm đạm của Thích Tri Hàn, La Kiêu làm sao bỏ xuống cái tôi của mình, càng không có tâm tình mà dỗ người ta. La Kiêu phất phất tay: “Cậu cút về nhà chính đi, tháng này khỏi cần đến chỗ này.”

“Hảo.” Thích Tri Hàn nâng tay áo lên, xoa xoa nước miếng dính ở khóe miệng, miễn cưỡng nhịn cơn choáng váng, “Tôi hiểu, nhưng tháng sau là sinh nhật lão gia tử, anh phải nhớ kỹ về……”

“Sao bây giờ cậu trở nên lắm lời thế?” La Kiêu trừng mắt Thích Tri Hàn, “Đừng tưởng rằng mới đính hôn, là có thể trèo lên đầu lên cổ đòi quản tôi. Đừng có ra vẻ đây là việc cậu quan tâm.”

Mặt Thích Tri Hàn trắng bệch, lùi lại một bước, rũ xuống mắt thật lâu không nói.

La Kiêu nhìn y như thế, như nuốt chẳng trôi, cau mày đứng dậy, mặc lại quần, vội vàng đi ra cửa.

Dựa vào vị trí Ninh Vãn gửi, La Kiêu lái xe tới một tiệm cơm gần bệnh viện, lên phòng trên lầu hai. Lúc hắn đẩy cửa tiến vào, Ninh Vãn đang ăn miếng cải thìa trộn cuối cùng.

La Kiêu nhìn thoáng qua bàn ăn đã bị oanh tạc gần hết, hữu khí vô lực mắt trợn trắng: “Ta nói Ninh tổng, cậu là quỷ chết đói đầu thai à?”

“Tôi đợi cậu lâu như vậy, ngồi ở đây nhàm chán, hơn nữa cơm sáng còn chưa ăn……” Ninh Vãn cắn chiếc đũa, oán giận nói, “Sao cậu đến chậm thế, là tiểu tình nhân nào cuốn lấy sao?”

“Không phải,” La Kiêu kéo ra ghế dựa ngồi xuống, “Là Tiểu Hàn.”

“À —— nguyên lai là con dâu nuôi từ bé nhà mi!”

“Nói bậy cái gì thế…… Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Ninh Vãn nhìn ra La Kiêu tựa hồ tâm tình không được tốt, biết điều không tiếp tục nhắc đến chuyện liên quan đến Thích Tri Hàn, cậu chống cằm, hai tai hơi nóng lên, ấp a ấp úng nói: “Cái kia…… Kỳ thật, kỳ thật…… Cũng không có gì……”

La Kiêu cầm ly nước chanh tính uống….

“Tôi muốn hỏi là…… Muốn hỏi cậu một chút, ừm, đánh dấu thì phải làm sao?”

La Kiêu tay run lên, nước chanh sóng sánh đổ mất hơn nửa ly.

“Chậc chậc chậc, tiểu tử cậu, thật không ngờ tiến triển lại thần tốc vậy nha.” La Kiêu không có hảo ý cười hai tiếng, ánh mắt chế nhạo nhìn chằm chằm Ninh Vãn, “Tôi nói chứ, mấy cái kiến thức giới tính phân hóa gì đó đề học năm cấp , cậu sao lại không nhớ gì mấy cái vụ đánh dấu này cơ chứ?”

Ninh Vãn hết đỏ tai rồi đỏ mặt, đề cao âm lượng, kiêu ngạo mà nói: “Tôi biết! Tôi đương nhiên biết quá trình cùng cách làm! Tôi chẳng qua…… Chưa từng thực hành…… Tôi sợ làm không tốt, sẽ làm anh ấy đau, cho nên mới muốn hỏi cậu chỉ dạy chút kinh nghiệm, trước tiên cần chuẩn bị cái gì hoặc có cái gì cần chú ý không?”

La Kiêu cười: “Thực tiễn thì tôi có chút ít, nhưng mà cậu hỏi tôi, chi bằng kiếm bé trai nào đó thử trước, quen tay là biết liền đó mà?”

“Không thành, không thành.” Ninh Vãn nhíu mày, không tán đồng “Cậu đâu phải không biết, tôi làm sao cưng được với kẻ khác kia chứ.”

“Tôi biết, tôi sao không biết, cậu chỉ có cảm giác với Thẩm Thư Vân!”

Ninh Vãn nhấp môi, hung tợn nhìn chằm chằm La Kiêu.

La Kiêu chịu không nổi ánh mắt này, vội nhấc tay đầu hàng: “Hảo hảo, đừng trừng mắt nhìn, tôi hiện tại nghĩ cách giúp cậu.”

Nói xong, La Kiêu cầm di động, ấn vài cái, sau đó nâng nâng cằm, ý bảo Ninh Vãn xem di động.

Ninh Vãn trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, nhưng dưới ánh mắt thúc giục, cầm di động, click mở tin nhắn Wechat mới nhất.

La Kiêu quơ quơ di động, nhướng mày nói: “Đây chính là tài nguyên tôi sưu tập nhiều năm, cái GV, tất cả có trong tệp nén này, cậu cứ từ từ nghiên cứu, nghiêm túc học tập.”

Ninh Vãn:……?

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio