Ta đứng một bên nhìn hắn bận rộn từ trong túi đeo lưng lấy ra bút sáp mầu và giấy trắng, xác nhận hắn sẽ không vẽ lên tường hoặc sàn nhà, yên tâm trở về phòng với “sự nghiệp cao cả”, chơi điện tử.
Ngày nghỉ nhàn nhã là thế này đây, đang tính toán trước màn hình nạp điện tinh thần liền tù tì cả ngày, như vậy lúc sau mới đầy đủ tinh lực mà đối phó với công tác chứ! … Đáng tiếc, ta đã quá coi thường lực phá hoại của tên kia.
“Thu Thu.”
Hắn ở ngoài cửa “ám” ta, may sớm dự kiến trước, sợ hắn bị kích thích lập tức xông vào phá hư chuyện, nên trước đó đã khóa cửa phòng rồi.
“Việc gì?”
Ta hỏi hắn một tiếng có lệ.
“Thu Thu!”
Lần này thanh âm hắn nghe càng nóng nảy, hơn nữa còn đầu âm không rõ ràng, hình như có một chút không thích hợp. Lý trí nói cho ta biết, nên lập tức ra xem một chút, nhưng tình cảm lại nói với ta, chờ thêm chút nữa, còn có con quái cuối cùng phải dứt điểm …
“Thu…”
Thanh âm hắn đột nhiên ngừng lại, im lặng một lát, tiếp theo chính là tiếng khóc “kinh thiên động địa” vinh dự “điền” vào khoảng ngắn ngủi trầm mặc quý giá đó, tay ta kinh hoàng run rẩy một cái, mắt mở trừng trừng nhìn trên màn ảnh đại biểu ta của ta bị địch quân một kiếm đâm thủng ngực vật ra.
FUCK!
Ta nổi giận đùng đùng nhằm phía cửa, hung hăng kéo cửa ra khỏi bản lề.
“Ngươi nháo cái gì!”
Ngoài cửa, hắn hình như càng hoảng sợ, dừng tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn ta. Ta hoả tốc quan sát một lần hắn từ trên xuống dưới, tóc cũng không mất cọng nào, hắn rốt cuộc làm sao mà khóc tế thảm thiết đến vậy ——
“Thu Thu, ta đi tiểu một chút.”
Hắn xấu hổ nói.
Mây đen trên đầu ta đích thị đang quần vũ kiêm đánh sét ầm ầm, trừng mắt nhìn, trên mặt đất vừa mới được thêm vào dịch thể “không xác định”.