Không nghĩ tới ta, Trình Thiên Thu sống đến tận bây giờ, cư nhiên bi thảm tới mức phải giặt đồ ướp nước tiểu một ngày đêm.
Ta một bên ôm nỗi hận thầm nghĩ, một bên phát tiết bằng cách chà xát quần áo đã dơ. Đại khái là bị cơn thịnh nộ của ta dọa giật mình, tên kia lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, hít thở cũng không dám lớn tiếng.
“Ngươi xem ngươi mấy tuổi, còn tè ra quần, thực sự là chuyện nực cười chết người.”
Ta chanh chua nói, quay đầu thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, lồng ngực một ngọn lửa vô thanh càng đốt càng vượng.
“Ta năm tuổi.”
Hắn đút một ngón tay vào trong miệng nói ngũ, còn lại bốn ngón đưa đến trước mặt ta.
Ta cảm giác xung quanh lông mày cũng muốn bị lửa trong người phừng lên đốt trụi rồi! Liền bực bội nạt thêm.
“Rốt cuộc là năm hay bốn?”
Hắn nghiêng đầu nghĩ, năm ngón tay từ từ mở ra như nhánh trên một cái cây.
“Năm tuổi.”
Hắn vui vẻ nói, lần này đúng thực là năm ngón.
So với hắn tinh thần thoải mái, ta cười không nổi. Ta đi tới trước mặt hắn hỏi:
“Là ai nói cho ngươi biết, ngươi năm tuổi?”
Hắn ngoẹo đầu suy nghĩ một chút.
“Một thúc thúc.”
“Thúc thúc nào?”
“Một bạch y phục thúc thúc.”
Hắn nói.
… Ở đâu tới một tên cổ quái thúc thúc thế hử?
“Lục Bách Đông.”
Ta kiên nhẫn nói cho hắn biết.
“Ngươi không phải năm tuổi, ngươi đã hai mươi lăm tuổi.”
Hắn nhìn ta, chữ hiểu chữ không, nhãn thần hàm hàm.
“Thu Thu, ta thèm gà chiên.”
Hắn nói.