Chương
Thời điểm Lạc Ngọc trở lại khách đã náo loạn thành một đoàn.
Không chỉ vì Lạc Ngọc cùng Huyền Hoài Cẩn mất tích khiến thủ hạ tăng thêm đề phòng, mà anh em Vũ Huỳnh, Thương Duệ cũng bốc hỏa.
Lúc sáng Thương Duệ tỉnh lại phát hiện mình cùng đệ đệ cả ngươi trần trụi gắt gao ôm nhau, lại thêm trên người đầu dấu vết mờ ám, hắn lâm vào điên cuồng.
Hắn lay Vũ Huỳnh, y rất nhanh cũng tỉnh lại, khi y chú ý đến dấu vết trên người Thương Duệ cùng mình giống nhau, một tiếng thét xé trời vang lên , đồng thời cũng kinh động mọi người.
Làm thị vệ nghĩ có biến liền vọt vào cửa, nhìn a, dấu vết vô cùng rõ ràng trên người hai huynh đệ.
Không biết phải làm sao, thị vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, do dự một lát liền tiến vào phòng Huyền Hoài Cẩn cùng Lạc Ngọc thỉnh ý bọn họ, nhưng bọn họ phát hiện hai người đã không thấy bóng dáng.
Lúc đó, bọn họ làm gì còn tâm tư để ý đến hai huynh đệ kia, thậm chí xem bọn họ là gian tế bắt giam, đại bộ phận thủ vệ nhanh chóng chia nhau đi tìm kiếm hai người Lạc Ngọc.
Tử lâu nguyên buổi sáng gà bay chó sủa, Lạc Ngọc cuối cùng cũng trở lại tay ôm Huyền Hoài Cẩn, thấy được một màn toàn bộ khách trong tử lâu bị thị vệ dùng đao uy hiếp, cùng chất vấn trưởng quầy.
‘Xảy ra chuyện gì?’
Lạc Ngọc giả vờ không biết nhưng trong lòng lại cười ha ha, quả nhiên loạn thành như vậy.
‘Chủ tử, ngài….’
Thủ lĩnh thị vệ nổi điên, nhưng ngại thân phận Lạc Ngọc cũng không dám lớn tiếng với y,hắn hận không thể hung hắn giáo huấn y một trận ra trò.
‘Đi ra ngoài dạo một vòng thôi.’
Lạc Ngọc tránh nặng tìm nhẹ, cũng không giải thích gì lại không muốn đả kích lòng tự tôn của đám thị vệ cao thủ này, nhưng thái độ khoái thác của y lại khiến bọn thị vệ nghiến răng nghiến lợi.
‘Cẩn chủ tử ở đâu?’
Thủ lĩnh thị vệ không thể lý giải quốc sư ôn trọng như nước lại cùng Lạc Ngọc làm ra cái loại sự tình này a.
Nhưng hắn vừa nhắc đến Huyền Hoài Cẩn mới phát hiện, đối phương đang bị Lạc Ngọc ôm trong lòng, không thấy động tĩnh gì.
‘Cẩn chủ tử xảy ra chuyện gì?’
‘Ngoạn mệt liền ngủ…’
Lạc Ngọc cười cười, ôm Huyền Hoài Cẩn hướng lên lầu.
‘Chủ tử….’ thị vệ thanh âm tựa hồ run run a, ‘Hai huynh đệ kia….’
Còn chưa đợi y nói xong Lạc Ngọc đã biết xảy ra chuyện gì, cũng không phải hắn có năng lực biết trước mà là thanh âm hai huynh đệ rất lớn đi, hắn chưa kịp lên lầu đẫ nghe thấy tiếng.
Vũ Huỳnh thanh âm có chút nức nở, tựa hồ nhưng đang khóc mà Thương Duệ kia đang nổi nóng, trong thanh âm đầy mùi thuốc súng .
Trước tiên hắn phải an bài Huyền Hoài Cẩn đang ngủ, hắn đưa y đến bên giường, đắp chăn ra lệnh mọi người giữ im lặng để y tiếp tục ngủ.
Lập tức quay sang phòng hai huynh đệ ồn ào kia.
Ai, một đêm phong lưu lại xảy ra chuyện chẳng hay ho gì, tình hình hiện tại, hai kẻ trong phòng kia đang giận dữ, hắn mà vào kiểu gì cũng bị tra khảo hội đồng a……