Chương
Trưng ra bộ mặt tươi cười, nghênh đón hắn là nguyên một cái gối đầu, cũng may mắn hắn nhanh tay lẹ mắt liền tránh tiếp xúc thân mật với cái gối, một tay tiếp nhận gối.
Lại hướng đến hai vị kia, tất cả nản lòng ngồi ở trên giường, dù mặc quần áo nhưng hình như hơi hỗn độn.
Mà trên giường lại loạn cào cào, chăn mền chất thành đống che đi bạch trọc đã khô miễn cho lại kích thích hai người.(đây là hình ảnh dưới com mát tà của bé Ngọc nhà ta)
Đángnói là hai huynh đệ đưa lưng về phía nhau, có thể vì sợ thấy đối phương sẽ xấu hổ đi, tóm lại cái loại không khí này, muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu, yên lặng làm cho người khác sợ hãi.
Lạc Ngọc vừa tiến đến liền bị hai người trừng mắt.
Vũ huỳnh hoàn hảo tuy rằng y không mỉm cười, nhưng bộ dạng lại muốn đáng người, Thương Duệ lại chưa từng gặp qua Lạc Ngọc đã không có hảo cảm với y, hắn hiện đang một bụng tức giận, cuối cùng cũng tìm được chỗ xả giận đi.
Người xa lạ a, ngươi là nơi hắn trút giận a!
‘Ngươi là ai? Lấy tư cách gì tiến vào?’
Ngữ khí y lạnh như băng chất vấn Lạc Ngọc, Vũ Huỳnh một bên cảm thấy không ổn muons giải thích, lại bị hắn liếc cho một cái liền nuốt lời vô bụng.
‘Ta thôi….’
Lạc Ngọc cố ý không nói tên , nhàn nhã đứng đó.
Đến khi đối phương săc mặt ngày càng đen, tầm mắt đầy nhiệt của hắn trên người đối phương mới thu lại, hồi phục đứng đắn.
‘Lạc Ngọc, ân nhân cứu mạng ngươi. Nơi này là phòng ta mướn, ta sao lại không thể vào?’
Hợp tình hợp lý đáp trả khiến Thương Duệ á khẩu, quả thật đối phương cứu họ, này cũng là phòng y, bọn họ lấy đâu tư cách hướng y chất vấn, nhưng hỏa trong lòng cũng không tiêu đi được.
‘Ngươi có biết….. đây là sự tình gì?’
Trải qua một khắc im lặng, Thương Duệ cắn răng hỏi.
‘Này? Chẳng lẽ huynh đệ các ngươi lên giường cùng nhau sao?’
‘Ngươi!’
Thương Duệ tức giận đến không nói nên lời, chỉ có thể oán hận trừng Lạc Ngọc.
‘Vũ Huỳnh ngươi nói đi.’
Lạc Ngọc đem vấn đề quăng qua Vũ Huỳnh, nhưng đối phương lại đỏ mặt cúi đầu, hơn nữa ngày mới nhả ra vài chữ.
‘Ta, ta không nhớ rõ!’
Lời vừa thốt ra, Lạc Ngọc kinh ngạc thật lâu.
Thế nhưng không nhớ rõ?
Hắn, hắn kỹ thuật hầu hạ tốt như vậy, đối phương như thế nào lại không nhớ rõ!
Này là nỗi sỉ nhục hắn !(ta chết vì cười mất)
Hừ, một khi đã như vây, đừng trách hắn không vô nhân đạo a.
‘Ngươi bị nội thương lại trúng độc có tính thúc tình, nên tối hôm qua ngươi liền đem đệ đệ ngươi…..’
Hắn đối Thương Duệ nói, hơn nữa tới khúc này liền ngừng lại, Lạc Ngọc tin tưởng hai người sẽ minh bạch ý tứ của hắn.
Ha ha , hắn cũng không có nói đối pương loạn lưn nha, cho nên kế tiếp phát sinh chuyện gì, đều nhờ vào trí tưởng tượng bay xa của hai huynh đệ nhà này thui.
Bởi vì Vũ Huỳnh quên (kỹ thuật hầu hạ cao siêu của bé Ngọc) mà khiến Lạc Ngọc nổi điên đùng đùng, ác ý dâng trào nói xong liền nhanh chóng quay ra, đem không gian trả lại cho hai người, chính mình đi chiếu có Huyền Hoài Cẩn.
Nam nhân tự tôn cao như núi, không chịu nổi kích thích đi…….