Chương
“Thoải mái sao?”
Thanh âm Lạc Ngọc mơ hồ không rõ, nhưng Cách Uyên lại nghe một cách rõ ràng, cùng với thanh âm Lạc Ngọc lại không ngừng ma sát lỗ nhỏ trên phân thân Cách Uyên, kích thích bạch dịch tràn ra, má đầu lưỡi hắn cứ từ tốn đảo qua phân thân đang ngẩng cao đầu, khiến cho Cách Uyên toàn thân run rẩy.
Kìm lòng không đậu, tay Cách Uyên bắt được tóc Lạc Ngọc, đưa đầu y ngày càng gần “hắn”, khiến phân thân hắn lại càng đâm sâu vào yết hầu Lạc Ngọc.
Thật sự quá tham lam …
Đối với hành vi của Cách Uyên, Lạc Ngọc cũng không sinh khí, ngược lại càng thêm ra sức liếm lộng phân thân nóng bỏng của y, tay lướt ra sau Cách Uyên, nhẹ nhàng hướng mông Cách Uyên.
“Ngô…”
Cách Uyên rên rỉ, lập tức bắt lấy tay Lạc Ngọc, ngăn lại hành động của hắn.
“Ngươi…”
Cách Uyên xả hạ dây thắt lưng buộc mắt, đồng thời trói lại hai tay Lạc Ngọc!
Nha, quả nhiên không chịu nổi kích thích….
Không phản kháng, Lạc Ngọc thuận theo, đưa tay cho Cách Uyên trói trụ, giả vờ kinh ngạc nhưng trong lòng lại cười thầm.
Ha ha, phản ứng quả không sai a, hai người bọn họ lần đầu tiên, trước cứ chìu theo Cách Uyên đi, rất nhanh sau đó hắn có thể đòi lại cả vốn lẫn lời …
Bởi vây, Lạc Ngọc bày ra tư thái lơ đãng liêu nhân dụ hoặc, thân thể tuyết trắng mãnh liệt kích thích Cách Uyên .
Thời điểm mắt bị che lại, hắn tuy rằng biết giờ phút này Lạc Ngọc nhất định rất đẹp, đã không biết tưởng tượng bao nhiêu lần, nhưng chân chính nhìn đến, thực sự vượt quá mức chịu đựng, đẹp đến nỗi khiến hắn hoa mắt.
Tại Cách Uyên đang do dự, Lạc Ngọc tiến đến dùng thân thể áp sát, kích thích phía sau hắn.
Thân thể hành động trước ý thức, lập tức đem Lạc Ngọc áp lên giường.
Hắn muốn áp đảo Lạc Ngọc, trên giường hung hăng yêu thương hắn, nếu hắn do dự sẽ cho Lạc Ngọc cơ hội áp đảo hắn, như vây, hắn thà rằng xuống tay trước!
Đem hai tay Lạc Ngọc tái trói lại trên đầu giường trầm hương mộc lan thượng hạng, đánh giá từng phiến da thịt bạch ngọc trên thân thể Lạc Ngọc.
Nhìn đến da thịt trắng nõn hiện lên vài mạt hồng nhạt, ghen tị mãnh liệt trào dâng trong nội tâm!
Ở chỗ Minh Nghi hắn quá mức kinh ngạc mà không chú ý, vừa rồi lại bị bịt mắt, đến bây giờ, hắn mới chính thức nhìn thất đám dấu vết này.
Hắn đương nhiên biết dấu vết tuy đã nhạt dần, số lượng cũng thực ít, nhưng bản chất của nó, hắn biết, đó là hôn ngân!
Người khác lưu lại hôn ngân trên người Lạc Ngọc!