-Ta tuyên bố từ giờ Lạc Kiều Ninh và Lạc Ân sẽ là tam tiểu thư cùng tiểu thiếu gia của gia tộc. Mọi đãi ngộ sẽ giống như các tiếu thư, thiếu gia khác. Đồng thời ban cho tam tiểu thư hộ vệ , viện phủ phía Tấy sương phòng. Mọi người không được bàn cãi.
Lạc Mạch Hiên nhân lúc phe của Đại trưởng lão bị trọng thương quyết đoán ra lệnh. Ông biết những điều này không thể dễ dàng kéo cảm tình của hai tỷ đệ này, nhất là đứa bé Lạc Kiều Ninh này tâm cơ sâu không thể đoán được. Khi đối diện với nàng ông tưởng đó là một kẻ cáo già sống trăm năm chứu không phải đứa bé tuổi
-Tuân lênh gia chủ, tham kiến tam tiểu thư, tiểu thiếu gia.- Hộ vệ xung quanh vội vàng quỳ xuống trước mặt Lạc Kiều Ninh và Lạc Ân.
-Tỷ đệ ta không cần, trước chúng ta có thế nào thì giờ vẫn thế. Các ngươi mau ra khỏi đây, ta muốn yên tĩnh.
-Được rồi, hai cháu cứ nghỉ ngơi đi nhé. Muốn ở lại viện này ta sẽ sai người sửa sang lại. Chúng ta không làm phiền. Người đâu, trở về.
-Cha, nhưng nó dám hủy dung của Thủy nhi, làm sao mà bỏ qua cho nó được. Thủy nhi là đứa cháu ngài thương nhất mà, là thiên tài của Lạc gia ta – Lạc Hoàng Hư cùng Liễu Thúy Nga đồng thanh lên tiếng, làm sao mà có thể bỏ qua cho đứa phế vật này được.
-Gia gia – Lạc Thủy thều thào gọi Lạc Mạch Hiên, tại sao gia gia luôn thương nàng giờ lại không giúp nàng báo thù này. Nàng mới là thiên tài, là người gia gia quý nhất trong các huynh đệ, tỷ muội
-Câm miêng, còn đứng đó mà đòi báo thù. Đó là cháu gái ruột của ngươi đó.
Mau mau đưa Lạc Thủy về chữa thương nhanh lên, ngươi muốn cho dung mạo con gái thật sự bị hủy hả. – Lạc Mạch Hiên nhìn về phía Lạc Hoàng Hư mắng té tát, ánh mắt chán ghét nhìn người nhà Lạc Hoàng Hư. Ông không mong muốn Lạc Kiều Ninh có ghét bỏ gì với ông bởi ông còn cần nàng. Lúc này đây trong lòng ông chỉ có chán ghét đối với Lạc Thủy, phế vật mà ông cứ tưởng là thiên tài bao lâu nay. Nói xong ông liếc nhìn Lạc Kiều Ninh không thấy có phản ứng gì thì yên tâm, nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.
Đoàn người khí thế hừng hực đến rồi cuối cùng cũng im lặng rời đi. người Lạc Hoàng Hư không cam lòng cũng đành rời đi , chỉ quăng lại những ánh mắt oán độc tới cho hai tỷ đệ Lạc Kiều Ninh.
-Lạc Ân, đệ mau ra đóng cửa lại.– Lạc Kiều Ninh thấy mọi người đi hêt rồi mới kêu Lạc Ân .
Lạc Ân ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ lon ton chạy tới đóng cửa lại, cũng cẩn thận cài then cửa tiểu viện rồi chạy lại chỗ tỷ tỷ. Khi Lạc Ân đóng cửa chạy lại thì lúc này LẠc Kiều Ninh mới phun ra một ngụm máu, mặt tái nhợt dựa vào tường viện.
-Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy? – Lạc Ân lo lắng, lúc nãy cậu còn thấy tỷ tỷ khỏe mạnh sao giờ lại nôn ra máu.
-Tỷ không sao, Lạc Ân mau dìu tỷ tỷ vào nhà .- Lạc Kiều Ninh mỉm cười nhìn đệ đệ. Nếu để những người kia thấy ánh mắt cùng khuôn mặt này của nàng chắc phải ngất vì ngạc nhiên. Một khuôn mặt bang lãnh vô cảm lại có thể nở nụ cười hiền dịu, tỏa nắng đến như vậy.
Lạc Ân lon ton đỡ Lạc Kiều Ninh nhưng thực ra cũng chẳng đỡ được bao nhiêu, chủ yếu là tự bản thân LẠc Kiều Ninh. Nhìn đệ đệ bé nhỏ cố sức đỡ mình vào trong Lạc Kiều Ninh cảm thán, kiếp trước nàng bị chính tỷ muội ruột hãm hại phải tự bạo nguyên anh chết trong đau khổ, không cam lòng. Kiếp này ông trời cũng thương tình trả cho nàng một đệ đệ ngoan hiền, nghe lời và biết thương tỷ tỷ. Ông trời cũng không đến nỗi bạc đãi nàng.
Lạc Kiều Ninh được Lạc Ân dìu đến trên giường. Lạc Ân nghiêm nghị ra dáng ông cụ non ra lệnh.
-Tỷ tỷ, tỷ phải nằm xuống nghỉ ngơi. Không được cử động manh. – Lạc Ân đỡ tỷ tỷ nằm xuông rồi vội vàng đắp chăn cho tỷ tỷ.
-Tỷ tỷ không sao, để tỷ tỷ đi nấu cơm cho Lạc Ân ăn, chắc đệ đói lắm rồi.
-Đệ không đói, tỷ cứ nằm xuống đi. Không được dậy. tỷ mau ngủ một giấc là khỏe thôi.Để đệ đi nấu cơm.
-Không cần đâu, tỷ ăn bên ngoài rồi. Tỷ còn mua gà nướng về cho Lạc Ân ăn nè, tỷ còn mua cả quần áo mới cho đệ nữa. – Lạc Kiều Ninh vung tay thì bọc quần áo cùng con gà nướng thơm phức xuất hiện trên tay Lạc Kiều NInh.
-Tỷ tỷ, quần áo với gà ở đâu xuất hiện vậy. Tỷ thật giỏi nga. – Lạc ÂN mắt long lanh nhìn tỷ tỷ. tỷ tỷ của nó quá giỏi đi.
-Được rồi, sau này tỷ sẽ nói cho đệ biết. Mau mau đi tắm rửa thay quần áo đi.Đệ nhìn xem người đệ còn có miếng vải lành lặn nào không?
Lạc Ân lúc này mới nhìn lại mình, lại thấy y phục rách tơi tả, cùng với chỗ hiểm cũng bị rách, tay bé nhỏ vội che lại, tay kia cầm y phục mới đỏ mặt nhìn tỷ tỷ.
-Đệ, đệ đi thay y phục. tỷ tỷ không được nhìn đệ.
-Được rồi, tỷ tỷ không nhìn – nói một đằng nhưng làm nẻo, Lạc Kiều Ninh nhìn chằm chằm vào chỗ đang được tay Lạc Ân bảo vệ làm cho Lạc Ân xấu hổ biến mất trong nốt nhạc.
Sau khi ăn gà nướng, cả hai tỷ đệ đồng thời ngồi xếp bằng tu luyện. Đêm hôm đó, ở hai căn viện trong trung tâm Lạc gia tộc có hai hội nghị bí mật được diễn ra và chủ đề của cả hai nhóm người đó đều tập trung vào tỷ đệ Lạc Kiều Ninh.