Bị ánh mắt ý bảo mình là a miêu a cẩu, sắc mặt Cố Ngôn Chiêu lập tức đen lại, "Nguyệt Y Nhiên, ngươi làm càn!"
"Thái tử kích động như vậy làm cái gì, không biết còn tưởng rằng ngươi đang cướp danh xưng a miêu a cẩu đấy."
"Ngươi......" Cố Ngôn Chiêu chau mày, Nguyệt Y Nhiên sao đột nhiên lại như thay đổi thành một người khác, cũng dám nói chuyện với mình như vậy!
Hạ Nhược Liễu âm thầm đánh giá Nguyệt Y Nhiên, trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, ngẫm nghĩ, lên tiếng nói: "Xin Thái tử điện hạ đừng tức giận, chắc hẳn Thái tử phi cũng chỉ là nhất thời nói lỡ."
Cố Ngôn Chiêu hừ lạnh, "Hừ, Cô thấy nàng căn bản là điên rồi!"
Nguyệt Y Nhiên nhướng mày, "Tục ngữ nói, suy bụng ta ra bụng người.
Thái tử điện hạ nhìn ai cũng giống kẻ điên, có phải nên tự suy ngẫm lại chút không, tìm thái y đến kiểm tra xem?"
"Nguyệt Y Nhiên ngươi có phải cho rằng cứu Cô một lần thì Cô sẽ không giết ngươi hay không!"
Thu Linh đứng một bên vốn đang bị tình huống xảy ra làm choáng váng như lọt vào trong sương mù, vừa nghe thấy lời này, tức khắc sợ tới mức run lên.
"Thái tử điện hạ tha mạng, Công chúa, không, Thái tử phi chỉ là nhất thời nói lỡ, xin ngài nghĩ cho vết thương của Thái tử phi còn chưa khỏi, ngàn vạn đừng tức giận."
Nguyệt Y Nhiên nhìn thẳng ánh mắt Cố Ngôn Chiêu, nhướng mày khinh miệt cười.
"Ta dù gì cũng là Công chúa Nguyệt Hoa Quốc, hai nước hòa thân vốn chính là vì đình chỉ chiến tranh, ngươi nếu thật sự giết ta, đến lúc đó chiến hỏa lại nổi lên, không biết Thái tử điện hạ có thể trở thành tội nhân trong lòng bá tánh hai nước hay không?"
Không phải chỉ là tên cẩu Thái tử sao, mình cũng là Công chúa chứ bộ, ai sợ ai!
Cố Ngôn Chiêu nghẹn, trong lòng tuy rằng vì lời nói của Nguyệt Y Nhiên mà bực bội không thôi, nhưng đồng thời lại nhịn không được kinh ngạc.
Từ khi hắn gặp Nguyệt Y Nhiên, đối phương luôn luôn là bộ dáng thật cẩn thận, sau đó lại càng lì lợm đeo bám, vừa ngu ngốc vừa điên rồ.
Nhưng lúc này, người trước mặt hơi nhếch mày, vẻ mặt không hề lỗ mãng, ngược lại tràn đầy chắc chắn và bình tĩnh, một đôi mắt thu thủy trong vắt sáng ngời, dường như có thể soi rõ nhân tâm......!
Phát hiện Cố Ngôn Chiêu đang nhìn Nguyệt Y Nhiên đến xuất thần, Hạ Nhược Liễu nhíu mày, lên tiếng: "Thái tử điện hạ, tuy lời này của Thái tử phi có chút vô lễ, nhưng mong chàng nể tình ta, bỏ qua cho Thái tử phi lần này."
Cố Ngôn Chiêu lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Hạ Nhược Liễu, lại nhìn về phía Nguyệt Y Nhiên, đang chuẩn bị lên tiếng, lại phát hiện đối phương tuy rằng vẻ mặt đắc ý, nhưng mày lại hơi nhíu, dường như là đang ẩn nhẫn gì đó.
Nghĩ đến động tác Nguyệt Y Nhiên vừa nãy đá người, Cố Ngôn Chiêu lập tức đoán được hẳn là đã động đến miệng vết thương.
Cắn chặt răng, Cố Ngôn Chiêu hít sâu một hơi, nói: "Đã có Nhược Liễu thay ngươi cầu tình, Cô tạm tha cho ngươi lần này, bây giờ lập tức cút trở về Tê Nguyệt Các, lần sau còn dám hồ ngôn loạn ngữ, Cô quyết không bỏ qua!"
Nguyệt Y Nhiên mắt trợn trắng, nhưng biết cũng không nên gây sự quá mức, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Nhược Liễu, lưu luyến: "Hạ tiểu thư, vậy bổn phi đi trước, nếu lần sau ngươi tới đây, nhất định phải nhớ tới tìm bổn phi."
Sắc mặt Hạ Nhược Liễu có chút cứng đờ, cười gật đầu đáp ứng, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Thu tia lạnh lẽo này vào đáy mắt, đáy lòng Nguyệt Y Nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Cố Ngôn Chiêu, lưu loát xoay người rời đi.
Tương lai còn dài, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng nhất định tức chết tên cẩu thái tử này!
Sau khi Nguyệt Y Nhiên rời đi, Cố Ngôn Chiêu cũng không ở lại lâu, nói với Hạ Nhược Liễu mình còn có việc phải xử lý liền rời đi.
Mà Lâm Phán Nhi còn ngồi trên mặt đất, từ đầu đến cuối, một ánh mắt cũng không liếc đến......!
.