Cho đến khi trở lại Tê Nguyệt Các, Thu Linh mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch.
"Công chúa, ngài vừa rồi đắc tội Thái tử điện hạ như vậy, nếu như......"
"Không có nếu như." Nguyệt Y Nhiên ngắt lời Thu Linh, "Cố Ngôn Chiêu nếu thật sự có thể giết ta, vừa rồi cũng không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy."
Nói xong, Nguyệt Y Nhiên chuẩn bị đi ra sau bình phong kiểm tra miệng vết thương xem có phải bị nứt ra hay không, lúc đi qua gương đồng lại đột nhiên phát hiện cây trâm ngọc cài trên đầu lúc ra ngoài không thấy đâu.
"Trâm của ta đâu?" Nguyệt Y Nhiên sửng sốt.
"Trâm?" Thu Linh nghĩ nghĩ, vỗ đầu nói, "Nô tỳ nghĩ ra rồi, lúc Công chúa đá Lâm lương đệ xuống hồ, hình như nô tỳ nhìn thấy cây trâm rơi vào trong hồ rồi."
Nguyệt Y Nhiên lập tức suy sụp, vẻ mặt đau lòng mở miệng: "Ngươi lúc ấy sao lại không nói! Đó đều là tiền a!"
Thu Linh cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nô tỳ lúc ấy sợ quá, nhất thời không phản ứng lại."
"Ai, thôi bỏ đi." Nguyệt Y Nhiên thở dài, vẻ đau lòng trên mặt không hề giảm, "Xem ra lần sau không nên cài trâm ra khỏi cửa mới tốt, nguy cơ tổn thất tài sản quá lớn."
Thu Linh nhìn Nguyệt Y Nhiên, do dự một chút, nói: "Công chúa, ngài quên rồi à, chúng ta chỉ còn một cây trâm đó, cho dù ngài muốn mang, cũng......!không còn!"
Nguyệt Y Nhiên ngơ ngác nhìn Thu Linh, có chút hoài nghi bản thân nghe lầm.
Cho đến khi nàng mở hết toàn bộ ngăn kéo bàn trang điểm ra, bên trong đều trống không, lại lục hết toàn bộ phòng ở, cũng không tìm ra một đồng, Nguyệt Y Nhiên mới chợt phát hiện —— nàng vậy mà là một người nghèo!
Mà vừa tổn thất, là tài sản cuối cùng của nàng!
"Thu Linh, ta không phải công chúa sao, sao lại nghèo như vậy?" Vẻ mặt Nguyệt Y Nhiên dại ra nhìn Thu Linh.
Thu Linh cau mày, trả lời: "Công chúa, ngài quên rồi sao, đồ chúng ta mang tới đây vốn dĩ không nhiều lắm.
Vài ngày trước là sinh nhật của Thái tử điện hạ, toàn bộ đồ đều đã bị ngài bán lấy tiền để mua ngọc bội tặng Thái tử điện hạ, hiện tại Tê Nguyệt Các chúng ta thật sự không có tiền."
Ầm ầm ầm, Nguyệt Y Nhiên cảm thấy trong lòng từng đợt sấm sét nổ vang.
Nàng......!nhớ ra rồi!
Nguyên chủ đúng là đã tặng cho Cố Ngôn Chiêu một khối ngọc bội giá trị xa xỉ, vốn lòng tràn đầy chờ mong muốn tạo niềm vui cho Cố Ngôn Chiêu, nhưng Cố Ngôn Chiêu đối với nguyên chủ phiền chán không thôi, lúc ấy tùy tay ném đi, đã rơi nát bét......!
Ông trời ơi, nát bét đâu phải là ngọc bội, mà là trái tim của nàng a!
Vốn tưởng xuyên thành công chúa, là rất nhanh sẽ phát tài, kết quả không nghĩ tới sau một đêm lại trở lại điểm xuất phát.
"Công chúa, ngài không sao chứ?" Nhìn sắc mặt Nguyệt Y Nhiên càng ngày càng trắng bệch, Thu Linh lo lắng hỏi.
"Sao mà không sao cho được, mục tiêu cả đời của ta cứ như vậy mà tan biến!"
Yêu đương mù quáng không đáng sợ, dại trai mất tiền mới đáng sợ!
Nhìn Nguyệt Y Nhiên kêu rên, Thu Linh ngơ ngác, vừa định lên tiếng khuyên nhủ thì Nguyệt Y Nhiên vỗ bàn, toàn thân như được tiêm máu gà.
"Không được!" Nguyệt Y Nhiên hít sâu một hơi, "Là một thanh niên đầy hứa hẹn của thế kỷ , trên con đường phát tài này ta tuyệt đối không nhận thua!"
Nói xong, Nguyệt Y Nhiên cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài.
"Công chúa, ngài đi đâu?" Thu Linh vội hỏi.
Nguyệt Y Nhiên lòng đầy căm phẫn ném xuống một câu: "Đương nhiên là đi tìm tên cẩu thái tử Cố Ngôn Chiêu kia đòi nợ!"
.