Beta:Minh Nguyệt
Đi cùng Lâm Hiên còn có năm người khác, bốn nam một nữ, những chàng trai đó đối với chuyện cô gia nhập thì không có ý kiến gì hết, mà cô gái còn lại thì lập tức tỏ vẻ bất mãn.
“Lâm Hiên, anh có lầm hay không? Nhìn bộ dáng cô ta xao vàng vọt thì sẽ chỉ biết mang lại phiền toái cho chúng ta thôi, em không đồng ý cho cô ta gia nhập.”
Lời nói của cô kỳ thật cũng không sai, đây đã không còn là xã hội lúc trước có thể tùy ý giúp đỡ mọi người, nếu thật sự mang theo một người không hề trợ giúp được bọn họ, đến lúc đó không chỉ có sẽ liên lụy đến bọn họ, ngay cả đồ ăn không còn thừa nhiều lắm đều phải chia cho cô một nửa.
Nghĩ vậy, tâm của một vài người liền bắt đầu dao động, Lâm Hiên vốn đang nghĩ làm anh hùng cũng bắt đầu suy xét lại, rốt cuộc chờ lát nữa hắn còn muốn đi tìm bạn gái của mình, nếu thêm một người nữa mà nói thì quả thật có chút khó khăn.
Hắn còn đang do dự, thì Quý Lạc đã mở miệng. Thanh âm cô vô cùng khàn, nghe giống như là đã lâu không nói chuyện: “Không cần phiền mọi người, tôi tự mình...... Đi.”
Cô gái kia thấy cô thức thời như vậy thì rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó giữ chặt Lâm Hiên nói: “Nếu người ta đã nói như vậy, thì chúng ta cũng nên đi thôi, lúc trước thiếu chút nữa là cô ta đã bị tang thi ăn mất, chúng ta cứu cô ta đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.”
Quý Lạc nghe được cô ta ở nơi đó tự biên tự diễn bỗng có loại cảm giác tốt đẹp hết chỗ nói rồi, dứt khoát xoay người đi về hướng ngược lại, dù sao cô cũng không muốn theo chân bọn họ cùng nhau đi.
Đến nỗi Lâm Hiên vốn còn có chút do dự, nhưng thấy Quý Lạc sảng khoái mà rời đi, trong lòng liền không còn rối rắm, dù sao cũng là do chính cô tự đi, cũng không phải là do hắn đuổi cô đi, nghĩ như vậy, Lâm Hiên không hề còn gánh nặng nữa mà hướng phía cầu thang đi đến.
Đại khái đi được vài dặm đường, Quý Lạc liền muốn ngồi nghỉ một lát, mới vừa ngồi xuống, cô liền nghe thấy có người ở phía sau lưng cô nói: “Nhìn xem tôi đã thấy được gì này? Một con người có ý thức của tang thi?”
Đờ mờ, thế mà cũng có thể bị phát hiện? Quý Lạc mang theo tâm lý may mắn, nghĩ cho dù chết cũng không quay đầu, người nọ lại vòng tới trước mặt cô, Quý Lạc ngẩng đầu, chỉ thấy người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ở thời điểm tất cả mọi người mặt xám mày tro thì chỉ có một mình hắn là quanh thân không dính bụi trần, cho dù là áo sơ mi trắng thì cũng không nhìn ra được một chút vết bẩn trên mặt áo.
Tóc mái hắn che khuất đi đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt củ ấu rõ ràng của hắn thì liền biết hắn nhất định lớn lên rất tuấn tú, mà giờ phút này, hắn cũng rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm cô, như là đang nhìn một món đồ gì thú vị lắm.
Quý Lạc liền bắt đầu giả chết, không cho hắn bất kì cái đáp lại nào, hắn dứt khoát làm tới ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó từ vaili xách tay mang theo lấy ra một quyển notebook, ngón tay thon dài giống như đàn dương cầm ghi lại thứ gì đó ở trên máy tính, hắn một bên ghi một bên nói: “Đừng giả vờ nữa, có thể nói tôi và cô đều đang đi chung một con thuyền, cô biết né tránh chướng ngại, thời điểm mệt mỏi thậm chí còn biết nghỉ ngơi, cho nên cô vẫn còn lưu lại ký ức của con người đúng không?”
Xem ra hắn cũng không có hoàn toàn đoán được, Quý Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngàn vạn lần không nên để cho hắn biết bản thân vẫn là một người bình thường, để cho hắn cho rằng bản thân chỉ còn lưu lại ý thức của con người thì mới tốt.
Vì thế cô liền thấp giọng rống lên vài tiếng ngao ô ngao ô, tỏ vẻ bản thân đáp lại, mà hắn lại một phen kéo khẩu trang của cô xuống, Quý Lạc tức khắc 囧, cô liền đem lợi bị lộ ra và hàm răng thu trở về.
“Ừm, bên ngoài cũng không có nhiều biến hóa, thậm chí cũng không có hư thối.”
Sau khi hắn đem vài điều này ghi lại, thì mới khép notebook lại, sau đó nói: “Tôi tên là Cố Tiếu, gọi hai tiếng nghe thử xem?”
Quý Lạc như hắn mong muốn mà nói hai tiếng ngao ô ngao ô, sau đó liền nhìn thấy hắn hiểu rõ gật đầu, nói: “Đã biết, cô tên là ngao ô, về sau tôi sẽ gọi cô là ô ô đi.”
Quý Lạc hộc máu, cô khi nào thì tên là ngao ô?