Beta:Minh Nguyệt
Lúc này, Quý Lạc mới bắt đầu sờ móng tay của bản thân, cô đang suy xét có nên cào chết người trước mặt này hay không, dù sao lấy thể chất hiện tại của cô, hẳn là có thể đánh thắng được hắn, hơn nữa, hắn đã biết bí mật của cô, tuy rằng không phải toàn bộ, nhưng nếu để cho người khác biết được, thì chính là điểm trí mạng đối với cô.
Mà hiện tại chính là thời cơ tốt, Cố Tiếu đang đưa lưng về phía cô, hắn đang thu thập vali xách tay của bản thân, nếu cô cẩn thận một chút, thậm chí có thể làm tới thần không biết quỷ không hay.
Ba bước, hai bước, một bước, Quý Lạc nâng tay lên, răng nanh trong miệng cũng lộ ra, vạn nhất nếu móng tay không dùng được, thì vô còn có miệng mà.
Mắt thấy tay sắp đụng tới vai hắn, Cố Tiếu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quay đầu lại làm cô vội vàng thu hồi tay, nhưng mà miệng vẫn là một bộ dáng muốn cắn người, trong lòng cô thoáng hiện lên các loại ý niệm tới tới lui lui. Xong rồi, bị phát hiện rồi, nên đánh bừa hay là bỏ chạy?
Cô còn chưa kịp nghĩ xong nên làm thế nào cho tốt, miệng đã bị nhét vào một thứ đồ vật, Quý Lạc trợn mắt nhìn xuống phía dưới, liền thấy được một củ cà rốt đỏ phấn nộn, mà củ cà rốt này không biết sao lại xui xẻo mà vừa lúc dừng ở dưới răng nanh của cô.
“Chỉ có cái này thôi, tạm chấp nhận nghiến răng đi.” Hắn thấy cà rốt ngoài miệng Quý Lạc có chút lệch, liền bình tĩnh mà lấy nó xuống, sau đó tìm góc độ mà hắn cho rằng rất hoàn mỹ rồi lại bỏ vào miệng cho cô, “Cứ như vậy đi, chờ tôi nghiên cứu ra nước thuốc rồi lại cho cô đổi thứ mới.”
Quý Lạc vốn dĩ muốn cùng hắn liều mạng nghe thấy một câu này liền áp xuống cái ý niệm đó, nghiên cứu nước thuốc? Cố Tiếu...... Đờ mờ, hắn sẽ không phải là Cố tiến sĩ nghiên cứu ra được virus khắc chế tang thi chứ?
Ở trong cốt truyện miêu tả về hắn
rất ít, điều duy nhất biết được chính là hắn là một thiên tài, là thiên tài đã nghiên cứu ra được giải dược virus khắc chế tang thi.
Nhưng mà hắn làm người thì rất là kiêu ngạo kỳ quái, đến cuối cùng cũng không có lợi dụng được hắn tạo ra dược để cứu vớt địa cầu.
Tổng thể mà nói, đây là một người tùy hứng có thực lực.
Xem ra, muốn hoàn thành nhiệm vụ thật đúng là không thể không yêu cầu hắn.
Không bằng, trước lấy được hảo cảm của hắn đã?
Quý Lạc muốn nở một nụ cười để lấy lòng hắn, hậu quả đúng như cô mong muốn đối phương sau khi nhìn thấy liền sợ ngây người, cô dự tính rèn sắt khi còn nóng tiếp tục gia tăng độ hảo cảm, kết quả đối phương không chút do dự đem khẩu trang lúc trước mở ra lấy sét đánh không kịp bưng tai mà giúp cô mang lại, sau đó nói: “Chỉ là một cây cà rốt mà thôi, không cần cảm kích tôi như vậy.”
Nội tâm tan vỡ!
May mà Cố Tiếu không có đuổi cô đi, vì thế cô liền có lý do quang minh chính đại mà tiếp cận hắn, nếu hắn không có đeo vào cổ cô một sợi dây thừng thì lại càng tốt.
Cô còn nhớ rõ Cố Tiếu vừa rồi một bên đưa cho cô một sợi dây thừng một bên lẩm bẩm tự nói: “Tuy rằng có khả năng cô giống với tang thi thông minh, nhưng mà để ngừa vạn nhất, tôi liền phá lệ dẫn cô vậy.”
Sau đó, Quý Lạc đã trở thành động vật nào đó bị hắn “Dẫn”.
Nghĩ đến đây, cô liền muốn ngửa mặt lên trời hét to, đây là cái nhiệm vụ gì vậy a, cô một lần so với một lần càng không làm nên trò trống gì, lần này tốt xấu gì cũng là một tang thi hoàng, thế nhưng một chút năng lực cũng không có.
Bởi vì mang theo Quý Lạc, nên một đường này Cố Tiếu đi rất an toàn, tang thi từ bên cạnh hắn đi qua cũng đều không có liếc nhìn hắn một cái. Cố Tiếu luôn luôn sợ phiền toái đối với chuyện này rất là vừa lòng, mở vali xách tay ra rồi lấy ra một món đồ, nói: “Này, thưởng cho cô, vốn dĩ chỉ còn có một cây cuối cùng, nhưng mà cô lại nghe lời như vậy, cho nên vali xách tay lại nhiều ra thêm một cây.”
Giờ khắc này, Quý Lạc thập phần hy vọng bản thân thật sự không có đầu óc, như vậy liền không cần phải trở thành người không có đầu óc bị lừa gạt.