Bà nói để bà nấu ăn nhưng cả đám không chịu. Chỉ ra ao nhà bà câu cá rồi về nhà Hiền hái rau. Tụi tôi tự nấu cơm. Thực ra là tôi nấu. Vì trong tất cả mọi người thì mỗi tôi là gia cảnh kém nhất, tự nấu ăn từ nhỏ. Cả bọn chỉ có mình tôi là tắm rồi nên trong lúc tôi nấu ăn thì mọi người chia nhau ra tắm.
Hai bạn nữ mặc đồ của Hiền, tôi bảo để tôi lấy đồ của mình cho mấy bạn nam nhưng các bạn cứ phì cười rồi lắc đầu nguây nguẩy.
Tôi có cần phải giải thích là hiện tại mình không còn mặc váy nữa không? Đó là chuyện từ thưở xưa xửa xừa xưa lúc tôi còn chưa biết nhận thức mà!
Tôi hỏi Tuấn Anh: "mặc đồ của An nhé?"
Cậu ấy cũng từ chối: "người An nhỏ lắm. Tuấn Anh mặc không vừa đâu."
"Để An kiếm bộ nào rộng rộng cho. Không thì An tìm đồ của chú An nhé?"
Tuấn Anh lắc đầu, nói mấy thằng sẽ mặc lại đồ, mùa đông không có mồ hôi, với lại toàn trẻ con cả không ai để ý tiểu tiết làm gì.
Ăn xong tôi phải về. Từ ngày ông mất tôi ít khi ngủ lại nhà Hiền lắm. Do nhà Hiền mới xây nhà cao tầng, còn có cả sân thượng, dạng sân của mấy nhà mái bằng thiết kế thời xưa, không có lan can an toàn rào chắn. Cô chú với bà sợ tôi đêm khuya ham vui leo lên giỡn không thấy đường rồi té xuống nên không cho sang ngủ lại.
Bảy đứa đang chơi vui mà một người phải về thì ai cũng buồn chứ không phải riêng Tuấn Anh.
Mọi người bàn nhau sang nhà bà xin. Tôi thì can lại, nói rằng sáng mai 4h tôi sẽ dậy sớm sang tìm mọi người rủ chạy thể dục.
Lúc này chú tôi cầm đèn pin rọi vào cổng gọi tôi rồi.
Trước khi chạy ra ngoài tôi có nhìn vào mắt Tuấn Anh. Tôi dường như thấy cảm xúc của cậu ấy đồng điệu với mình. Một mong muốn...
Tôi bỏ chạy.
Sáu người chạy theo đằng sau để tiễn.
Ai ngờ chú tôi nói vọng vào là "bà cho ngủ bên này nhưng không được trèo lên mái nhà đâu đấy, trước khi ngủ phải mắc màn không muỗi, nô nhau be bé thôi cho hàng xóm ngủ."
Trời ơi nghe xong mà tụi tôi cả đám nhào tới ôm nhau nhảy lên la hét ầm ĩ làm chó sủa tưng bừng. Chú phải quát một cái cả đám mới im re chuyển qua chế độ thì thào thì thầm.
Chúng tôi chơi u, chơi năm mười mệt chán rồi thì lên hiên nhà đánh bài quỳ. Mãi đến tối mịt mới đi ngủ.
Mới đầu nằm xếp lớp ở phòng khách nhưng muỗi quá mới chuyển về phòng Diệu Hiền. Trẻ con thì không rối rắm sợ đụng chạm như khi thành niên. Cứ nằm ngang, gái một bên, trai một bên trên hết một cái giường. Tôi nằm giữa Hiền và Tuấn Anh.
Tôi với Hiền không khác gì chị em ruột thịt, ăn dầm nằm dề muốn thân bao nhiêu có thân bấy nhiêu, nằm cạnh nhau là bình thường nhưng Tuấn Anh thì không đồng ý. Cậu ấy lấy cái gối chặn ở giữa tôi với Hiền.
Diệu Hiền đạp gối bay xuống đất, nói: "mày lắm chuyện vừa thôi! Chật cả chỗ! Hồi nhỏ tao còn ôm dỗ nó ngủ, bón cơm cho nó ăn đấy! Nằm gần thì đã làm sao?"
Tuấn Anh cầm gối lên đập tới tấp vào người Hiền: "hồi nhỏ khác! Bây giờ khác! Nam nữ thụ thụ bất thân! Mày không học giáo dục giới tính à?"
Tôi đứng lên ôm lấy gối can lại, dỗ dành Tuấn Anh: "thôi không sao mà. Chặn gối chật quá Hiền không ngủ được. Để An nằm xích sang bên Tuấn Anh là được."
Tôi nói vậy vì thực sự không muốn hai người cãi nhau hoài, chứ không nghĩ gì cả. Nhưng Tuấn Anh thì không chắc.
Cậu ấy nghe vậy thì nhướng mày, cười gian, đáp ứng: "được."
Đêm đó tôi mới biết cậu ấy quả thực được. Rất được là đằng khác!
Lúc nằm xuống cạnh Tuấn Anh thì vừa ngại ngùng vừa phấn khích. Nhưng đầu bị sưng không nằm thẳng được, chẳng lẽ lại nằm nghiêng mặt về phía Tuấn Anh. Một giường mà tận 7 người, dù là con nít thì cũng nằm sát rạt vào nhau. Tôi mà quay mặt về phía cậu ấy thì cứ như ôm nhau ngủ vậy. Vì thế nên tôi chọn quay mông về phía Tuấn Anh.
Buổi tối ở quê lạnh lắm. Mới đầu Diệu Hiền chia chăn bông cho con trai một, con gái một. Cả bọn quấn quýt ôm lấy nhau mà sưởi ấm. Nhất là mấy lúc kể chuyện ma đến đoạn cao trào, cả đám hét lên rồi dồn về giữa một cục. Tôi và Tuấn Anh bị đè ép dính sát vào nhau, lưng tôi còn miêu tả được mấy ngón tay của cậu ấy, như vậy là cậu ấy nằm nghiêng về phía tôi, cánh tay khoanh trước ngực chứ không tranh thủ lúc nhốn nháo mà ôm tôi. Có lúc chân của bạn nam khác phía bên kia quấn tới bên này, đạp cả lên chân tôi thì cũng chỉ thấy Tuấn Anh hất chân bạn đó ra chứ không hề bị nhào tới về phía tôi gì cả. Cậu ấy nằm đó rất nghiêm túc. Vậy là do tôi nghĩ nhiều rồi. Tôi đang mong chờ gì vậy? Tôi thầm phỉ nhổ chính mình, còn lén lút đưa tay lên sờ sờ khoé miệng, chỉ sợ trong lúc vô thức mê trai mà nhiễu nước miếng thôi.
Lúc kể chuyện thì sung lắm. Sau tắt đài rồi mới thấy lạnh sun vòi. Diệu Hiền sai tôi đi lấy thêm chăn đi. Tôi thân với Hiền lại hay ở đây nên biết tất cả mọi thứ nhà bạn ở chỗ nào. Vì vậy nhận lệnh mà đi vào phòng chị của Hiền lấy thêm ba cái chăn nữa. Chia cho nam nữ mỗi bên thêm một cái còn tôi ôm riêng một cái.
Chơi mệt nên ai cũng ngủ sớm.
Tôi thì không ngủ được vì là lần đầu tiên nằm bên cạnh người mình thầm thích. Cứ phấn khích trong lòng lâng lâng khó tả kiểu gì ấy.
Tôi hứa với lòng phải căng mắt ra thức tới sáng để tận hưởng mãi mãi mãi giây phút này. Nhưng cảm giác nằm yên một tư thế mà còn chú tâm tới một vấn đề nào đó khiến toàn thân mỏi vô cùng. Tôi muốn trở mình nhưng không dám. Sợ đánh thức mọi người. Sợ động tới người phía sau.
Một lát thì người đó viết lên lưng tôi: "An ngủ chưa?"
Thì ra Tuấn Anh cũng chưa ngủ.
Tôi cố gắng nằm im.
Cậu ấy chạm lên tóc tôi, chắc là sờ cục u.
Tôi vừa định trả lời thì cậu ấy tiến về phía tai tôi nói thầm: "chân An trắng quá."
"..."
Sao lúc nào cậu ấy cũng nói chuyện vô liêm sỉ như vậy? Thì ra là đã nhìn chân tôi từ chiều rồi. Biết ngay mà!
Một thằng con trai khen chân một thằng con trai khác? Cầu mong là đừng ai nghe thấy đó. Tôi ngại quá nằm im giả đò ngủ luôn.
Tưởng cậu ấy nói xong sẽ nằm về lại, ai ngờ...
Tôi nghe hơi thở của cậu ấy gần ngay bên tai... đều đều... dịu dàng... từng hơi ấm nhẹ nhàng len lỏi quấn quýt bên tóc mai.
Cậu ấy đang nhìn tôi chăm chú. Trong đêm tối tăm tôi vẫn cảm giác được Tuấn Anh đang nhìn mình cực kì ôn nhu.
Ngay sau đó, cậu ấy cúi xuống ấn nhẹ lên má tôi, như cánh hoa nhài nhẹ nhàng phớt qua.
Cậu ấy chạm môi lên má tôi!!!
Cậu ấy hôn má tôi!!!
???
Quá sốc! Không thể tin được!
Chắc tôi điên mất thôi. Cảm giác hồn lìa khỏi xác này là cảm giác sung sướng trong truyền thuyết đây sao? Tôi cảm thấy mình mãn nguyện, sắp sửa khăn gói lên đường quy tiên đi gặp ông nội giới thiệu bạn trai luôn rồi.
Có tiếng cười trong cổ họng vang bên tai kéo tôi về lại thực tại. Tiếng cười khẽ thôi nhưng xoa dịu trái tim tôi chấn động.
Tuấn Anh tiếp tục hít một hơi bên má tôi, thơm thơm xuống. Cậu ấy nhẹ nhàng nói: "thở đi! An định cứ nín thở mãi vậy à?"
Đầu óc tôi mông lung, không suy nghĩ được gì nữa, giọng nói trầm ấm này men theo tai chạy dọc khắp cơ thể khiến sống lưng tôi tê dại, tôi chỉ biết theo bản năng nghe lời mà thở gấp gáp. Tôi mở bừng mắt. Tuấn Anh thơm tôi như em trai hay hay hay là thích tôi như nam với nữ? À không! Như nam với nam???
Tôi không nghĩ được. Cũng chẳng thèm nghĩ. Hôm nay là trời cho cơ hội rồi. Chỉ có thằng ngu mới không biết tận hưởng thôi.
Thấy tôi còn thức, cậu ấy cũng không bất ngờ mà còn cười khẽ nói "biết ngay là chưa ngủ" sau đó kéo vai tôi trở mình nằm nghiêng quay mặt về phía cậu ấy.
Tuấn Anh chỉnh sao thì tôi nằm vậy chứ thực ra lúc đó đầu óc tôi muốn bay lên mây rồi, không biết gì hết.
Rất muốn đưa tay sờ lên bên mặt cậu ấy vừa thơm qua nhưng giờ lại đè lên gối mất rồi. Phê quá đi!
Mãi đến khi Diệu Hiền cũng bị động tĩnh mà trở mình tôi mới tỉnh táo lại. Còn bao nhiêu người ở đây mà, tôi cũng chẳng biết phải nói gì với Tuấn Anh nữa.
Thực ra tôi hoàn toàn không muốn hỏi gì cả. Đằng nào cậu ấy cũng sắp đi rồi. Biết đáp án hay không thì cũng không thay đổi được gì. Tôi không muốn Tuấn Anh phải khó xử, cũng không muốn bản thân phải mệt mỏi. Đến đâu hay đến đó. Cậu ấy muốn như thế nào thì cứ là như thế ấy đi. Tôi chiều được hết.
Tuấn Anh vòng tay qua, sờ nhẹ lên đầu tôi, hỏi thầm "còn đau không?" Tôi lắc đầu, mặc dù không biết cậu ấy có nhìn thấy không nhưng nằm sát nhau chắc là cảm nhận được.
Tuấn Anh tự nhiên ngồi bật dậy, tôi tưởng cậu ấy muốn đi vệ sinh, ai ngờ cậu ấy tung chăn của tôi lên rồi cuộn tròn lại, tấn ở giữa tôi với Hiền. Tôi ở trong bóng tối cứ lén cười tủm tỉm.
Làm xong cậu ấy nằm xuống sau đó phủ chăn của mình lên người tôi. Được một lúc thì vươn tay luồn qua eo kéo tôi nằm xích lại bên người. Tim tôi đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Tưởng vậy là xong rồi ai ngờ Tuấn Anh lại thơm nhẹ lên má bên này của tôi một cái nữa rồi mới nằm xuống lại. Trong bóng đêm tôi không thấy rõ biểu cảm của Tuấn Anh, chỉ biết nín thở nhìn cậu ấy chằm chằm. Tôi sắp tắt thở đến nơi mà Tuấn Anh còn đặt cánh tay lên eo tôi, vỗ nhẹ lưng tôi.
Không biết là tôi nghĩ nhiều hay sao nữa. Chúng tôi cũng từng ôm nhau rất nhiều lần vậy mà khi tới lượt nằm xuống ôm thì cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Vừa sợ vừa thích. Tim đập như trống bỏi.
Tuấn Anh cũng mạnh bạo, không cô phụ sự mong mỏi trong kích thích của tôi mà cẩn thận nhấc đầu tôi, luồn cánh tay qua rồi để tôi nằm gác đầu lên cánh tay cậu ấy. Vừa rắn chắc, vừa ấm áp.
Tay tôi chặn trước ngực đôi khi ngón tay cọ trúng bên lồng ngực ấm nóng, chóp mũi thỉnh thoảng chạm phải làn da bên cổ cậu ấy, tim đập bang bang nhưng vẫn nằm yên dung túng Tuấn Anh muốn làm gì cũng được. Nằm trong vòng tay này tôi thấy yên tâm biết bao nhiêu.
Trong hô hấp của tôi chỉ toàn là mùi hương của cậu ấy. Cả thân thể lẫn trái tim lấp đầy hình bóng cậu ấy.
Nhịp thở của cậu ấy rất vững vàng, một tay vẫn vỗ nhẹ bên lưng đều đều như muốn dỗ tôi vào giấc ngủ. Tuấn Anh vươn tay xoa lên má tôi, vuốt ve tóc tôi, miết nhẹ vành tai tôi. Mỗi lần ngón tay ấy đi tới đâu cơ thể tôi như tan ra tới đấy. Cả người mềm nhũn. Tôi dám chắc nếu mình đang đứng bằng hai chân thì chắc đã khuỵu xuống nằm sải lai rồi.
Cậu ấy sờ bên trên chán rồi thì trượt xuống vẽ ngón tay lên xương quai xanh tôi, chậm rãi mơn trớn. Vì nằm nghiêng nên cổ áo của tôi trễ sâu xuống ngực, lúc tôi hồi hộp nhắm mắt nghĩ rằng Tuấn Anh sẽ sờ xuống dưới nhưng không ngờ cậu ấy lại cầm viền cổ áo của tôi kéo lên cao, chỉnh đốn lại cho ngay ngắn. Tuấn Anh đúng là quân tử mà. Cậu ấy thật là tốt quá đi!
Tay Tuấn Anh lại tiếp tục men xuống, chuẩn xác bắt lấy bàn tay tôi, cậu ấy nắm lấy rồi nắn nhẹ nhàng mấy cái. Sau đó dùng lực nhẹ kéo, tay tôi thuận thế rất tự nhiên mà đi theo, khi đầu ngón tay chạm phải làn da mềm mại thì khẽ cong lại. Tôi biết đó là môi cậu ấy. Tuấn Anh dịu dàng hôn rất nhiều lên từng ngón tay nhỏ nhắn của tôi. Vừa hôn gấp gáp vừa dùng sức xoa nắn cứ như sợ tôi sẽ vùng lên chạy mất vậy.
Tôi dùng tay còn lại chủ động chạm lên má cậu ấy. Tuấn Anh nhanh chóng bắt lấy, hôn vội vàng lên cả hai tay, còn cắn nhẹ lên ngón tay trỏ. Tôi ngứa ngáy hết cả tâm can, chịu không nổi liền vùi mặt sát vào da thịt cậu ấy.
Trong lúc vô tình ngọ nguậy, đùi tôi chạm lên một thứ cứng rắn.
Cực kì cứng! Vô cùng cứng!
Tôi rụt chân lại, Tuấn Anh cũng hơi lui người về phía bên kia. Tôi biết đó là gì. Tôi cũng là con trai mà, làm sao không hiểu được. Không ngờ nãy giờ cậu ấy lại phản ứng. Của tôi cũng phải ráng nhịn lắm mới không có xu hướng ngóc đầu dậy. Nói đúng ra là do tần xuất hồn tôi lìa khỏi xác nhiều quá, nhanh quá, bất ngờ quá nên cơ thể chưa kịp phản ứng thôi.
Tuấn Anh vẫn rất tự nhiên thoải mái hít hà bàn tay cứng đờ của tôi, nói thầm vào tai tôi: "đừng sợ."
Trong đêm tối chúng tôi không thể nhìn được biểu cảm của nhau, bên cạnh còn có người nên cũng không thể nói chuyện rõ ràng. Cơ thể tôi cứng ngay đơ vì quá bất ngờ nhưng tôi rất sợ cậu ấy hiểu lầm mình ghét cậu ấy. Tôi không sợ gì cả! Tôi thích Tuấn Anh mà!
Nghĩ vậy, tôi cố thả lỏng cơ thể, một tay nắm lấy tay cậu ấy còn một tay chủ động trượt xuống dưới. Cầm lấy...
Trời ơi! To quá! Tôi thở không nổi nữa. Bên dưới còn nảy lên một cái trong lòng bàn tay khiến tôi xấu hổ không thôi. Tôi nên làm gì với củ khoai lang nóng này đây? Củ này phải nặng cả kí! Bỏ ra thì không nỡ mà cứ nâng niu thế này thì bỏng hết tay!
Lần này đến lượt Tuấn Anh là người cứng đơ. Cậu ấy ngừng hôn tay tôi, bất động mãi mới cười khẽ một tiếng sau đó luồn xuống dưới kéo tay tôi ra, nói: "không cần."
?
Không cần cái gì cơ? Rốt cuộc lúc này nên cần gì để mà không cần cơ? Tôi muốn biết!!!
Cần mà! Cậu cần mà! Tại sao lại không cần? Phải cần!
Trong lúc tôi suy nghĩ vẩn vơ thì Tuấn Anh đã đem tay tôi gác lên eo cậu ấy rồi. Sau đó nhanh tay nhanh chân kéo tôi nằm gọn trong lòng. Thân trên thân dưới kề sát quấn quýt. Đùi tôi vẫn cọ cọ thân thiết với củ khoai lang béo tốt hừng hực khí thế kia.
Tuấn Anh hôn lên trán tôi một cái, lên má tôi một cái nữa rồi ấn đầu tôi vào lồng ngực cậu ấy, nói dịu dàng: "ngủ đi."
Tôi cố bỏ qua cảm giác nóng bỏng ở bên dưới, tận hưởng một đêm này rất ngọt ngào. Cứ dặn lòng phải thức đến sáng cho thời gian trôi qua thật lâu nhưng cuối cùng lại mỉm cười như vậy mà ngủ quên lúc nào không hay.
May mà tôi thường dậy sớm phụ mẹ quen rồi, nên sáng là người thức dậy đầu tiên. Chắc do lạnh nên cả người tôi quấn chặt lấy người bên cạnh. Đùi đút vào giữa hai chân cậu ấy, một tay sờ ngực một tay thì ôm chặt, nằm gọn lỏn trong lòng người ta.
Chắc chắn là do lạnh chứ không phải do tôi mê trai!
Đêm qua chắc chắn là một giấc mộng rồi!
Tôi nhẹ tay nhẹ chân kéo tay Tuấn Anh ra, vừa định rời khỏi người cậu ấy thì Tuấn Anh vươn tay bất ngờ kéo tôi nằm sấp trên ngực mình, mắt cậu ấy vẫn nhắm, tay thì vỗ nhẹ lưng tôi còn chu môi muốn hôn hôn nữa chứ. Tôi sợ người khác nhìn thấy nên bịt miệng cậu ấy lại, nhanh chóng bò xuống.
Tôi dém chăn cho cậu ấy và Diệu Hiền rồi mới chạy về nhà ông đánh răng rửa mặt. Sau đó cùng chuẩn bị đồ ăn với bà rồi sáng bửng mắt mới sang kêu bạn bè qua ăn cơm.
Tôi và Tuấn Anh đều ăn ý không ai nhắc lại giấc mộng Trang Chu đó.