Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

chương 47: thô tục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm qua lỡ tay làm các tình iu buồn rồi, hôm nay phải dỗ ngọt thôi. Nhưng ngoài ngọt ra thì nó còn... ừm... như tên chương ٩(✿ˇᴗˇ)۶♥

Hôm đó Tuấn Anh nói tôi đợi cậu ấy tắm, sau đó để xe gắn máy ở nhà ông bà rồi theo tôi đi bộ về nhà.

Ban đầu tôi tưởng Tuấn Anh muốn tiễn mình. Mãi sau lúc chia tay ở gần ngõ cậu ấy dặn tôi mở cửa sổ mới biết hôm nay cậu ấy sẽ ngủ lại.

Cậu ấy cười, nói: "An ngốc thiệt! Tiễn An thì Tuấn Anh chở An về chứ để đi bộ làm gì cho thêm đau chân."

Buổi tối tắm xong, Tuấn Anh lôi mấy món thuốc lỉnh kỉnh trong balo ra bôi cho tôi, thì ra là gom ở nhà ông bà cậu ấy khi tối mà do tôi quá mê trai nên không để ý gì đến mọi thứ xung quanh.

Cậu ấy nói tôi không biết cách xử lý cẩn thận nên vết trầy cũng có thể mưng mủ tệ đến như thế.

Lần này tôi không cãi được. Đúng là mình không biết chăm sóc vết thương thật.

Mọi khi nếu trầy sơ sơ thì sẽ đỏ, rát, đóng vảy, bong vảy là hết công đoạn. Bây giờ tự nhiên có thêm một bước thành mủ trăng trắng, dinh dính khó chịu, vừa đau vừa ngứa, tôi không biết phải làm sao.

Hồi tối tính bóc ra luôn thì Tuấn Anh cản, nói rằng cạy ra trước khi nó ổn định thì sẽ để lại sẹo, khó thoa thuốc lành sẹo lắm.

Tuấn Anh làm rất nhẹ nhàng, da thịt cứ man mát, ngưa ngứa, thỉnh thoảng tôi còn phải che miệng cười, cậu ấy cũng mỉm cười theo.

Tôi không chịu nổi nên vươn ngón tay gãi xung quanh, Tuấn Anh búng nhẹ tay tôi, nói: "Đợi xíu nữa thuốc thấm vào da sẽ không ngứa nữa đâu. Do có chỗ mọc da non rồi đó. An gãi theo thói quen coi chừng trầy hết. Tuấn Anh lên ngủ để canh không cho An gãi đó. Nhanh hết mủ còn thoa thuốc trị sẹo nữa."

Cậu ấy nựng lấy má tôi lên thơm thơm, "Thương quá đi mất! Tay chân ngọc ngà trầy xước hết trơn rồi!"

Tôi chìa cánh tay mình trước ánh đèn, nhìn nhìn một chút rồi hỏi: "Nếu da An đen sì sì như đít nồi thì Tuấn Anh có thích chơi cùng nữa không?"

Cậu ấy bật cười, phải ngồi cười mất cả một lúc mới hỏi ngược lại: "Bữa nay học ở đâu mấy kiểu hỏi nhảm nhí thế hả?"

Tôi bĩu môi.

Đang định nói chuyện thì Tuấn Anh lên tiếng tiếp, "Da An hồi xưa không gọi là đẹp đâu."

"..."

Có cần thẳng thắn đến mức này không?

Tuấn Anh cười khẽ, lại cúi xuống hít hít má tôi, "Khuôn mặt bí xị này là sao vậy ta? Chưa nghe Tuấn Anh nói hết câu mà."

Tôi lườm cậu ấy, mắng nhỏ nhẹ: "Sao không nói một lèo luôn đi! Tự nhiên ngừng ngay đấy làm gì? Có mà chê người ta xấu thì có!"

Cậu ấy cười cười, "Ngừng lại một chút để chọc ghẹo An. Nói hết một lần thì đâu còn gì thú vị."

"..."

Tôi há hộc miệng, mãi mới xổ ra được một câu: "Đây là chọc điên An!"

Cậu ấy lại cười, dọn dẹp mọi thứ đồ nghề hành y vào balo, "An đang điên đây à? Môi nhỏ phụng phịu, mắt long lanh cong lên, hai má thì ửng hồng. Điên đáng yêu thế này thì phải siêng năng chọc ghẹo mới được."

Còn chưa kịp cãi lại thì cậu ấy kéo tôi đến trước gương, xoa đầu tóc còn chưa khô hẳn của tôi, nói: "Nhìn xem. Đến cọng tóc cũng tức giận Tuấn Anh mà vểnh lên ngốc nghếch này!"

Tôi nheo mắt nhìn mình chằm chằm rồi đưa tay đè xuống, nó lại chòi lên, ấn xuống, nó lại bật lên, nhét xuống, nó lại lòi ra.

Tuấn Anh buồn cười, giữ lấy tay tôi, hôn hôn rồi hỏi: "An làm gì vậy?"

Tôi trừng cậu ấy, "An cho nó nằm xuống chứ làm gì! Tất cả là tại Tuấn Anh hết! Chọc điên An nên tóc mới tức xù đầu!"

Cậu ấy bật cười, lần này lại không nhận tội về mình mà hỏi: "Chứ không phải tại An mới gội đầu tóc bông lên à?"

"..."

Tôi đẩy cậu ấy, trèo lên giường trùm chăn kín mít.

Cậu ấy kéo tôi ra, "Ngồi dậy đi! Tóc chưa khô lắm đâu. Hồi nãy cũng là do còn hơi ẩm mà An đi nằm nên tóc mới dựng đứng lên đấy! Đã bảo để Tuấn Anh lau cho khô hẳn rồi mà không chịu."

Đương nhiên là không chịu rồi. Cậu ấy cứ đòi chăm tôi như chăm em bé ấy. Tôi ngại lắm! Mình cũng lớn rồi, có tay có chân mà để người ta phải làm tất cả mọi việc thấy kì cục quá à. Nên là mới lau một chút tôi đã lắc đầu nằm xuống trốn tránh rồi.

Nhưng không chịu cũng phải chịu!

Bôi thuốc xong xuôi Tuấn Anh lại dựng tôi dậy tiếp tục dùng khăn xoa xoa tóc, "Lau khô rồi hẵng ngủ, An yếu nên đầu ẩm dễ cảm lạnh lắm. Lên Đại học rồi nhớ mua máy sấy, sấy tóc cho nhanh khô nghe chưa?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Ngón tay cậu ấy luồn vào tóc chạm lên da đầu cọ cọ qua lại phê quá đi! Tôi muốn cắn ngón tay cậu ấy một cái. Nhưng không dám...

"Hồi nhỏ da An xanh xao lắm! Lớn rồi ăn uống nhiều, đủ chất hơn mới đỡ."

"Mấy thuốc Tuấn Anh mua cho đều phải uống đúng cữ. Nó chỉ là thuốc bổ với thực phẩm chức năng thôi. Người An thiếu dinh dưỡng, cũng không thể truyền nước hoài nên là uống bổ sung kèm theo cho khoẻ."

"Tuấn Anh có ghi rõ ràng hết rồi, liều lượng ra sao, ngày nào uống cái nào, tháng nào nghỉ món nào... phải đọc kỹ nghe chưa? Sử dụng quá nhiều cũng không tốt đâu. Phải uống kèm nhiều nước không là hại gan thận."

"Nhưng yên tâm. Tất cả mấy thứ đó Tuấn Anh đều hỏi qua bác sĩ cả rồi mới dám đưa cho An."

"Uống từ năm ngoái tới nay thấy người hồng hào lên không ít."

"Nhưng không gì quan trọng bằng ăn uống đâu. Tầm tuổi này ăn được mới là tốt nhất."

"An phải tập ăn..."

Nghe đến đó thì tôi phì cười, nghe tập ăn cứ như dặn dò em bé ba tuổi ấy.

Cậu ấy ôm má tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, giọng điệu chân thành: "Tuấn Anh nói thật đấy! An đừng coi như chuyện đùa vui mà bỏ qua!"

"Ở tuổi này thanh thiếu niên người ta đều ăn ba, bốn chén cơm là bình thường. Còn An ăn mỗi một chén mãi không xong. Đấy là Tuấn Anh còn ép, không biết ở nhà tự ăn một mình thì thế nào?"

"An không nghe câu 'tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu' sao? Cỡ An giựt cọng lông còn không nổi chứ ở đó mà đòi bẻ sừng!"

Tôi cười khúc khích.

"Đang tuổi ăn tuổi lớn mà An không chịu ăn thì sau này cơ thể còi cọc, yếu ớt, không có sức, làm gì cũng không nổi. An có muốn phải sống phụ thuộc vào người khác không?"

Tôi nghe cậu ấy nói nghiêm túc như thế thì sợ hãi, lắc đầu.

Cậu ấy thơm lên trán tôi, "Ừ. Cho đến khi Tuấn Anh tìm An thì An phải tự lực cánh sinh. Nhé? Sau đó gặp nhau rồi thì An không cần cố nữa. Tuấn Anh sẽ tiếp tục gánh vác thay An."

"Nhưng trước đó An vẫn còn một khoảng thời gian phải chịu đựng một mình. Nên phải tự biết yêu thương bản thân, phải mạnh mẽ lên! An còn mẹ và em Bình nữa mà."

"Tuấn Anh cần An ăn nhiều. Hiểu không?"

Tôi gật gật đầu.

"Bây giờ An ăn quá ít, dạ dày rất nhỏ. Nên mới phải tập ăn cho dạ dày giãn ra, quen bữa rồi thì sẽ ăn được nhiều hơn. Mỗi ngày ăn thêm một muỗng cũng tốt lắm rồi. Một tháng ăn thêm một chén là hoàn hảo."

Tôi cười, hỏi: "Vậy mười tháng ăn được mười chén à?"

Cậu ấy bật cười, nói: "Nếu An không ói ra."

Tôi bĩu môi: "Thôi, An không ăn mười chén đâu. Sẽ thành con heo mất!"

Cậu ấy dùng ngón tay điểm nhẹ lên mũi tôi, nói: "An cũng không ăn được nhiều đến thế!"

"Tuấn Anh nói tháng đầu ăn thêm một chén chưa chắc An đã làm được. Vì cơ thể An ăn ít quen rồi."

"Cứ từ từ. Hai, ba tháng sau ăn thêm một chén cũng được."

"Hoặc chia nhỏ ra, ăn thành nhiều bữa. Uống thêm sữa nữa."

"Nhưng không cần quá ép bản thân. Tuấn Anh nói là tập thì mình cứ làm gì thoải mái là được. Cảm thấy cơ thể khó chịu thì ngưng. An cố dồn ép, nhồi nhét quá thì sẽ nôn ra bằng sạch. Lúc đấy bao nhiêu công sức ăn uống đổ sông đổ bể hết trơn."

Tôi hít thật sâu, cảm động quá chừng. Chỉ có việc ăn uống cỏn con của tôi thôi mà Tuấn Anh cũng quan tâm như chuẩn bị làm công trình vĩ đại lớn lao lắm vậy.

"Đấy là dặn dò sau này. Còn bây giờ Tuấn Anh lo cho An ăn sáng, ăn xế, ăn tối, nhìn An chằm chằm thì An cũng không ăn ít được. Còn bữa trưa cho An thoải mái tự quyết định đó."

Tôi nhắc: "An còn ăn cả bữa khuya nữa còn gì! Tuấn Anh toàn mua bánh bắt ăn, mua sữa bắt uống thôi!"

Cậu ấy cười khẽ: "Nhiêu đó không tính! Như Tuấn Anh quất cả tô bún, ăn cả tô cơm, vậy mới gọi là bữa khuya. Hiểu chưa?"

"Không hiểu!" Tôi cũng cười.

Cậu ấy vừa đi treo khăn là tôi nằm vật xuống giường, lại nhớ ra chưa tắt đèn bàn học nên trượt người, vươn cẳng chân với lên bàn học rồi dùng ngón cái ấn 'tách' một tiếng.

Lúc rút chân về thì bị một bàn tay rắn chắn nắm chặt lấy, có chút hơi ấm mơn trớn cổ chân của tôi, là Tuấn Anh vừa đặt nụ hôn xuống. Tôi hoảng hốt rút về, càng giãy thì quần ngủ càng rủ xuống sâu. Trong đêm tối, Tuấn Anh nâng cao cẳng chân của tôi rồi vuốt ve da thịt, sờ chậm rãi một đường thẳng từ bắp chân xuống tận dưới đùi.

Tôi nín thở, nửa muốn giãy giụa, nửa lại chờ đợi, nhưng xúc cảm tê dại miên man trượt đến gần mông thì dừng, có lực bóp nhẹ một chút, sau đó kéo quần tôi về lại đầu gối rồi đặt chân tôi lên nệm ngay ngắn.

Tuấn Anh lên giường kéo tôi ôm vào lòng, phủ chăn cho cả hai rồi vỗ về như thường lệ.

"Bé ơi, ngủ ngoan! Nhớ mơ về anh nhé?"

Tôi cố điều chỉnh hơi thở đều đặn, gật nhẹ đầu.

Cậu ấy hôn trán tôi rồi lại thủ thỉ: "Ngủ đi! Mai Tuấn Anh lên nhà xin mẹ cho An đi chơi."

Tuấn Anh nói với tôi một đường nhưng trình bày với mẹ tôi một nẻo.

"Cô ơi hôm nay tụi cháu tới nhà lớp trưởng giải đề ạ." Tuấn Anh mặc sơ mi trắng mà tôi tặng hôm mồng 3 Tết, sơ vin đóng thùng, quần tây đen, giày thể thao, một bộ học sinh nghiêm túc cười đến sáng láng chỉ tay sang một dàn nam thanh lớp tôi đứng xếp thẳng hàng đang cười toe toét bên cạnh. "Xin phép cô cho em An đi học cùng tụi cháu nhé? Có nhiều dạng đề thầy học thêm mới ra hay lắm! An mà không đi thì tụi cháu khó bàn luận trao đổi phương pháp giải với nhau được đó cô."

"..."

Lại là em An.

Mẹ tôi ra đón tiếp, cười niềm nở: "Mấy đứa vào trong nhà ngồi chơi! Đợi em nó thay đồ đã!"

"..."

Tôi nhăn mũi, "Mẹ! Đây đều là bạn chung lớp con mà em cái gì?"

"Ôi dào! Cha bố anh! Chả thua Tuấn Anh một tuổi à? Sao mà hay cãi thế nhỉ?"

"..."

Sao hồi đó nói tôi phải mạnh dạn cãi lên mà? Lại nói, vừa mới mở miệng có một câu chứ có hay cãi đâu?

Mẹ tôi giục: "Có học nhóm mà không chịu nói với mẹ gì hết! Đi mà còn học hỏi các bạn chứ! Nhanh thay đồ đi, để bạn đợi kìa!"

Sao hôm qua Tuấn Anh nói đi chơi mà hôm nay ai cũng ăn mặc nghiêm chỉnh thế nhỉ? Chắc là học xong rồi mới được đi chơi.

Tôi vui vẻ thay đồng phục đi học, sơ vin giống các bạn cho đẹp đội hình.

Suy đoán của tôi chắc chắn là đúng bởi vì chẳng có ai đi xe cả, mọi người đều đi bộ về nhà lớp trưởng.

Tuấn Anh cứ nhìn tôi rồi cười tủm tỉm mãi, "An không có câu hỏi nào cần đưa ra à?"

Tôi mỉm cười, lắc đầu hai lượt.

"Ngoan thế không biết!" Tuấn Anh cười, hỏi: "Thế có biết bây giờ đi đâu không?"

Đến ngõ nhà lớp trưởng rồi còn hỏi nữa, tôi đáp: "Đến nhà lớp trưởng."

"Vậy đến nhà nó làm gì?"

Tôi ngẩn ra, dừng lại một chút rồi trả lời: "Đến nhà lớp trưởng để học nhóm."

Nguyên một đám 9 thằng đực rựa nhốn nháo ôm bụng cười.

Tôi lại ngẩn ra.

Tuấn Anh ho nhẹ, nói: "Đi chơi. Hôm qua đã nói hôm nay đi chơi rồi mà."

"Nhưng hồi nãy Tuấn Anh xin đi học mà?" Với cả còn mặc đồng phục nghiêm chỉnh thế này.

Cường khoác vai tôi, "Ngu! Do sợ mẹ mày không cho đi nên mới phải nói láo!"

Tuấn Anh hất tay Cường ra, kéo tôi đi phía bên kia rồi cũng tự nhiên choàng cánh tay qua vai tôi.

Tôi ló đầu sang mắng lại, "Mày mới ngu ấy! Tuấn Anh mà rủ đi chơi là mẹ tao cho liền nên tao mới tưởng đi học thật."

Tuấn Anh bật cười.

Tôi liếc cậu ấy một cái, nói tiếp với Cường: "Tụi mày mặc đồ như đi ăn đám cưới ấy! Thường ngày mày đi học thêm còn chả mặc nghiêm túc thế này bao giờ thì ai mà biết là đi chơi."

Cường cười ha ha, "Sợ mặc đồ thường mẹ mày không tin nên mới phải sơ vin đóng thùng."

Phú gật đầu đồng tình: "An cũng có lý của nó còn gì! Mà nhìn đám tụi mình đẹp trai uy tín thế này, ai mà ngờ được đang trốn học đi chơi chứ. Ha ha ha!"

Diễn Khang táng nhẹ lên đầu Phú, mắng: "Cuối tuần mà mày nói trốn học cái đéo gì! Làm tao sợ tụt cả dái!"

Sơn nói vọng lên: "*** mẹ tụi mày sống văn minh lên đi! Đừng có hở chút là văng tục nữa!"

Giọng Lê Ninh điềm đạm: "Ừ. Hôm nay các cậu đừng chửi thề nữa! Ảnh hưởng tớ lắm! Tớ là mầm non đất nước trong sáng như tờ giấy trắng."

"Oẹ!" Vỹ hét toáng lên: "Mày xưng cậu tớ với ai đấy? Thấy gớm quá! Mày là cái thằng lôi kéo tụi tao vào con đường nói tục mà bây giờ còn ra vẻ hả?"

Lê Ninh mỉm cười, còn đẩy gọng kính nhẹ một cái, dịu dàng phản bác: "Chó đẻ! Tớ nói tục hồi nào! Cậu đừng có mà vu oan cho tớ!"

Tôi nhìn ngó các bạn nói chuyện mà cứ vừa đi vừa cười mãi.

Lớp trưởng nói: "Tụi mày nói chuyện có văn hoá một bữa không được à? Tao với An vẫn còn xưng cậu tớ đây. Có sao đâu."

Duy Phúc cũng hưởng ứng: "Đúng rồi! Thử một ngày không nói bậy như thằng An đi. Phải noi theo học sinh gương mẫu chứ."

Cường hét lên: "Thằng An gương mẫu cục cứt ấy! Mày không thấy nó mới chửi tao ngu à?"

Tuấn Anh táng lên gáy Cường: "Mày ngu đúng người đúng tội rồi."

Tôi cười khúc khích.

Cường chỉ tay sang mặt tôi, "Thấy chưa thấy chưa! Nó ghê lắm! Nhìn im im vậy chứ nó đánh tao từ bé đến giờ đấy!"

Tuấn Anh cười ha hả: "Mày lì như chó! Đánh cho là đúng! Không lẽ để yên cho mày bắt nạt à?"

Cường ôm đầu, giả vờ gào khóc: "Cao xanh ơi! Xuống đây mà xem! Rõ ràng là thằng chó A..."

Tuấn Anh liếc sang, hỏi: "Thằng gì?"

Cường nín thinh, sửa lại: "Thằng bạn thân yêu tên Bình An, nó mới là người bắt nạt tao!"

Tôi lè lưỡi sang, mắng: "Đa số ở đây toàn là bạn từ tiểu học. Nói dối không biết ngượng mồm! Chuyên gia đổ thừa!"

Cường: "Mày cào tao chảy máu!"

Tôi: "Ai kêu mày viết bậy lên sách của tao! Mày còn đánh tao trước ấy! Còn lấy cả bút thước của tao nữa!"

Cường: "Hồi nhỏ mày toàn đạp tao!"

Tôi hung dữ quát lên: "Mày lấy bút đâm tao thì sao?" Tôi lắc cánh tay Tuấn Anh, tiện miệng méc luôn: "Tuấn Anh ơi năm lớp 1 cái thằng đáng ghét bên kia lấy bút đâm vào đùi An chảy máu thấm ra quần luôn đó."

Tuấn Anh bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, nghiêm mặt nói với Cường: "Hôm nay không đi chơi nữa! Tao với mày sống mái tại đây!"

"Á!!! Anh An tha mạng! Em sai rồi! Mấy chuyện này hồi nhỏ chó Tuấn Anh tính sổ hết rồi mà!"

Cường thức thời là trang tuấn kiệt, vội vàng co giò vừa hét vừa chạy một mạch thẳng vào sân nhà lớp trưởng.

Tôi sung sướng cúi người chống tay xuống đầu gối cười ha ha ha ha.

Tuấn Anh đợi tôi cười cho đã rồi cả hai mới thong thả đi sau cùng.

"Có đau không?"

"Hả?" Tôi ngơ ngác.

"Hồi xưa nó đâm An, An có đau không?"

Đương nhiên là đau chứ. Nhưng tôi cười lên thật tươi rồi ra sức lắc đầu.

"Lúc đó là hai thằng cùng đánh nhau mà. Nó cũng ăn đau là thật. Nhưng cũng tại nó gây sự trước." Tôi hỏi điều thắc mắc: "À hồi nãy nó nói tính sổ rồi là sao? Tuấn Anh cũng đánh Cường à?"

"Ừ." Cậu ấy gật đầu: "Hôm nào An với Cường có chuyện là chiều hôm đấy Tuấn Anh với nó đều đánh nhau hết. Tụi Tuấn Anh là đánh mới thành bạn."

"Hèn chi sau này nó hiền thế!" Tôi nghĩ lại chuyện hồi nhỏ nên bật cười, "Thằng Cường chỉ bị mỗi cái khó ưa hồi đầu năm hay gây sự với An thôi, chứ tính ra thì nó thuộc dạng người tốt đấy! Nó cũng từng đánh chửi mấy thằng hay bắt nạt An. Sau này còn rủ An đi hái trộm trái cây chung nữa."

Tôi kể lại, "Nó còn từng chỉ mặt mấy đứa đó rồi nói 'chỉ mình tao được bắt nạt thằng An thôi' nữa. Ha ha ha. Nghĩ lại vẫn còn buồn cười!"

Tôi kể chuyện vui nhưng Tuấn Anh nghe xong thì mặt hình sự như bị ai giật mất tám cái sổ đỏ, "Đệt! Hôm nay Tuấn Anh phải chôn nó mới được! Câu đấy là của Tuấn Anh! Chỉ Tuấn Anh mới được nói vậy thôi!"

Thấy cậu ấy tăng tốc bước chân tôi liền vội vàng ôm cánh tay giữ chặt người lại, dỗ dành: "Thôi mà! Hồi đó mới mấy tuổi đầu chứ nhiêu! Giờ mà đi chấp một đứa con nít à?"

Cậu ấy khoanh tay, buồn bã nói: "Tuấn Anh không thích! Cũng không thích chuyện ngày xưa nó phá An nữa!"

"Nhưng Tuấn Anh cũng đánh người ta rồi mà." Tôi lay nhẹ cánh tay cậu ấy, "Lại nói hồi đó cũng đánh qua đánh lại chứ An có để yên đâu."

Tuấn Anh thở dài, vừa dài vừa mạnh, còn không thèm nhìn tôi.

"Thôi mà..." Tôi nhẹ giọng năn nỉ.

Mãi sau cậu ấy mới cúi xuống, khuôn mặt vẫn còn chưa chịu giãn cơ, nói: "Phải hôn một cái mới thôi."

Tôi cạn lời, có biết phía trước kia có bao nhiêu người hay không? Tôi nắm bàn tay thụi nhẹ vào người cậu ấy một cái rồi cười, hỏi: "Muốn nữa không?"

Tuấn Anh giả vờ ôm lấy bụng, cười tủm tỉm nói: "Mưu sát chồng!"

Tôi hoảng hốt, quýnh quáng bịt miệng cậu ấy lại.

"Hôm nay không được ăn nói linh tinh. Biết chưa?" Tôi nghiêm túc dặn dò.

Cậu ấy liếm nhẹ lòng bàn tay tôi một cái, tôi vội vàng buông ra.

"Phải hôn một cái mới không nói!" Tuấn Anh vẫn mặt dày ra yêu sách vô liêm sỉ.

Tôi lườm cậu ấy.

"Không hôn thì vừa nói vừa đi vào kia kiếm chuyện đập thằng Cường." Cậu ấy nghiêm nghị đứng thẳng người dậy.

"..."

Cường ơi là Cường! Mày phải nhớ ơn tao đấy!

Tôi cố nấn ná đợi cho mấy bóng dáng đi khuất dạng mới dám... mới dám...

Tôi nhón chân mãi mà không tới. Môi chu ra cũng không chạm tới bên má Tuấn Anh được.

Sao hôm nay Tuấn Anh cao vậy?

Hay là do dạo này toàn là bế hôn, ngồi hôn, nằm hôn nên cậu ấy cao thêm mà tôi không để ý?

?

Kì vậy?

Kiễng chân quá mỏi nên tôi đứng bình thường trở lại, ngơ ngác nhìn xuống chân Tuấn Anh. Sao chân người này dài thế nhỉ?

Nhìn lên Tuấn Anh vẫn đưa má ra nhưng là một bộ dạng giận dỗi thấy rõ. Tôi lại lấy hơi, tiếp tục dùng sức nhón chân.

Nhưng vẫn không tới.

Tôi chới với vịn tay vào vai cậu ấy để giữ thăng bằng, lúc này mới phát hiện chỗ kì lạ. Tôi bất ngờ nhìn xuống đất, thấy cậu ấy cũng đang cố kiễng chân lên thì tức đến phì cười.

Tôi đấm cậu ấy một cú, quát nhẹ: "Tuấn Anh làm cái trò gì vậy hả? Thấy mình chưa đủ cao à?"

Tuấn Anh cười ha ha ha ha.

Tôi thả lỏng chân, không thèm hôn nữa, nhưng Tuấn Anh thì thèm.

Cậu ấy nhanh chóng cúi xuống bóp nhẹ má tôi rồi hôn một cái thật kêu ngay giữa làn môi mềm mại.

"Giỡn An chút xíu! Đi thôi!" Tuấn Anh lôi kéo tôi chạy vào trong.

Nhưng còn chưa bước một chân vào diện tích sân nhà lớp trưởng mà tôi đã choáng váng hết cả hồn.

Trong kia làm gì còn bóng dáng học sinh ngoan ba tốt nào nữa.

Ai nấy đều cởi phăng áo trắng ra ném đi đâu rồi. Bây giờ 8 nam thanh niên đều mặc trên người cái áo thun đen sì sì, chính là đồng phục băng nhóm xã hội đen y như ngày nọ. Ngồi xếp lớp trên mấy chiếc xe gắn máy, nói chuyện rôm rả, lâu lâu có tiếng chửi thề, không khác gì dân đàn anh đàn chị.

Nói chung là thiếu mỗi hình xăm lượn lờ trên bắp tay nữa thôi.

Vậy là hôm nay cậu ấy quyết định dẫn tôi đi thăm thú một vòng thế giới ngầm?

Tôi bám vào hàng rào, lắp bắp hỏi: "Hô...hôm nay lại đi... đi đánh nhau à?"

Tuấn Anh cười nghiêng ngả, không trả lời mà chỉ lo gỡ cánh tay của tôi ra. Tôi đương nhiên là không chịu, vòng cả chân cả tay ôm lấy cây cột bê tông.

Lớp trưởng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tuấn Anh cười cười mãi mới hắng giọng, liếm môi, nói: "An tưởng bọn mình chuẩn bị đi quánh lộn."

Lớp trưởng nghe thấy vậy thì chống nạnh chỉ tay vào trong kia, quát lên: "Thấy chưa! Đã bảo hôm nay mặc áo màu khác đi mà không nghe!"

Ồ... Thì ra còn có nhiều màu khác nhau...

Tôi hỏi: "Băng đảng của Tuấn Anh có bao nhiêu màu áo đồng phục vậy?"

Tuấn Anh: "..."

Lớp trưởng: "..."

Mọi người vừa chạy đến: "..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tôi: "..."

Lớp trưởng nói: "Bọn tớ chơi chung nên mua áo giống nhau vậy thôi. Không phải đồng phục gì hết!"

Vỹ cũng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Càng không phải băng đảng, băng nhóm gì cả!"

Lê Ninh đẩy gọng kính, nói: "Bọn tớ đều là học sinh ngoan giống y như An."

"An nghĩ vậy là oan cho tụi này lắm đấy! Bọn tao mong manh yếu đuối muốn chết!" Duy Phúc nói xong thì giựt kính của Lê Ninh xuống, chửi: "Đệt nữa! Thằng chó này nó mới mua được cái kính mà lúc đéo nào cũng thấy thò tay lên đẩy. Mày bị khùng hả?"

Diễn Khang bồi thêm: "Chuẩn đấy! Nhìn thằng nào cũng cao to đẹp trai vậy chứ thực ra gió thổi là run, mưa rơi là khóc!" Nói rồi giựt lấy kính từ trong tay Duy Phúc đeo lên, "Á đù! Kính này có độ đéo đâu! Thằng chó này làm màu vãi!"

Phú gật đầu: "Con kiến còn chẳng dám giết nữa! Đâu? Đưa tao đeo thử xem có hợp với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của tao không?"

Sơn cười nói: "Bọn tao đều là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Như An vậy đó." Nói dứt lời cũng tranh nhau giựt lấy kính đeo lên mắt.

Tôi ôm cột đứng cười mãi.

Cường cười nham nhở, tuyên bố: "Như tao mới đúng! Từ bé tới giờ tao chưa biết đánh nhau là gì luôn!"

"..."

Đến khúc thằng này lên tiếng thì hết đáng tin rồi.

Tuấn Anh bứng tôi xuống, ôn hoà giải thích: "Thằng Đức nói thật đó! Tụi Tuấn Anh không phải băng nhóm gì cả. Chơi chung vậy thôi. Với cả hôm nay đi chơi cả ngày, mặc áo đen cho đỡ dơ ấy mà."

Sao không nói sớm? Tôi chẳng muốn mình trông lạc loài tí nào!

"Vậy vậy vậy chỉ có mỗi An mặc áo trắng à? An bị cho ra rìa à?"

Cậu ấy bật cười, "Không phải còn Tuấn Anh đây sao? Tuấn Anh mặc màu trắng giống An mà."

Tôi ngạc nhiên: "Có thật không?" Như vậy thật thật thật giống như là là là là chúng tôi mặc áo cặp đôi vậy. Hí hí hí hí!

"Thật." Cậu ấy gật đầu, giọng điệu chắc nịch.

Tôi vui vẻ trong lòng, "An tưởng Tuấn Anh cũng sẽ cởi áo trắng ném đi giống các bạn."

Duy Phúc cười lên, "An ơi, cởi áo cất đi chứ sao lại ném đi? Mày tưởng bọn tao giàu đến mức mỗi ngày mặc một cái, mặc xong dơ là vứt đấy à?"

Tôi phì cười.

Vỹ nói: "Ê tụi bay! Trong mắt An thì bọn mình trông ngầu phết ấy nhờ!"

Lớp trưởng tát nhẹ lên gáy Vỹ, "Trong mắt An thì mày chả khác gì dân du côn đầu đường xó chợ thích thể hiện. Mày biết định nghĩa của chữ ngầu không? Ngầu là phải đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn, như tao đây này!"

"..."

"Đệt!"

Tập trung đông đủ rồi thì cứ hai người một xe, Tuấn Anh chở tôi đi ngược đường trong lên thị trấn, tôi tưởng đi chơi công viên trên thị xã giống hôm nọ nhưng cậu ấy cười, nói không phải.

"Chỉ em bé mới thích đi công viên trò chơi thôi."

Tôi nhéo nhẹ lưng cậu ấy, "Đã hứa hôm nay không được nói linh tinh mà?"

"Đây là sự thật chứ linh tinh đâu. An không thấy trên đó toàn con nít à?"

"..."

Cậu ấy cười lớn lên, còn thò tay ra phía sau nhéo má tôi một cái.

Trêu chọc: "Lần này là tự bé An nghĩ chứ không phải do Tuấn Anh nói đâu nhé!"

"..."

Tôi đấm vào lưng cậu ấy một cú. Không thèm nói chuyện nữa.

Chúng tôi dùng hết cả một buổi sáng để đánh bida, vẫn là tiệm hồi xưa Tuấn Anh đưa tôi đến. Cậu ấy luôn nhớ tôi thích gì, lần này tôi không cần cậu ấy phải dạy nữa mà tự thục ngon ơ, còn thắng được mấy ván. Tiệm vắng vẻ cứ như chúng tôi đã bao hết nơi này vậy, vì thế nên chơi vui vẻ nói cười, không sợ ảnh hưởng tới ai. Thậm chí anh chủ còn nhờ chúng tôi trông tiệm giùm để sang tiệm net kế đó chơi nữa. Đến trưa, những ai điểm thấp thì góp tiền lại bao tất cả mọi người đi ăn cơm gà.

Lúc ngồi trên xe, Tuấn Anh phụng phịu oán trách tôi học nhanh quá, khiến cậu ấy không có cơ hội ôm để dạy các tư thế cầm cơ được nữa. Lát sau lại mặt dày nói: "Còn một tư thế nữa mà đối thủ cần phải đè nhau lên bàn hôn môi mới quánh thắng được. Bữa nào chúng ta thử xem?"

Tôi cười nghiêng ngả, chịu thua người này luôn. Mấy lời mất mặt như thế mà cũng can đảm nói ra miệng được. Hay ghê!

Ăn xong thì chơi trượt patin. Đến nửa buổi chiều mới tạt ngang chợ mua một cuộn cước với ít móc đi vào hồ bẻ tre làm cần câu cá. Khác với không khí náo nhiệt hồi sáng, bây giờ ai nấy ngồi im thin thít.

Tôi không câu nhưng cũng giữ yên lặng ngồi cạnh nhìn bẹ chuối nhỏ của Tuấn Anh dập dềnh dập dềnh. Cầu mong cho phao của Tuấn Anh sẽ chìm trước, phải là con cá to to một chút.

May mà điều ước của tôi thành sự thật, cậu ấy đúng là câu được con cá đầu tiên, to bằng bàn tay nhưng Tuấn Anh nói giống cá này như vậy là bé, đang còn bú mẹ nên cậu ấy gỡ móc cẩn thận rồi thả lại xuống hồ.

Tuấn Anh thật là tốt bụng quá đi! Vừa đẹp trai vừa tốt bụng!

Câu được bao nhiêu thì đều bỏ chung hết vào một bao. Sau đó đem đặt nằm ở ven hồ, lấy cục đá lớn chèn miệng bao lại, làm như vậy cho có nước tràn vào để cá sống thêm một hồi.

Tôi nói "Để cá hít thở đặng nói lời trăn trối cuối cùng, vĩnh biệt hồ sâu thăm thẳm, tạm biệt gia đình thân yêu."

Huhuhu!

Cả bọn cười lăn cười bò.

Tuấn Anh cười xong thì hỏi tôi "Có muốn đi vệ sinh không?"

Quanh đây toàn đất trống sỏi đá, bụi cỏ thấp lè tè, muốn đi thì phải vào rất xa tận rừng cây trong kia. Hồi trưa, Tuấn Anh cũng đưa tôi đi vệ sinh ở tiệm bida rồi nên giờ tôi lắc đầu. Để nhịn về nhà vẫn được.

Lê Ninh hét lên: "Hay bọn mình thi xem ai đái xa hơn đi!"

"Ừ."

"Ừ... Ừ... Ừ... Thi đi!"

Tôi: "..."

Tuấn Anh nhanh chóng vươn tay bịt chặt hai tai tôi lại, mắng: "Bọn mày bị điên hả? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò đó?"

Tôi thấy mọi người đã đứng dậy hết, có bạn còn đặt tay lên cạp quần thì run cả người, nhắm mắt lại. May mà Tuấn Anh nhanh chóng quay người tôi lại đối diện với cậu ấy nhưng vẫn che kín tai tôi.

Diễn Khang nói vọng lại: "Có tụi con gái ở đây đâu mà sợ! Năm ngoái không phải tụi mình còn đọ xem *** thằng nào to hơn à?"

Tôi há mồm trợn mắt.

Tuấn Anh nhíu mày nhìn tôi rồi hỏi nhỏ: "An nghe được à?"

Tôi gật đầu. Nghe vô cùng rõ ràng là đằng khác.

Tuấn Anh nhận được đáp án thì áp tay vào tai tôi mạnh hơn một chút.

Lần này nghe tiếng cậu ấy chửi đổng lên xen lẫn mấy tiếng rì rì ù ù trong tai: "*** mẹ thằng chó này! Mày có biết còn An ở đây không? Tục nó vừa thôi!"

Sơn: "Không ngờ có ngày mày đi chửi tụi này tục đó!"

Lớp trưởng đề nghị: "Bọn mày nói chuyện có văn hoá chút đi!"

Vỹ nói: "An thì làm sao? Nó cũng là đàn ông con trai chứ phải con gái đâu mà mày ngại!"

Tuấn Anh quát lên: "Tao không ngại nhưng An còn nhỏ! Tụi mày trước mặt con nít thì đừng dạy hư người ta!"

Tôi nghe vậy thì mặt còn nóng hơn.

Cường nói: "Tao cũng bằng tuổi An nè. Có sao đâu!"

Phú: "Hồi năm ngoái tụi mình cũng bằng tuổi An mà!"

Duy Phúc cũng hưởng ứng: "Mày cứ để An chơi thoải mái tự do đi! Biết đâu nó cũng thích quậy như tụi mình thì sao? Ăn với học riết ngu hết cả người!"

Lớp trưởng hoà giải: "Thôi đừng cãi nhau nữa! Thằng Tuấn Anh nói đúng còn gì! Bây giờ kêu tao cởi quần trước mặt tụi mày thì còn lâu tao mới làm!"

Lê Ninh: "Ai bắt mày cởi quần? Cởi khoá quần là được rồi."

Lớp trưởng: "Khoá cũng không cởi! Mày đầu têu thì mày cởi trước, tụi tao ngồi nhìn xem mày chịu nổi không?"

"Ừ... Ừ... Ừ... Ý hay đấy! Cởi đi Ninh ơi...!"

Tôi: "..."

Lê Ninh chửi: "*** mẹ! Đéo! Tao phải tụt quần mày ra mới được!"

Tôi: "..."

Đề tài kì quái gì đây??? Tụi con trai chơi với nhau đều thô tục thế này sao?

Sau đó là tiếng la hét, mọi người đuổi nhau chạy rầm rầm rầm.

Tuấn Anh dắt tôi lên trên chỗ dựng xe, còn cậu ấy đi tước nứa để xỏ vào miệng hai con cá to nhất rồi treo lên xe gắn máy. Sau đó lấy sỏi viết hàng chữ "Bố mày đi về trước" lên tảng đá cạnh đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio