Tặng mấy tình iu chương này. Đảm bảo đọc xong thoải mái ngủ ngoan khò khò luôn nhé😚 Đây là chương cuối cùng trong tuần này, thứ 2 mới có chương tiếp nhaaa. Nghỉ lễ vui vẻ. Thả tym nè 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Tuấn Anh dặn đem cá về nhà nấu ăn.
Nhưng tôi sợ mẹ biết mình đã đi chơi.
Cậu ấy cười, "Cứ mang về, nói 'Tuấn Anh câu cho nhà mình' là xong. Không qua mặt được người lớn đâu. Phải vừa học vừa chơi mới thuyết phục. Nhiêu đó thằng con trai mà chịu ngồi học từ sáng tới chiều mới là chuyện lạ."
À.
Thì ra là thế.
Tuấn Anh thật là giỏi quá đi!
Đến nói dối còn chuyên nghiệp, lồng thật trong giả, lấy giả bọc thật như vậy. Quả là thanh thiếu niên ưu tú toàn diện, có một không hai!
"Tối nay Tuấn Anh lên trễ lắm! Cứ ngủ trước đi nhưng khép cửa sổ chứ đừng khoá nhé?"
Cuối tuần, "thầy" Tuấn Anh sẽ không dạy thêm, tôi còn tưởng chúng tôi quấn quýt cả ngày hôm nay đã là bù đắp cho buổi tối xa nhau rồi chứ.
Ai mà ngờ...
Tôi nắm chặt hai tay kiềm chế sự sung sướng, lén lút mỉm cười sau lưng cậu ấy.
Tôi làm bộ bình thản hỏi: "Tuấn Anh lên làm gì?"
"Lên thoa thuốc cho An chứ làm gì! Để Tuấn Anh dưỡng cho mấy bữa lành hẳn không mất công để lại sẹo."
Ò...
Sướng...
Muốn hét lên quá đi...
Cậu ấy nói: "Tuấn Anh dự định từ giờ tới cuối năm hôm nào cũng lên ngủ với An từ tối. Học thêm xong thì đi cùng An luôn, nhưng cuối tuần có thể lên trễ, An... AN!!!!!"
"AN!!!" Cậu ấy gọi lớn tiếng.
Tuấn Anh vừa phanh gấp vừa vòng cánh tay ra phía sau ôm người tôi cứng ngắc. Cậu ấy dựng chân chống xe rồi đứng xuống ôm hai má tôi xoa xoa, mặt mày tái mét, hỏi: "An buồn ngủ à? An vừa ngủ gục đấy à?"
Tôi vừa sợ hãi vừa xấu hổ, không nói nên lời. Vừa rồi tôi nghe cậu ấy nói tối nào cũng ngủ lại mà sướng rơn hết cả người, trái tim bay bổng phấn khích, tay chân múa may kiểu gì mà mém nữa đã ngã ngửa ra đằng sau rồi. May mà Tuấn Anh đỡ được.
Cậu ấy thấy tôi không trả lời thì nói tiếp: "Xuống dưới suối kia rửa mặt cho tỉnh. Tối về ngủ sớm thôi. Xin lỗi! Nay bắt An đi cả ngày quá sức rồi."
Tôi lắc đầu.
Tuấn Anh bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, siết vòng tay thật chặt, nhịp tim của cậu ấy còn đập dồn dập, nảy lên mạnh hơn cả tôi nữa.
"An à... An à... Vừa rồi làm Tuấn Anh sợ muốn chết! Chở An đi chơi mà để An bị té xuống dưới thì Tuấn Anh ân hận cả đời mất thôi... Không dám nữa... lần sau không đi đâu nữa."
Giọng cậu ấy run rẩy nện nặng nề vào lòng tôi, xót hết cả tâm can, thấy thương vô cùng.
Vốn dĩ ngại ngùng, định giấu giếm Tuấn Anh, nhưng thấy cậu ấy lo lắng cho mình như thế quả thật nhìn không đành lòng chút nào.
Tôi nói thật: "Không phải An ngủ gục đâu. Hồi... hồi nãy Tuấn Anh nói tối nào cũng tới nên... nên An vui quá..."
Tuấn Anh buông tôi ra rồi cúi xuống chăm chú nhìn tôi, khuôn mặt vẫn căng thẳng y như hồi nãy.
"An vui quá rồi An làm gì?"
Tôi mím môi, một lúc sau mới đáp: "An nhảy."
Cậu ấy lại kéo tôi vào lòng lần nữa, giọng điệu buồn bã cất lên: "An có biết đang ngồi trên xe máy không? An vừa định nhảy xuống đường luôn rồi đấy! An vui vẻ có thể cười mà, hoặc là nói với Tuấn Anh, hoặc là ôm Tuấn Anh... Có rất nhiều cách để thể hiện."
"An xin lỗi..." Tôi nói lí nhí.
Cậu ấy thở dài, lại xoa xoa nắn nắn khuôn mặt tôi, "An không cần phải xin lỗi. Lần sau cẩn thận hơn là được. Thích nhảy thì nói Tuấn Anh dừng xe lại cho mà nhảy đến tối luôn cũng được nữa."
Tôi phì cười.
Nhưng cậu ấy không cười, chỉ nói tiếp: "Mà cũng không có lần sau nữa đâu. Cuối tuần Tuấn Anh lên nhà An, rảnh rỗi không có khách thì An chạy vào phòng rồi nói chuyện thầm thì cũng được."
Tôi lắc đầu ủ rũ, "Nhưng mà An muốn đi chơi."
Tuấn Anh thở dài, chỉ bỏ lại một câu "Đừng bày ra bộ mặt này nữa, Tuấn Anh không chịu nổi đâu" rồi lại chạy xe tiếp.
Vậy là tôi không được đi chơi nữa à? Tuy các bạn toàn nói bậy nhưng tôi vẫn thích, hoặc là đi chơi với riêng Tuấn Anh thì càng tuyệt vời hơn.
Tôi kéo nhè nhẹ lưng áo Tuấn Anh, cậu ấy không phản ứng.
Tôi kéo lưng áo Tuấn Anh mạnh hơn một chút, cậu ấy cũng không phản ứng.
Tôi gãi gãi lên lưng Tuấn Anh, cậu ấy bật cười sau đó tìm tay tôi nắm lấy, bóp nhẹ hai cái rồi buông ra ngay.
Tôi biết, là do trời còn sáng trưng nên cậu ấy không dám nắm tay lâu.
Tôi ngó đầu lên hỏi, "Vậy có còn cho An đi chơi nữa không?"
"An cứ ngoan ngoãn ngồi cho ngay ngắn lại đi rồi Tuấn Anh suy nghĩ."
Tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, đợi một lúc lại khều vai cậu ấy, hỏi: "Tuấn Anh suy nghĩ xong chưa?"
Cậu ấy cười, ung dung trả lời: "Chưa. Cuối tuần sau mới suy nghĩ xong."
Tuấn Anh suy nghĩ lâu thật! Nhưng mà cũng đúng thôi, lỗi do mình cả. Do được cậu ấy ôm ôm nên tôi quên mất cảm giác sợ, chứ hồi nãy xe đang chạy nhanh bon bon mà tôi bị hụt ra khỏi chỗ gác chân, thân trên thì chới với muốn ngã ngửa về sau, nghĩ lại vẫn còn thót hết cả tim.
Buổi tối ăn cá nên tôi đánh răng ba lần. Biết là không tốt cho men răng nhưng tốt cho trái tim. Tôi phải chuẩn bị một cái miệng thật sạch sẽ, thơm tho để đợi chờ Tuấn Anh hôn môi bất cứ lúc nào.
Tuấn Anh dặn tôi đi ngủ sớm nhưng tôi vẫn ngồi học, chủ yếu là chờ người kia. Tôi có điều tò mò nên muốn hỏi cậu ấy.
Uổng công đánh răng năm lần bảy lượt, cuối cùng kẻ đột nhập tới còn đem theo hộp thịt nai nướng thơm lừng.
Tôi đẩy về, không thèm ăn.
"An đánh răng rồi."
"Hôm nào chả đánh rồi mà vẫn ăn được, có sao đâu. Ăn đi rồi đánh lại tiếp."
Tuấn Anh cười cười, gắp một miếng thịt vàng ươm, bên trên còn rải ít mè nhìn hấp dẫn vô cùng, sau đó cuốn với một ít lá cóc, rau rừng rồi đưa tới bên miệng tôi.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, "An đánh... ưm~"
Cậu ấy đút vào rồi.
Tôi đành phải nhai thôi.
Tại sao không hôn rồi hẵng ăn?
Tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi.
Tuấn Anh ép tôi ăn đến no căng bụng, còn phồng cả lên. Thấy tôi nằm thẳng cẳng ra sàn thì kéo tôi dậy, đặt ngồi dựa lưng vào chân giường.
Còn sờ bụng tôi, xoa xoa một chút, hỏi: "Đã no chưa?"
Tôi xấu hổ, gạt tay cậu ấy ra, đáp: "No lắm luôn! Tuấn Anh hỏi năm lần rồi đó!"
Cậu ấy cười khẽ, "Mấy lần trước là An nói dối."
Tôi no muốn ná thở, "Lần này An nói thật đó! Thề luôn! Tha đi! An đi hết nổi rồi..." Nói cà giựt xong còn phải thở hổn hển nữa.
Tuấn Anh nói ngồi nghỉ một chút, sau đó chúng tôi lại tiếp tục hành trình lén lút đi làm vệ sinh cá nhân như mọi ngày. Có cậu ấy nhìn vào nên tôi không dám đánh răng quá nhiều lần. Đợi Tuấn Anh đi vệ sinh xong, tôi giả vờ mình cũng muốn đi, cậu ấy lên phòng đợi trước, tôi mới tranh thủ đánh răng thêm hai lần nữa. Ăn thịt nướng cũng nặng mùi lắm nha!
Thế mà Tuấn Anh không hôn!
Chỉ thơm lên trán, thơm lên má rồi vỗ lưng bắt tôi đi ngủ.
Tôi gợi ý: "Hồi nãy An đánh răng rồi."
Tuấn Anh cọ cằm lên đỉnh đầu tôi, nói: "Ừ."
"..."
Ừ là sao? Phải hành động đi chứ!
Tôi tiếp tục: "An vừa mới đánh răng xong."
Tay cậu ấy vẫn vỗ lưng tôi đều đều, bình thản nói: "Ừ. Biết An sạch sẽ rồi. Tuấn Anh cũng vừa đứng đánh răng bên cạnh An chứ đâu."
"..."
Sao Tuấn Anh của tôi hôm nay chẳng thông minh tẹo nào!
Tôi hậm hực bỏ cái tay đang gác trên eo mình ra, quay mặt vào tường rồi nhắm mắt lại. Tuấn Anh cũng mặc kệ, không ôm lấy tôi nữa, chỉ nằm im thin thít, đi chơi cả ngày có khi cậu ấy mệt nên ngủ trước rồi.
Nhưng tôi nằm mãi không ngủ được, lại mở mắt nhìn bức tường chằm chằm. Nhìn một hồi, quên mất luôn còn người mình thích nằm phía sau lưng, vậy là điên lên đạp cái chăn tung bay rớt thẳng xuống cuối giường.
Tuấn Anh chưa ngủ, cậu ấy cười không thành tiếng nhưng rung hết cả giường. Còn vươn tay kéo tôi nằm thẳng lại sau đó nhổm người dậy, đè hờ lên cơ thể tôi.
Trong đêm tối, cậu ấy bóp má tôi, ép nhìn thẳng về hướng cậu ấy, "Làm gì đó?"
Tôi quẫy đạp theo thói quen lúc ở một mình, bây giờ đâu thể khai ra rằng do mình không được hôn nên mới lên cơn như thế.
Tôi đáp: "An nóng."
"Vậy sao?" Cậu ấy cười khẽ, dùng ba đầu ngón tay lướt vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng trên cánh tay của tôi, rồi nói: "An đang nổi da gà."
"..."
Đương nhiên là tôi lạnh, càng về khuya trời sương xuống nhiệt độ càng thấp là đúng, nhưng làm gì tới nỗi lạnh nổi da gà. Có phải mùa Đông đâu!
Rõ ràng tôi run rẩy là do xúc cảm tê dại mà cậu ấy cố ý mơn trớn trên da thịt!
"Sao lại đạp chăn? Nó có tội tình gì đâu. Giận ai thì phải đạp người đó chứ." Tuấn Anh thầm thì vô cùng dịu dàng, lại còn bóp hai bên má một cái.
Tuấn Anh ngốc như thế thì biết cái gì chứ!
"An đâu có giận." Tôi nói nhạt nhẽo.
"Thật không?" Lại bóp má lần nữa.
Tôi gật đầu đại.
Giọng cậu ấy vô cùng du dương, tựa như đang dỗ dành em bé nhà bên, "Vậy lặp lại theo anh nhé?"
Lặp lại cái gì? Tôi không cưỡng lại được mà vừa suy nghĩ vừa chậm rãi gật đầu.
"Em hãy nói 'hôn em đi'. Nào, ngoan!"
Đầu ngón tay tôi run rẩy, trái tim lại bắt đầu đập nảy lên 'thình thịch' từng tiếng dồn dập, thậm chí còn nhảy nhót loạn nhịp. Tôi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt người phía trên nhìn xuống mình vô cùng dịu dàng, ngửi được cả hương cỏ cây tươi mát tắm mình trong sương đêm thoang thoảng.
Giọng Tuấn Anh rất ngọt.
Người Tuấn Anh rất thơm.
Tôi cong ngón tay, dùng sức nắm chặt rồi nhắm mắt lại, lấy dũng khí nhẹ nhàng nỉ non.
"Hôn - Em - Đi... Ưm~"
Còn chưa dứt lời thì cánh môi mềm mại mang theo hương bạc hà mát lạnh đã hôn sâu xuống rồi. Tuấn Anh vừa hôn triền miên vừa len lỏi đan từng ngón tay vào tay tôi, bàn tay còn lại thì vuốt ve bên thái dương nhẹ nhàng.
Môi lưỡi dây dưa hồi lâu, cho đến khi nhịp thở của tôi đứt quãng mới lưu luyến tách ra, cậu ấy vẫn chưa lui người về mà hít thở nặng nè ấn từng nụ hôn lên khoé môi, hai bên má của tôi.
Trong đêm tối tĩnh lặng, hai làn hơi thở hỗn loạn quấn quýt lấy nhau như không muốn xa rời.
Chúng tôi vẫn luôn nhìn thẳng vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc.
Thật lâu, thật lâu sau, khi nhịp tim của tôi dần ổn định rồi, Tuấn Anh mới gác một đùi qua, đè nhẹ lên hai đùi trên của tôi, gần sát nơi đó. Bàn tay cậu ấy cũng trượt xuống, luồn vào trong vạt áo, đặt lên eo tôi.
Cơ thể tôi run lên nhè nhẹ, trái tim lại có dấu hiệu tăng động, tôi nín thở đợi chờ xem Tuấn Anh định làm gì tiếp theo nhưng cậu ấy chỉ để yên như vậy.
"Thở đi chứ..." Tuấn Anh cười khẽ, vuốt ve trán tôi rồi hôn xuống. "Yên tâm! Anh sẽ không làm gì hết. Đừng sợ!"
Tôi nghe lời cậu ấy, điều chỉnh hô hấp chậm rãi, nhẹ nhàng.
"Hôm nay đi chơi có vui không?"
Tôi gật đầu.
"Lần sau có muốn đi nữa không?"
Tôi gật đầu.
"Vậy em phải ngoan ngoãn ăn nhiều lên. Biết chưa?"
Tôi lại gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, cánh tay chống bên cạnh vẫn luôn sờ trán, vuốt tóc tôi rất dịu dàng.
Nhắc đến chuyện đi chơi, tôi sực nhớ ra còn một chuyện quan trọng quên hỏi cậu ấy.
"Tuấn Anh ơi~"
"Ựa!" Bàn tay đặt dưới eo tôi dùng lực bóp một chút, cậu ấy cười khẽ, còn ôm ngực mà nói: "Gọi ngọt như thế là chết anh rồi!"
Tôi mím môi. Hồi nãy tâm trạng đang lâng lâng, phấn khích nên quên mất không điều chỉnh cho giọng nghiêm chỉnh lại như thường ngày.
Cậu ấy cúi xuống hít hà bên má tôi, giọng điệu oán trách: "Bỏ chữ Tuấn đi là tốt rồi... Tại sao không gọi 'Anh ơi'? Hửm?"
Tôi không nhịn được, cứ cong môi mỉm cười mãi.
Tuấn Anh chọt chọt ngón tay lên má tôi, "Cười hoài vậy thấy cưng quá à... Nhưng mà An không hỏi luôn là chút nữa sẽ quên mất chuyện cần hỏi đấy."
Được cậu ấy nhắc nhở, tôi liền nhớ ra, nhưng lại không biết nên mở miệng sắp xếp câu từ như thế nào để thể hiện mình là người có văn hoá.
Đúng vậy! Tôi đang muốn hỏi về một vấn đề không có văn hoá chút nào!
"Sao Tuấn Anh biết là câu hỏi?"
"Biết chứ. Chỉ khi An có gì thắc mắc mới gọi Tuấn Anh thôi. Tuấn Anh là đồ bỏ mà, khi nào An cần thì mới thèm lục lọi tìm tới thôi chứ bình thường dễ gì."
Tôi cười rung hết cả lồng ngực.
Tuấn Anh cũng cười, lại tiếp tục hít mấy hơi bên má tôi.
"Nhưng mà An không biết nói..." Tôi khó xử úp mở.
Cậu ấy thơm 'chụt' lên trán tôi, dịu dàng dẫn dắt: "An nói một phần thôi. Nghĩ trong đầu xem, định hỏi chuyện gì? Từ nào dễ thì nói ra thành tiếng, từ nào khó thì im lặng cho Tuấn Anh đoán..."
Nhưng đang nói thì cậu ấy bật cười, trước khi nằm thẳng xuống bên cạnh còn không quên kéo vạt áo của tôi kín lại.
"Thôi, Tuấn Anh biết rồi. Đắn đo thế này là biết hỏi chuyện tào lao hồi chiều rồi."
"Có đúng không?" Cậu ấy hỏi.
Tôi gật đầu hai cái.
Cậu ấy nhéo mũi tôi, "Lên tiếng đi! Gật đầu Tuấn Anh không nhìn thấy đâu."
"..."
Không nhìn thấy sao biết tôi vừa gật đầu?
Nhưng mà tôi vẫn đáp: "Đúng."
Tuấn Anh thu tay về, "An hay suy nghĩ thật đấy! Mấy chuyện vặt vãnh vớ vẩn sao không vứt ra sau đầu đi? Dư thời gian rảnh rỗi thì nghĩ về Tuấn Anh này."
"Thì có liên quan tới Tuấn Anh nên nên..."
"Không liên quan!" Cậu ấy cắt ngang: "Tụi nó đều nói bậy bạ!"
"An đang thắc mắc tụi con trai chơi với nhau đều..." Nói đến đó thì cậu ấy bật cười, còn ngồi dậy mà cười.
"Công nhận khó nói thật!" Tuấn Anh cười nham nhở. "Ha ha ha..."
"Nói chuyện thô tục với bọn chó kia thì không sao, bây giờ chuyển sang nói với An, khó dùng từ quá!"
"Nói huỵch toẹt ra thì sợ An đánh giá."
Tôi cũng ngồi dựa vào thành giường ngồi che miệng cười, sợ phát ra thành tiếng. "Bình thường Tuấn Anh cũng nói chuyện không hoa mỹ lắm đâu."
Cậu ấy lại bật cười, hỏi lại "Thật à?"
"Ừm."
"Vậy giờ nói tục, An nghe nổi không?"
Tôi cân nhắc, cuối cùng nhắc nhở: "An chỉ nghe thôi, đừng bắt An nói."
"Đương nhiên."
Cậu ấy đáp ứng xong thì...
"Tụi Tuấn Anh không phải bị thần kinh mà rảnh háng tự nhiên đi tụt quần móc con cu ra cho nhau xem đâu!"
Tôi nghe cậu ấy liến thoắng mà như sét đánh ngang trời. Vội vàng nhào tới lấy hai tay bịt kín miệng người này lại, thì thầm "Đừng có nói bậy!"
Cậu ấy chọt chọt má tôi, kéo tay tôi xuống, "Nhiêu đây mà bậy gì! Tụi Tuấn Anh toàn nói móc că..." Tôi hoảng hốt, gần như là đem bàn tay vỗ lên miệng cậu ấy, che chắn gấp gáp, dùng lực mạnh đến nỗi đè cậu ấy ngã nhào xuống nệm.
Tôi ghé xuống tai cậu ấy, xấu hổ nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng có nói tục!"
Tuấn Anh cười nắc nẻ, làn hơi thở ấm áp luồn vào lòng bàn tay tôi, cười đã rồi mới hôn 'chóc' một cái rồi gỡ xuống.
"Tuấn Anh xin phép trước rồi còn gì?"
Tôi đỡ trán, "Nhưng tục vừa thôi, Tuấn Anh nói tục quá!"
Cậu ấy lại ôm bụng mà cười. Mãi sau mới hắng giọng, hỏi: "Đã gọi là tục mà còn có tục vừa nữa hả? Đâu? An thử lặp lại câu của Tuấn Anh một cách tục vừa xem nào?"
"..."
"Nhanh đi! Tuấn Anh không biết thật. Thường ngày toàn nói như thế thôi. Bọn con trai trên lớp cũng chửi nhau như vậy còn gì."
Tôi suy nghĩ một chút, lại cân nhắc một xíu, cuối cùng lấy can đảm nói với cậu ấy: "Tuấn Anh có thể gọi là 'nơi đó', hoặc 'chỗ đó' cũng được."
Cậu ấy bật cười, hỏi lại: "Móc nơi đó?"
"..."
"An nghe có thấy hợp lý không?"
Nghe không hợp lý thật, nhưng mà "Tuấn Anh cứ nói như vậy đi. Tự An hiểu là được rồi."
Cậu ấy cười cười, "Thôi được rồi. Tha cho An lần này đấy! Để Tuấn Anh nói chuyện hoa mỹ nhé?"
"Nói chung là không giống như trong đầu An nghĩ bậy bạ từ chiều tới giờ đâu."
"..."
Tôi cãi: "An có nghĩ bậy đâu!"
"An có." Cậu ấy bẹo má tôi, "Nghĩ xấu cho Tuấn Anh cũng là nghĩ bậy rồi."
Giọng cậu ấy điềm tĩnh: "Tuấn Anh không như thế!"
"Chính xác hơn là tất cả bọn Tuấn Anh đều không như thế! Không phải tự nhiên... cởi... khoá quần rồi... so sánh."
"Từ tận đầu năm ngoái, có lần chơi chung, đi xem đá gà, chỗ đó là ruộng, không có nhà vệ sinh nên cả bọn đều nhịn, đến khi một thằng rủ thì tám thằng còn lại hưởng ứng. Lúc đó vẫn nhỏ hơn bây giờ nhiều, lại còn quậy nữa, cứ đùn đẩy tranh xem thằng nào tiểu được xa hơn. Mà An cũng biết rồi đấy, tụi Tuấn Anh thằng nào thằng nấy nói tục quen rồi, đứng xếp lớp thẳng hàng như thế thì tiện miệng trêu chọc nhau xem của thằng nào to hơn vậy thôi."
"Chuyện chỉ có như vậy."
"Chứ không phải như An nghĩ tụi con trai chơi thân với nhau sẽ cho nhau xem cái đó đâu."
"Tuấn Anh không hề cho ai xem hết!"
Tôi thở phào trong lòng. Đúng là tôi sợ hãi như vậy thật!
Tôi sợ Tuấn Anh đã xem qua của rất nhiều người. Lỡ của tôi không đẹp như của các bạn thì sao?
Tôi biết mình có ưu điểm là không có lông nhưng lỡ người khác cũng không có lông thì sao?
Vậy thì lấy cái gì làm ưu điểm nổi bật bây giờ?
Mọi người so sánh kích thước với nhau. Vậy có nghĩa kích cỡ sẽ là ưu điểm nổi trội sao?
Phải ăn cái gì để chim nhỏ mau lớn nhanh thành chim to đây???
"Đang nghĩ gì vậy?" Tuấn Anh kéo tôi nằm xuống rồi ôm vào lòng.
Tôi ủ rũ lắc đầu. Tôi muốn có chim to!
"Không tin Tuấn Anh à? Tuấn Anh thề là chỉ có lần đó thôi. Giỡn nhau đến khi đi vệ sinh xong là thôi. Chim nào về tổ nấy ngủ. Chứ không phải xúm nhau vào so đâu."
"An không vui hả?"
"Haizz. Tức chết mất! Bọn chó này nói chuyện mất cảm tình ghê luôn! Sau không cho An đi chung với tụi nó nữa!"
Tôi nắm lấy vạt áo trước ngực cậu ấy, bối rối hỏi: "Vậy... vậy vậy của ai to nhất?"
Tuấn Anh: "..."
Cậu ấy im lặng mất một lúc, sau đó bất ngờ bật đèn bàn học, bóp mạnh má tôi rồi gằn giọng: "Đương nhiên là Tuấn Anh! Nhưng An hỏi chuyện này làm gì?"
Còn làm gì được nữa? Tôi muốn biết ai có tiềm năng được Tuấn Anh để ý nhất! À không! Để ý nhì! Vì hiện tại vị trí đứng nhất đã bị tôi nắm giữ trong lòng bàn tay rồi. Nhưng tôi vẫn sợ một lúc nào đó cậu ấy chuyển sang đối tượng khác cũng không có lông lại còn to hơn thì sao?
Nhưng người to nhất lại là Tuấn Anh, như vậy thì càng dễ chứ sao! Không cần phải lén lút nhìn xem người khác ăn gì nữa mà chỉ cần hỏi cậu ấy thôi.
Rất lâu rồi Tuấn Anh không dùng sức như bây giờ, tôi cố bỏ qua cảm giác đau nhói ở mặt, quyết tâm hỏi: "Vậy vậy... vậy ăn gì để chỗ... chỗ đó to hơn? Tuấn Anh thích thích thích to phải không? An An cũng... cũng muốn to!"
Nhưng cậu ấy nghe xong thì tự dưng bất động, cả người cứng đờ, mất một lúc sau mới buông tay ra vỗ nhè nhẹ lên má tôi. Cậu ấy đỡ trán, nhìn tôi chằm chằm, mặt không tỏ rõ cảm xúc, thở dài năm lần bảy lượt.
Tôi ngây người không hiểu gì hết. Chẳng lẽ chim to là bí kíp truyền thừa của dòng tộc, không được để lọt ra cho người ngoài biết?
Tuấn Anh đảo lưỡi, đẩy đẩy bên má, rồi nhếch miệng, nở một nụ cười nhạt, thậm chí là cười nửa miệng. Tôi còn hoang mang không biết đây có phải nụ cười khinh bỉ hay không thì cậu ấy đã vươn tay tắt đèn.
"Trông đợi gì ở bộ não của An cơ chứ! Là Tuấn Anh nghĩ nhiều rồi!"
"..."
Ồ... Cậu ấy khinh tôi thật!
Sau đó kéo tôi ấn vào lồng ngực, còn đem cả bộ giò cứng ngắc kẹp chặt lấy đùi của tôi, bàn tay vẫn theo thói quen vỗ lưng nhẹ nhàng.
Tôi đang định tiếp tục thắc mắc thì cậu ấy lên tiếng.
"Của An như vậy là vừa đẹp! Tuấn Anh rất thích! Vô cùng thích!"
"..."
Cậu ấy thích chú chim non nho nhỏ phấn hồng không lông của tôi sao?
Tôi tròn mắt, cảm giác sung sướng nhanh chóng lan tràn khắp phòng, len lén mỉm cười trong lòng cậu ấy.
"Còn chuyện so sánh to nhỏ là trò chơi bậy bạ của đám thiếu niên thô bỉ. Sau hôm nay An hãy quên hết đi! Đây là lệnh đấy!"
"Chỉ nên nghĩ về những chuyện tốt đẹp thôi. Như nghĩ về Tuấn Anh chẳng hạn."
Cậu ấy kéo chăn đắp cho cả hai rồi nựng má tôi, hỏi: "Hồi nãy Tuấn Anh bóp có đau không?"
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy xoa xoa rồi ghé xuống thơm lên một cái 'chóc', sau đó dịu dàng nói: "Xin lỗi nhé! Vừa rồi là Tuấn Anh lỡ tay. Thôi ngủ đi! Nay đi chơi cả ngày mệt rồi."
Tôi mím môi cười cười mãi, sau đó lấy can đảm hôn lên cằm Tuấn Anh.
Cậu ấy cười trầm thấp trong cổ họng, bàn tay phía sau lưng tôi cũng ngưng vỗ về, khàn giọng nói: "Giá mà bây giờ đủ 18 tuổi thì tốt rồi."
Tôi xấu hổ, tụt xuống trốn mặt vào lồng ngực ấm áp nhưng vẫn bị người phía trên đào ra, ghì xuống, hôn môi.