Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

chương 165: sáu lần luân hồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế giới hiện thực - Hoàng Sa Mạc Lĩnh, bên trong xe vận tải chứa kén nhộng sinh, các nhà khoa học thay phiên nhau kiểm tra dữ liệu và phân tích ghi chép số liệu.

Vương Hạo ngồi trên ghế gần cửa ra vào thông đạo, ở bên cạnh đặt một khẩu súng chuyên chế, trận địa xung quanh bố trí tiểu đội sẵn sàng chào đón quân địch.

Vương Hạo tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay nhắm mắt. Đột nhiên, hắn mở to mắt đứng lên, hai phút sau một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại cách hắn không xa.

Chàng trai ngồi ghế lại phụ xuống xe, mở cửa xe, cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt Ngưu Tử Trĩ từ trên xe bước xuống.

Vương Hạo hành lễ với Ngưu cục trưởng: "Cục trưởng.",

"Bọn họ vào đó bao lâu rồi?"

"Ba mươi phút."

"Có tiến triển gì không?"

"Trong ba phút bọn họ sẽ không ra ngoài."

" Hoàng Tuyền quốc có khởi động không?"

"Trong ba phút sẽ không có khởi động.",

Ngưu cục trưởng nhẹ gật đầu: "Nhiệm vụ lần này liên quan đến toàn thể nhân loại, cậu không được chủ quan qua loa."

"Dạ, cục trưởng.",

Ngưu Tử Trĩ nghiêng đầu: "Bộ binh chuẩn bị sao rồi?"

"Sẵn sàng chờ lệnh."

"Công kích cần bao nhiêu thời gian?"

"Hai phút."

"Bán kính công phá phải được khống chế, không cho phép có một hài cốt nào vượt ra ngoài."

"Cục trưởng xin yên tâm, trong cục đã diễn tập mấy vạn lần, tuyệt đối không xảy ra vấn đề."

"Trực thăng chi viện cần bao lâu mới đến?"

"Uớc chừng trên dưới ba mươi phút."

"Ừm "

Ngưu cục trưởng vỗ vỗ vai Vương Hạo: "Cậu là phòng tuyến cuối cùng của nhiệm vụ này, vì sự tồn vong của quốc gia không được để tư tình ảnh hưởng."

Vương Hạo trầm mặc một giây: "Dạ."

Ngưu cục trưởng giơ tay, chàng trai cầm valy đưa cho Vương Hạo: "Đây là chốt mở đầu đạn phát xạ, lúc cần thiết thì kích nổ."

"Dạ."

Ngưu cục trưởng quay lại xe bảo mẫu, nhưng xe không chạy đi.

Vương Hạo cần theo valy ngồi xuống ghế, lại nhắm hai mắt.

Khoa trưởng khoa đặc dị công năng - Vương Hạo. Năng lực của hắn là cấp SSS trong cục, cũng là cơ mật tối cao.

Năm Vương Hạo mười lăm tuổi cùng bạn ra bờ sông du ngoạn bất hạnh chết đuối, sau ba mươi phút được bác sĩ tuyên bố tử vong thì ly kỳ "phục sinh", bị đội ngũ bệnh viện kéo đi kiểm tra đủ thứ, lúc đó viện trưởng bệnh viện là cố vấn của cục xử lý sự kiện đặc biệt, hắn tiến hành hàng loạt quan sát và trắc nghiệm Vương Hạo, bí mật bảo vệ Vương Hạo.

Quả nhiên đúng như những gì viện trưởng đã đoán, sau khi Vương Hạo khởi tử hoàn sinh có được "đặc dị công năng", viện trưởng báo cáo trong cục, lúc đó lão cố cục trưởng vẫn còn sống, lão liền quyết định chiêu mộ Vương Hạo vào cục, đồng thời tạo ra "cái chết" của Vương Hạo.

Lão cố cục trưởng dùng cách gì để Vương Hạo vứt bỏ gia đình dấn thân vào cục thì đến nay vẫn là bí ẩn.

Từ đó về sau, những chứng minh về sự "tồn tại" của Vương Hạo đều bị xoá bỏ, nghe nói lúc đầu tên của hắn cũng không phải là Vương Hạo.

Ngay cả người nhà cũng không biết chuyện Vương Hạo còn sống.

Một năm sau, lão cố cục trưởng đề bạt Vương Hạo làm trưởng khoa khoa đặc dị công năng, đây là mệnh lệnh cuối cùng mà lão đưa ra, về sau lão hi sinh vì nhiệm vụ.

Năng lực của Vương Hạo trước mặt chỉ có một mình hắn và cục trưởng nhiệm kỳ này Ngưu Tử Trĩ biết, mấy năm trước địa vị của Vương Hạo cũng không thật sự ổn như bây giờ, hắn tuổi nhỏ năng lực lại được bảo mật cho nên có rất nhiều người kín đáo phê bình.

Chỉ là hắn đã dùng hành động chứng minh bản thân, mười năm qua hắn thân kinh bách chiến nhưng không hề bị thương, bây giờ ngoại trừ cục trưởng, Vương Hạo là người được tôn kính nhất trong cục.

Vì sao mỗi lần làm nhiệm vụ hắn đều có thể bình an vô sự? Điều này là nhờ vào thần tích khi hắn cải tử hồi sinh.

Vương Hạo nắm chặt valy, thở dài một hơi, liên tục sử dụng công năng khí lực tiêu hao rất nhanh.

Năng lực của hắn nhất định phải quy phục quốc gia, nếu không chỉ còn con đường chết.

Hắn, Vương Hạo, có thể nhìn thấy tương lai sớm hơn ba phút.

Hắn có thể thấy rõ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai trước ba phút, đến cùng thì bọn người Tang Đồng sẽ hoàn thành nhiệm vụ sống sót ra ngoài, hay đại môn Hoàng Tuyền quốc bị mở ra đây?

Điều khiển từ xa trong tay là để đảm bảo % hạ hạ sách kia.

Tang Đồng đi trên đường nhìn đông ngó tây, đánh giá và quan sát xung quanh "con người" nơi này. Bọn họ và nhân loại giống nhau như đúc, có nhiệt độ, có biểu cảm thậm chí còn có bóng.

Rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi Tang Đồng, có số ít cô nhận ra, còn lại đều mơ mơ hồ hồ. Bất quá cũng không sao, cô chỉ cần mỉm cười là xong.

Mặc dù Lưu Đông Mai sinh ở trong thôn, nhưng đã ra khỏi thôn hơn mười năm lại là phần tử trị thức, cho nên hành vi cười mà không nói rất hợp với thân phận của cô.

Tang Đồng nghĩ thầm: nếu bộ dạng của mình thấy đổi thì mọi người cũng sẽ đổi, chỉ có thể nhận biết qua quần áo trên người, người cần tìm đầu tiên tốt nhất là Tang Du.

Cô nhớ mang máng Vương Hạo từng nói: nhà Triệu Thiết Sơn ở đầu thôn đông.

Đột nhiên! Trời đất sụp đổ, thế giới này như gương vỡ, từng mảng từng mảng bong tróc ra.

Đến khi cô mở mắt lần nữa, thì đã ở trong nhà Lưu Đông Mai.

"cốc cốc cốc"

"Đông Mai dậy ăn cơm đi con."

Tang Đồng trầm tư, vừa rồi là do thế giới này thiết lập lại, nói cách khác có người trong bọn họ tác động lên chốt mở.

Tang Đồng lại lần nữa ăn cơm với cha mẹ Lưu Đông Mai, mặc dù không biểu hiện sự khó chịu gì nhưng tâm lý vẫn có chút bực mình, dù sao vừa nãy cô bị hai vợ chồng này chặt đầu hai lần, cũng đã ăn qua một lần cơm.

Tang Đồng ra ngoài tiếp tục đi tới thôn đông, nhìn thấy ở bên ven đường có một người đang ra sức đập đầu vào thân cây, hơn nữa còn nhìn thấy thứ quen thuộc - kim đao của Tằng Thiên Hàm!

Tang Đồng vui mừng, vỗ vỗ vai Tằng Thiên Hàm: "Cậu đang làm gì đó?"

Người nọ xoay người, ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn Tang Đồng.

Tang Đồng không hiểu tại sao Tằng Thiên Hàm lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.

"Tằng...Ưm!"

Tằng Thiên Hàm điên cuồng bịt miệng Tang Đồng, ở bên tai nói: "Xin cô,đừng làm chuyện không hợp!"

Tang Đồng giật mình, sau đó nhẹ gật đầu.

Lúc này, cách bọn họ không xa xuất hiện một đứa bé trai, đang cười nhìn bọn họ.

Tằng Thiên Hàm vội vàng buông tay, điều chỉnh lại hơi thở: "Cẩu Đản."

Tang Đồng biết bé trai này, chính là thằng nhóc ở truồng tắm suối.

Hứa Cẩu Đản nhảy chân sáo đi tới, đi vòng quanh bọn họ hai vòng: "anh Hưng Dân và chị dâu tương lai đang làm gì đó?"

Ngô Hưng Dân đánh Cẩu Đản một cái: "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."

Cẩu Đản làm mặt quỷ với bọn họ rồi chạy đi, Tằng Thiên Hàm nắm tay Tang Đồng đi vào rừng, đi hơn trăm bước thì mệt mỏi dựa vào thân cây trượt xuống.

Tang Đồng nhớ lại lúc nãy Cẩu Đản gọi tên Tằng Thiên Hàm, giật mình nói: "Cậu là Ngô Hưng Dân?"

Tằng Thiên Hàm cười khổ một tiếng: "Hai tháng sau cô sẽ gả cho tôi đó, có vui không?"

Tang Đồng thở dài một hơi, ngồi bên cạnh Tằng Thiên Hàm: "Những người còn lại đâu?"

Tằng Thiên Hàm nặng nề thở dài: "Cô bình tĩnh nghe tôi nói, những lời này rất quý giá, tôi đang mặc kệ nguy hiểm nói cho cô nghe đó."

"Nói đi."

"Trong thế giới này không được làm những hành động không phù hợp với thân phận, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài...."

"Tôi biết hậu quả việc này."

Tằng Thiên Hàm siết chặt nắm đấm: "Cố thiết lập lại nơi này mấy lần?!"

"Hai lần, vừa rồi tôi đang trên đường thì tự nhiên thế giới này sụp đổ, lần đó không phải tôi làm."

"Xem ra lại có người vào rồi."

"Cậu vào bao lâu rồi?"

Ánh mắt Tằng Thiên Hàm trở nên trống rỗng vô hồn, hắn dựa vào thân cây ngơ ngác nhìn bầu trời bị tán cây che mất một khoảng lớn, không trả lời vấn đề của Tang Đồng.

Tang Đồng cảm thấy Tằng Thiên Hàm kỳ kỳ nhưng không truy vấn.

Thật lâu sau, Tằng Thiên Hàm mở miệng: "Tôi lớn lên ở đây."

Tang Đồng nhíu nhíu mày, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, lại nghe hắn vô hồn nói tiếp: "xin các cô đừng làm những chuyện không hợp nữa..."

....

Thế giới này là nơi vô cùng vô cùng không ổn định, mặc dù bọn họ đi vào cùng nhau, nhưng thời gian và địa điểm lại ngẫu nhiên, thậm chí ngay cả không gian cũng không theo thứ tự.

Tằng Thiên Hàm trực tiếp xuyên vào bào thai, mười tám năm trước đã đến thế giới này, hắn từ một đứa nhỏ từng chút từng chút lớn lên, ở thôn này trưởng thành thành chàng trai mười tám tuổi.

Hắn đau khổ tìm kiếm suốt mười tám năm, tận đến khi đợt đồ sát thứ nhất xảy ra, thế giới này bị thiết lập lại vẫn không tìm ra Bát Chỉ Kính và bất kỳ người bạn nào.

Vì vậy hắn lại trở thành một đứa bé, lại lần nữa sinh sống ở thế giới này thêm mười tám năm.

Hắn ở chỗ này hoàn toàn không có pháp lực, ưu thế duy nhất là có nhiều thời gian, hắn biết: Nếu như cả đám tứ tán, thì Tang Du sẽ là trọng tâm triệu tập mọi người.

Vì vậy mỗi ngày hắn đều đứng cạnh ở gần nhà Triệu Thiết Sơn, rốt cuộc trước một ngày khi cuộc đại đồ sát bắt đầu, trước một ngày khi thế giới này bị thiết lập lại, hắn gặp được Mục Dung ở ven đường.

Đây chính là điểm lộn xộn ở thế giới này, mỗi người sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, Mục Dung là người thứ hai đi vào thế giới này.

Đáng tiếc, lần đó hắn không có nhiều thời gian nói chuyện với Mục Dung, bởi vì em trai của cô đến tìm cô.

Tằng Thiên Hàm biết Hứa Đại Nha, chỉ là hắn không nghĩ tới: thời gian Mục Dung đi vào thế giới này chỉ trước ngày đại đồ sát có một ngày!

"Cô biết không, tôi rất ngưỡng mộ Mục Dung, cô ấy đi vào đây chỉ cách ngày đại đồ sát đúng một ngày, vô luận là thế giới này ra sao, thì cô ấy chỉ cần đau khổ một ngày, thời gian ở thế giới này là hình tròn, năm người chúng ta khác nhau thời gian và địa điểm, điểm thời gian của tôi là mười tám năm trước, vậy nên mỗi một lần thế giới này thiết lập lại tôi đều phải trở thành một đứa bé, thế giới bị thiết lập lại sáu lần, tôi chờ đợi ở đây hết một trăm lẻ tám năm."

~~~

...:))~ Tằng Thiên Lôi đáng thương vcl.

~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio