Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

chương 166: bốn người tập hợp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tang Đồng kinh ngạc không nói nên lời, Tằng Thiên Hàm lại nói: "Thế giới này lộn xộn, mỗi lần thiết lập lại là sẽ có thêm người vào, lần đầu tiên thiết lập tôi mất mười tám năm mới nhìn thấy Mục Dung, lần sau tôi tìm được Tang Du, sau đó là cô, vừa rồi thế giới đột nhiên bị thiết lập lại tôi nghĩ là do Tô Tứ Phương đã vào."

"Sao cậu có thể kết luận là cô ấy, lỡ đâu người khác tác động chốt mở thì sao."

Tằng Thiên Hàm cầm cục đá ném đi: "tôi đã nói rồi, chúng ta là năm điểm thời - không khác nhau, mỗi lần thiết lập lại thì sẽ có một người xuất hiện ngẫu nhiên, vừa nãy không thể nào là Tang Du hay Mục Dung được, bởi vì trong lần luân hồi này chưa đến thời gian bọn họ xuất hiện, mười tám năm trước tôi đến đây, lần đại đồ sát đầu tiên trước một ngày tôi gặp Mục Dung, Tang Du đến sớm hơn Mục Dung một tháng, nhưng tôi tìm hoài không thấy Tô Tứ Phương đâu, thế giới luân hồi đến lần thứ sáu thì tôi gặp cô, hai tháng sau cô sẽ gả cho tôi, ngày thứ ba sau khi gả cho tôi thì cháu gái bà con xa của Triệu Thiết Sơn đến đây sống, qua thêm một tháng thì Mục Dung mới xuất hiện, ngày thứ hai Mục Dung xuất hiện thì thế giới này sẽ lại thiết lập lại, vậy nên nếu lúc nãy không phải do cô thiết lập lại thì khẳng định là Tô Tứ Phương làm."

Giống như sợ Tang Đồng không tin, Tằng Thiên Hàm bới một mảng cỏ lên, lấy tay làm phẳng đống đất, tìm quanh không thấy cái nào có thể dùng để vẽ liền dùng ngón tay vẽ xuống đất một hình tròn, sau đó còn chấm năm điểm lên hình tròn.

"Cô nhìn, nhìn nè! Đây là thế giới này, là vòng tuần hoàn không có điểm xuất phát và đích cuối cùng, chúng ta là những điểm này, mặc dù mỗi lần luân hồi là có trình tự, nhưng mỗi điểm lại không có quy luật gì, là ngẫu nhiên! Cô hiểu không?"

Tang Dung nhìn Tằng Thiên Hàm kích động như vậy có chút thương cảm, vỗ vỗ vai hắn an ủi nói: "Tôi biết, tôi hiểu mà, những năm này vất vả cho cậu."

Tằng Thiên Hàm nắm tay Tang Đồng: "Chúng ta không thoát ra được, tôi mất hơn một trăm năm cũng không tìm được lối ra ngoài, nơi này là một vòng lập vô hạn, có lẽ thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi, chúng ta bị lừa vào đây, đây là âm mưu, là âm mưu!"

"Tằng Thiên Hàm, cậu bình tĩnh lại!"

Ánh mắt Tằng Thiên Hàm trống rỗng, lồng ngực nặng nề chập trùng, lẩm bẩm nói: "không thể làm chuyện không hợp, tôi là Ngô Hưng Dân, không phải, tôi không phải là Ngô Hưng Dân..."

"Cậu bình tĩnh chút đi!",

Tằng Thiên Hàm nghi ngờ nhìn nhìn Tang Đồng một hồi: "Qua hai tháng nữa cô sẽ gả cho tôi, lần thứ sáu rồi!"

Tang Đồng tự nhiên thấy lạnh ót: Tằng Thiên Hàm chắc không cùng Lưu Đông Mai làm cái gì cái gì đâu ha.

"Chúng ta nhất định sẽ thoát ra, đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên mục đích chúng ta vào đây, phải kiên cường lên!"

Tằng Thiên Hàm hoàn hồn, đấm xuống mặt đất, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, cười khổ nói: "Kiên cường hả? Cô thử ở thế giới này buồn ngủ hết một trăm năm đi, đối với các cô mà nói mỗi lần thiết lập lại chỉ cần liếc mắt là qua, còn tôi?"

"Cậu nhớ cho rõ, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng lạc lối, thế giới này không chân thực! Nhất định chúng ta sẽ sống mà ra ngoài, hoàn thành nhiệm vụ, chờ sau khi ra ngoài tôi sẽ dùng cấm thuật Tam Thanh Phong xoá bỏ ký ức hơn một trăm năm này của cậu."

Tằng Thiên Hàm giống như được tiếp chút hy vọng yếu ớt: ",hai tháng sau cô gả cho tôi, ngày thứ ba sau khi gả thì Tang Du sẽ tới thôn, Mục Dung xuất hiện trước một ngày của cuộc đại đồ sát, bốn người chúng ta thì còn dễ nói, nhưng thời gian của Mục Dung quá ít! Coi như có thể tìm thấy Bát Chỉ Kính thì làm sao tập hợp với cô ấy, còn nữa làm sao mở được thông đạo để ra ngoài, điện thoại có tác dụng gì đâu?!"

Tang Đồng chống cằm suy nghĩ một chút: "Cậu dám mạo hiểm với tôi một lần không?"

"Là sao?"

"Nếu thất bại thì cậu sẽ lại bắt đầu lại."

Tằng Thiên Hàm cắn răng: "Nói kế hoạch của cô đi."

...

Ba ngày sau, Tang Đồng đi tìm cha mẹ Lưu Đông Mai: "Cha, mẹ, con có việc muốn nói."

Hai vợ chồng đang đánh cờ trong sân, nhìn thấy con gái bướng bỉnh mấy hôm này tìm tới liền ngừng động tác.

"Nói đi."

"Mấy hôm nay con suy nghĩ, để con lấy Ngô Hưng Dân cũng được, nhưng mà con có một điều kiện."

Bà Lưu vui mừng nhướng mày, vừa định đồng ý thì Lưu Bá Viễn chen vài: "Nói điều kiện trước."

"Con tiếp nhận nền giáo dục mới nhiều năm rồi, tuy nói trăm hảo hiếu làm đầu nhưng con cũng muốn tranh thủ chút tự do, tuy là hồi nhỏ con và Ngô Hưng Dân có gặp qua, nhưng nhiều năm không liên lạc. Đối với cách làm người và tính tình của anh ấy con cũng không biết, nên con hi vọng cha mẹ có thể đồng ý cho con và anh ấy ở chung với nhau một khoản thời gian."

Tuy mặt Tang Đồng biểu hiện bình tĩnh nhưng lồng ngực lại thấp thỏm, cô đoán không được ranh giới cuối cùng ở thế giới này, chỉ sợ nói lời không hợp thì hai vị trước mặt lại nổi điên, nhưng mà lỡ nổi điên thì có thể đổi cách khác giết cô không? Bị chặt đầu cảm giác không dễ chịu chút nào!

Lưu Bá Viễn trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy cha rất vui, từ nhỏ cha đã dạy con "người không giữ tín thì không quen biết", hôn ước này đã sớm được định đoạt. Ngô gia có ơn cứu mạng mẹ con, gia thế trong sạch, bất luận như thế nào thì Lưu gia chúng ta cũng không thế hủy hôn, nếu truyền ra ngoài người đời sẽ nói Lưu gia chúng ta vong ơn bội nghĩa, con là con gái duy nhất của cha mẹ, cha mẹ sao nỡ để con chịu thiệt."

"Cám ơn cha."

"Ngày mai, cha sẽ viết thư để mẹ con dẫn con đi một vòng Lưu gia trước, gia trưởng hai nhà nói chuyện với nhau trước, tránh để người ngoài nói xấu."

"Dạ."

Thủy Biếc thôn có chuyện vui, "phú hộ lớn nhất thôn Lưu gia và Ngô gia tuân thủ hôn ước mười tám năm trước, kết thành thân gia.

Nhưng mà lại phát sinh một chuyện lạ làm người trong thôn bàn tán tới lui, trưởng bối hai nhà chọn ra ngày lành để tổ chức hôn sự, nhưng hai hậu bối đồng loạt từ chối, nhất quyết trì hoãn thêm bốn ngày.

Đối với chuyện này, Tang Đồng không chịu nhượng bộ, cha mẹ cô nghĩ dù sao con gái cũng chịu thiệt thòi, nên cuối cùng cũng nghe theo cô.

Mà Ngô Hưng Dân cũng cực lực đề xuất trì hoãn hôn lễ, trưởng bối hai nhà đều đồng ý.

Tuy chọn ngày lành cũng quan trọng, nhưng mà cuộc sống sau này của vợ chồng trẻ an nhàn tốt đẹp quan trọng hơn.

Đây đều là kế hoạch của Tang Đồng, cô dùng "hiểu tính tình của Ngô Hưng Dân" thử nghiệm, mở ra được một quy luật khác.

Chốt mở thiết lập lại ở thế giới này y như Tằng Thiên Hàm đã nói, nhưng chỉ cần không làm chuyện gì không hài hoà thì thế giới sẽ không bị thiết lập lại.

Như thế nào thì hài hoà, hợp lý?

Chính là để "dân bản địa" ở thế giới này đồng ý.

Mẹ Lưu đưa thư của Lưu Bá Viễn cho mẹ của Ngô Hưng Dân, mẹ Ngô giao thư cho chủ nhân Ngô gia, hai người mẹ ngồi trong nhà chính nói chuyện phiếm, lúc gần về cha Ngô gửi lại thư cho Lưu Bá Viễn, chuyện này coi như xong.

Tằng Thiên Hàm và Tang Đồng sóng vai đi trên đường nhỏ, trên đường thôn dân gặp họ đều cười cười.

Đi đến đoạn đường không có người, Tằng Thiên Hàm nhỏ giọng nói: "Chiêu này của cô có tác dụng, lần này chúng ta có thể thoải mái cùng nhau tìm đồ."

"Đoạn đường này bình thường có nhiều người không?"

"Tôi dẫn cô đi đều là đường nhỏ vắng vẻ, bình thường không có ai qua lại."

Tang Đồng hừ lạnh: "lúc nãy chúng ta gặp ít nhất năm người."

"Ý cô là..."

"Xụyt!"

Tằng Thiên Hàm thấy đối diện có hai đứa bé đang chạy tới, chính là Hầu Tử và Cẩu Đản, hai đứa chọc ghẹo bọn họ một hồi mới chịu rời đi.

"Cậu sống ở đây lâu hơn tôi, tính luôn hai đứa nhóc này thì chúng ta đụng trúng bảy người rồi, có trùng hợp vậy không?"

"Nhất Đại và Cự Thiết nhà ở hướng ngược lại, rõ ràng không thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bọn họ là đang giám sát chúng ta?"

"Cẩn thận luôn luôn tốt, Bát Chỉ Kính là thứ thần thoại của Nhật Bản, không ai biết nó có năng lực gì, năm đó Nhật Bản xâm lược để lại nhiều bãi tha ma như vậy, Hoàng Sa Mạc Lĩnh không phải là cái lớn nhất cũng không phải cái cổ xưa nhất, tại sao nhất định phải là nó hình thành một thế giới khác."

Tang Đông không nói tiếp, lời nói tiếp theo cô không dám nói.

Ví như: Vì sao pháp lực của mọi người đều mất sạch, hình chiếu pháp bảo mà kén nhộng sinh làm ra xài không được.

Lại ví như: thiết bị liên lạc không dùng được, những tình huống này không lẽ trong cục không nghĩ tới, nếu như dựa theo tác phong cẩn thận ở trong cục, chắc chắn phải nói với bọn họ những tình hình bất lợi khi đi vào đây.

Nhiệm vụ quan trọng như vậy, cục trưởng còn tự thân ra mặt động viên, làm sao lại khinh xuất đến vậy?

Còn nữa, Ngưu cục trưởng và Vương Hạo từ đầu tới cuối không có đề cập tới: nếu như mất liên lạc thì dùng cách gì ra ngoài?

Cho dù có rất nhiều nghi vấn nhưng giờ phút này Tang Đồng nghĩ vẫn là như cũ, tìm Bát Chỉ Kính và cùng toàn đội rút lui an toàn.

Hôn lễ của Lưu Đông Mai và Ngô Hưng Dân đã tới, dựa theo yêu cầu của Ngô Hưng Dân, toàn bộ thôn dân đều được mời tới.

Lần thứ sáu Tằng Thiên Hàm và cha đứng trước cửa chào đón tân khách, năm lần hôn lễ trước đều vì sợ Triệu Thiết Sơn bất tiện nên không mới tới, lần này hắn phát thiệp mời toàn thôn, thiệp mời của Triệu Thiết Sơn là tự hắn mang đến tận nhà.

Quả nhiên, hắn thấy Tang Du đang đỡ một ông lão tóc hoa râm chậm rãi đi vào.

Tằng Thiên Hàm cười tủm tỉm nghênh đón: "Chú Thiết Sơn tới rồi, vị này là?"

Triệu Thiết Sơn duỗi tay, khoác lên vai Tằng Thiên Hàm: "Là Hưng Dân hả con."

"Dạ, là con.",

"Đây là Thúy Lan cháu gái bà con xa của chú, cũng vừa mới đến hôm nay thôi, Thúy nhi, mau đưa lễ vật đi con."

Tang Du đưa giỏ trúc cho Tằng Thiên Hàm: "Trứng gà này là cậu Thiết Sơn bắt đầu làm khi nhận được thiệp mời, chúc ngài và cô Lưu tân hôn đại cát."

~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio