.
Chị Thảo làm sau thủ tục quay lại phòng thấy cô em gái ngồi thất thần không khỏi nhíu mày. Định đánh tiếng thì thấy em gái quay mặt về phía mình, nở một nụ cười rạng rỡ.
- Chị. Chị đi nhanh vậy sao?
Chị Thảo thấy dáng vẻ này của em gái không lỡ đả kích nên chỉ cười cười thay lời đáp. Mang theo nét mặt vô cùng yêu thương.
Cũng không ngờ vừa quay mặt ra cửa, chị Thảo đã bắt gặp khuôn mặt vô cùng "ấn tượng". Tuy con trai theo đuổi chị rất nhiều, nhưng người có được khuôn mặt hoàn mĩ như vậy thì chị chưa gặp qua. Điều này không khỏi khiến chị có chút không phản ứng kịp.
Anh bước vào cửa phòng, gặp ngay chị của Minh trang cũng chẳng có biểu hiện quá khác thường. Chỉ gật đầu một cái thay lời chào.
- Chị._ Cô không lỡ để chị mình trong tình trang si dại như vậy, lên tiếng thức tỉnh.
- Chị xin lỗi. Em là người bạn hôm qua chăm sóc Minh Trang nhà chị?
Chị Thảo hướng ánh nhìn tự nhiên về phía khải Phong, trên môi còn mang theo ý cười mờ ám.
- Dạ_ Đối với người lớn trong nhà cô, tốt nhất nên lễ phép một chút.
- Vậy hai đứa là...
Chị Thảo lên tiếng định tiếp tục bới móc nhưng lại bị câu nói Cậu ấy là bạn cùng lớp của em gái chặn lại.
Chị Thảo quay ra lườm cô, ý cảnh cáo. Hình như em chưa được ai dạy dỗ không nên xen vào khi người lớn nói chuyện hay sao?
Rồi cũng rất tự nhiên mà cười một cái với anh.
- Cảm ơn em hôm qua đã chăm sóc nó.
Cái này hoàn toàn là từ tấm lòng người chị.
- Không có gì._Anh đáp, giọng điệu trầm, nhưng sắc.
Sợ chị Thảo sẽ giống Tú Anh mà coi cô như đứa ế sắp xuất chuồng đến nơi một nam sinh siêu thần thánh (ý đẹp trai lại có tài), cô vội lên tiếng ngăn chặn.
- Em muốn nhanh nhanh về nhà, mùi bệnh viện rất khó chịu.
Không thể phủ nhận, tại cái nơi bệnh viện quỷ quái này, cô đã từ trải qua một cú sốc vô cùng lớn, có lẽ quên đi là điều khó mà làm được.
Chị Thảo nghĩ một lúc rồi đưa cho cô túi quần áo mình mang đến, ý chỉ cô vào nhà vệ sinh thay đồ.
Anh thấy Minh Trang đòi về có ý ra ngoài làm thủ tục xuất viện, nhưng khi cô vừa khuất bóng sau cánh cửa vệ sinh thì có tiếng Chị Thảo.
- Ngồi xuống đây một lát. Chị có chút chuyện muốn nói.
Anh nghe vậy cũng không vội đáp ứng ngồi xuống chỗ chị Thảo chỉ. Anh tựa nửa thăan người vào cửa, đôi mắt hướng về phía chị, ý đã có thể nói chuyện.
- Em thích Minh Trang?
Chỉ Thảo đặt câu hỏi, thực tế chị là người không thích vòng vo.
Anh nghe vậy tâm tình có chút dậy sóng nhưng nhanh chóng dùng vẻ lạnh lùng che lấp lại.
Từ chối không trả lời câu hỏi bằng cách im lăng.
- Em thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Chị tin trực giác của mình là đúng. Em cũng biết giác quan thứ sáu củ phụ nữ tương đối chính xác mà.
Chị Thảo thăáy Khải Phong không đáp lại cũng không có ý dừng lại lời nói, tiếp tục độc thoại.
- Em có thể không làm nó khóc?
Khải Phong nghe vậy hơi nhíu đôi lông mày, nhưng vẫn im lặng.
- Thằng bé kia không đối xử tốt với nó. Còn em? Em có thể chứ?
- Chị biết?
Anh không dám chắc mình có tình cảm với cô thì làm sao dám trả lời câu hỏi đó.
- Chị có nghe qua Tú Anh nói. Kì thật thằng nhóc này rất thương chị gái. Nó bày ra bộ dạng vô tâm như vậy là vì không muốn nhỏ Trang để ý đến. Nó sợ chị nó nghĩ nó đang bày ra bộ dạng đi thương hại người khác.
- Em cũng đã nhìn ra.
- Chỉ có nhỏ Trang ngốc nghếch không biết rằng nó có đứa em tuyệt vời như vậy.
Chỉ Thảo nói một câu cảm thán rồi im lặng, chị đang đợi, đợi Khải Phong nói ra câu trả lời cho chị.
- Em sẽ thử đem đoạn tình cảm này ra ánh sáng. Quan trọng là thái độ của cô ấy.
- Chị tin em làm được.
Đúng lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, Minh Trang đã thay song bộ quần áo mới. Lúc bước ra cô vừa hay nghe được câu nói: "Chị tin em làm được". Câu nói này làm khơi dậy tính tò mò của cô.
- Hai người đang nói về chuyện gì vậy?
Khải Phong vẫn tư thế khoanh hai tay tựa nửa người vào tường, hất cằm nói.
- Nhanh chóng chuẩn bị, tôi đưa chị và cậu về.
Không lấy được câu trả lời mình mong muốn, Cô hướng ánh mắt về phía chị.
Chị Thảo nhún vai một cái đứng dậy.
- Em xem cần thu xếp cái gì thì nhanh một chút đi.
Minh Trang dậm chân tức giận, tin em sẽ làm được cơ đấy. Nhưng rốt cuộc là làm được cái gì.
Khải Phong nhìn điệu bộ của cô thì tâm tình chợt tốt nên, không đành lòng nói.
- Còn không mau đi. Nằm viện chưa được một ngày đã phải thu xếp đồ đạc?
Minh Trang không nói gì, mang mộc bụng tức giận về nhà, nuôi ý chí trả thù.
.
.
.