.
.
.
Cô vừa bước chân vào nhà thì đã bị mẹ túm lấy xoay ngang xoay dọc, hết kiển tra chân rồi lại đến tay. Kiểm tra chừng hơn ', phát hiện con gái không có vấn đề gì mới buông tha cho cô.
Cô biết vừa tan tầm mẹ đã về nhà để nấu cho cô một bữa thật ngon, sáng sớm còn cố tình ra chợ mua cái chân giò bự nhất về làm canh giò heo giải xui cho cô. Cô biết từ nhỏ đến lớn mẹ luôn dành sự chăm sóc ưu ái cho những đứa con của mình.
Mỗi người có một cách dạy và yêu thương con khác nhau. Tuy mẹ cô có hay nổi nóng, hay mắng cô hư không chịu nghe lời, mắng cô không biết nhường em nhưng mẹ cô vẫn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Ba cô nhìn một màn thái quá của hai mẹ con cũng chỉ lắc đầu. Trên môi cũng không giấu được niềm hạnh phúc của gia đình.
Khóe mắt cô cay lắm, giọt nước mắt cứ thế trào ra, ướt nhòe đôi mắt. Cô thấy mẹ kéo cô đến bàn ăn, bát canh giò nghi ngút khói. Mẹ bảo phải bắt cô ăn bằng sạch, ăn xong còn đi tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.
Hình như mọi người đối xử với cô có chút quá mức bình thường.
Cô ăn hết bát canh giò của mẹ, theo lời mẹ mà đi tắm giặt nghỉ ngơi.
...
Do tác dụng phụ của thuốc nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết chợp mắt được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo liên tục khiến cô thức giấc. Nhìn thời gian ở chiếc đồng hồ, đã hơn giờ rồi, ai còn quấy rầy cô vậy?
Màn hình điện thoại hiện thị cuộc gọi đến là của em trai, sự bực tức từ sáng lúc ở bệnh viện trào lên.
Cô bắt máy, gằn từng chữ một.
- Có phải hay không chán sống rồi? Đừng...
- Cô là chị của thằng nhóc này à? Phiền cô đến ngay quán bar "Die Angel", thằng nhóc này gây chuyện đang bị đánh thê thảm.
Cô nghe xong thông tin có chút không tin được, đang định hỏi cho ra ngọn ngành thì đầu bên kia đã
cúp máy trước.
Cô vội vã ấn gọi mấy lần nhưng không có lần nào bắt máy cả mặc dù điện thoại vẫn đổ chuông.
Có lẽ người kia sợ liên ngụy bản thân đã vứt chiếc điện thoại đến xó xỉnh nào đó rồi.
Tú Anh nửa đêm nửa hôm ở quán bar gây chuyện bị đánh. Thằng em của cô đang làm chuyện gì vậy?
.
Dù cơ thể vẫn khá mệt nhưng cô cố gượng dậy, cô thay một chiếc quần đen bó, khoác thêm bên ngoài chiếc áo da đen. Hình tượng khi đến quán cũng rất quan trọng.
Cô gọi một chiếc taxi bảo họ dừng ở đầu ngõ, còn mình thì lẻn ra khỏi nhà. Một lát sau khi ngồi trên xe, tâm tình cô mới buông lỏng xuống một chút, bình tĩnh suy nghĩ.
Là quán bar "Die Angel" đại bản doanh do cô quản lí. Sao cô lại không nghĩ ra việc này sớm hơn chứ?
Cô vội ấn một dãy số trên điện thoại, tiếc là điện thoại luôn truyền ra giọng nói không liên lạc được.
Cô liên tục hối bác tài đi nhanh một chút, cô sợ mình không đến kịp mất.
Lúc bác tài dừng xe lại, cô vội vã trả tiền rồi chạy thẳng về phía quán.
- Thông báo cho Thái Hoàng ra gặp chị.
Cô nói với tên bảo vệ mặt mày bặm trợn gần đó.
- Cô em xưng chị cơ đấy! Muốn tìm anh Thái Hoàng sao? Ranh con mà bày đặt lên mặt ông mày à?
Tên bặm trợn nhìn điệu bộ của cô thì quát lớn tiếng. Bàn tay dơ bẩn đưa về phía cô, tiếng cười hắn phát ra rất dâm đãng.
Ngay khi bàn tay còn chư chạm đến khuôn mặt cô thì đã bị bàn tay thon dài lắm lấy cô tay. Cô chỉ cần dùng phần lực đã khiến cho tên bặm trợn mặt nhăn lại vì đau, miệng không ngừng la oai oái.
Tên bảo vệ khác ban đầu còn có biển hiện thích thú xem trò vui đã bị một màn này của cô làm cho hoảng sợ. Đang có ý định lên giúp thằng bạn nhưng lại nghĩ đến một cánh tay của cô có thể làm cho một tên đàn ông la oai oái nên chỉ đứng ở khoảng cách tương đối nhìn. Bộ dáng như con mèo nhỏ sợ mà vẫn dơ móng lên ra oai.
- Còn không mau thông báo.
Cô liếc mắt nhìn tên đó, hắn không nói hai lời mà trực tiếp vào trong thông báo.
Chỉ một lát sau đã quay lại, bày ra bộ dạng khúm lúm trước một tên con trai. Mà tên con trai này cũng không có xa lạ gì nha.
Tên con trai khi vừa nhìn thấy cô vội bước nhanh đến, thấy cánh tay cô vẫn đang bẻ quặp cánh tay tên bặm trợn ra sau thì cũng đôi phần hiểu ra sự tình.
Mà lúc này tiếng la oai oái củ tên kia vẫn không giảm đi, Thái Hoàng bực mình quát lớn.
- Lấy bi tất nhét vào mồm nó.
Hay còn gọi là vớ chân.
Rồi quay sang phía cô.
- Thằng này mới hành nghề độ tháng, chị Hai bỏ qua cho nó nha.
Cô nghe cũng dễ hiểu, dù gì đã tháng cô không lo nhân sự, không biết cô cũng phải. Mà huống hồ, khi xuất hiện cô còn đeo mặt nạ.