Bạn Gái Tai Tiếng

chương 88: hiện thân của cơn ác mộng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở lại Tịch gia một đêm, rạng sáng ngày hôm sau Tô Phùng Tần phải rời khỏi .

Nàng muốn về công ty, Tịch Sư Tử bởi vì còn muốn ở nhà một hồi, cho nên hai người liền cáo biệt tạm thời.

Công chuyện của công ty hỗn loạn không chịu nổi, dành thời gian một ngày về nhà cùng Tịch Sư Tử, không có để ý công chuyện của công ty.

Vừa ra khỏi cửa nhà họ Tịch, tiếu dung trên mặt Tô Phùng Tần liền biến mất, hiện ở công ty cũng không biết đã loạn thành dạng gì rồi.

Trong điện thoại, có hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ từ thư ký Chu Chúc, Tô Phùng Tần vừa gọi lại, đã nghe Chu Chúc bên đầu dây bên kia kinh hô tạ ơn trời đất.

"Tô tổng, ngài rốt cục nhận điện thoại. Ngài mau trở về công ty đi, người của cục thuế lại tới, nói muốn tra trương mục của chúng ta." Giọng điệu Chu Chúc có chút bất đắc dĩ và bối rối, mấy người đàn ông đó vừa vào cửa đã phách lối nói muốn tra sổ, cái gì cũng không nói liền bắt đầu mở máy tính giở tư liệu, không sao căn ngăn nổi.

"Vậy cứ để họ tra đi, tôi thật muốn xem họ tra được gì.'' mặt Tô Phùng Tần không đổi sắc, không kinh hoảng chút nào, cứ nhàn nhạt trả lời một câu.

Những ngày gần đây Chân Lộ Sanh không phải vẫn một mực vui đùa với mấy trò xiếc này à, rõ ràng muốn bức bách áp lực nàng khuất phục.

Tô Phùng Tần thật sự quá mệt mỏi rồi, Chân Lộ Sanh vẫn luôn cho rằng nàng sẽ không bao giờ buông bỏ công ty do nàng thành lập được, cô ta cảm thấy nàng những năm này liều mạng đem hết toàn lực làm việc như vậy, chỉ vì muốn tiền, muốn trèo lên địa vị cao cao tại thượng.

Cho nên cô ta chỉ có thể cố nắm lấy cái bím tóc này, bức bách sự nghiệp nàng tân tân khổ khổ thành lập sụp đổ, thì có thể khiến nàng sụp đổ.

Để nàng lại lần nữa yếu ớt nhào vào lòng cô ta, thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.

Bất quá đây chỉ đều do cô ta luôn tự cho rằng mình đúng, nói cho cùng, Chân Lộ Sanh vốn chỉ dùng những chuyện cô ta tưởng mình hiểu rõ để đối phó với nàng mà thôi.

Sự thấu hiểu mang danh nghĩa tình yêu tươi đẹp.

Tô Phùng Tần vốn chẳng thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, khóe môi lộ ra ý cười khinh miệt, khi dừng đèn đỏ chờ qua đường giao lộ, tiện tay ném cốc cà phê giấy vào thùng rác bên đường. Sau khi đèn bật sáng thì tiêu sái rời đi.

Nàng giẫm trên giày cao gót, mặc một thân đồng phục công sở, mắt đeo kính râm, tấm lưng thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh bước vào công ty đã loạn thành một nùi, vừa vào cửa Tô Phùng Tần đã nhìn thấy nhân viên trong công ty đứng vây thành một đám mồm năm miệng mười cũng không biết đang nói cái gì.

Đến gần một chút, mới nghe được bọn họ tựa hồ đang thảo luận chuyện từ chức.

Bọn họ giống như đã khẳng định công ty sẽ đóng cửa, áp lực dư luận bên ngoài, chi cục thuế tấp nập gởi kiểm toán tới, công ty lung lay sắp đổ khiến bọn họ cảm thấy bất an.

"Nói không chừng Tô Đổng cũng sẽ bị cục cảnh sát bắt đi, tôi nghe người bên ngoài nói, kỳ thật những khoản thu chi của công ty chúng ta đều không sạch sẽ, không phải vậy người của chi cục thuế sẽ không cách một hai ngày lại tới một lần. Chuyện tiền là chuyện nhỏ, cùng lắm thì làm việc kiếm lại tiền, thế nhưng vạn nhất bị liên lụy, cho dù có miệng cũng khó giải oan.''

Người đàn ông trung niên đứng trong đám người khoa tay múa chân nước miếng tung bay, cố gắng trừng đôi mắt không to mấy, biểu lộ trên mặt sinh động khoa trương.

Để cho người ta cảm thấy lời ông ta nói tựa hồ cũng không phải vô căn cứ, mà là sự thật.

Tô Phùng Tần còn nhớ rõ ông ta, chỉ là một Phó quản lý dưới cờ của nàng, có từng gặp qua một lần trong lúc họp.

''Tôi cảm thấy chúng ta cũng không thể chờ đến khi công ty đóng cửa, cầm một chút tiền bồi thường ít ỏi. Chúng ta phải vì tương lai sau này, hôm qua tôi đã ném CV được một công ty nhận lời mời. Là một công ty mới thành lập, tiền lương đãi ngộ cũng không khác ở đây là mấy, còn cần rất nhiều người, nếu ai muốn theo tôi, thì liên lạc với tôi. Chờ Tô Đổng của chúng ta trở về, chúng ta liền trình đơn xin từ chức." Người đàn ông tiếp tục cổ động, còn nói ra đường lui của mình.

Cô gái lễ tân đứng ở một bên, vẻ mặt mang theo vài phần xấu hổ cùng tâm thần bất định, níu lấy góc áo nhỏ giọng nhắc nhở bây giờ là giờ làm việc.

Nhưng giọng nho nhỏ của cô rất nhanh liền bị dìm ngập , không ai để ý tới.

Cô bé nhìn chung quanh đột nhiên phát hiện Tô Phùng Tần đứng ngay tại cửa ra vào, vội vàng động cơ linh, đứng nghiêm trang, tiếu dung trên mặt, hô to rõ ràng một tiếng: "Tô Đổng buổi sáng tốt lành."

Cả đám người còn đang nghị luận ầm ĩ sảo sảo nháo nháo trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, biểu lộ của tất cả mọi người cứng ngắc, hướng nhìn ra cửa chính.

"Tô. . . Tô Đổng buổi sáng tốt lành." Có mấy viên chức nhát gan vừa thấy Tô Phùng Tần, liền vội vàng nói buổi sáng tốt lành, lê khuôn mặt xám xịt trở lại cương vị làm việc.

"Quản lý Lý muốn đưa đơn xin từ chức à, rất tốt, tôi phê chuẩn. Trương Tỷ, lập tức kết tiền lương cho quản lý Lý." Trên mặt Tô Phùng Tần vẫn treo nụ cười ôn hòa, đôi môi đỏ mọng cười khẽ nhìn không ra cảm xúc, cặp kính râm thật to che khuất mắt của nàng, cũng không thể nhìn ra nàng giờ phút này có loại ánh mắt nào.

Tô Phùng Tần kiểu nói này, mấy người đứng bên cạnh quản lý Lý cũng nhao nhao không kịp chờ đợi cũng phải từ chức.

"Trương Tỷ, cô nhìn xem, có bao nhiêu người muốn từ chức, toàn bộ tôi đều phê duyệt. Chị tính tiền lương, lát nữa đưa danh sách cho tôi.'' Tô Phùng Tần gật gật đầu, lưu loát nện bước chân dài đi về phòng làm việc của mình.

Trương Tỷ đang một mực ngồi ở cương vị làm việc gật gật đầu, kêu những người muốn từ chức báo danh cho cô.

Vừa đẩy cửa bước vào văn phòng đã ngửi thấy một cỗ mùi khói nồng đậm, trong văn phòng sạch sẽ rộng lớn, mấy người đàn ông mặc tây trang đang ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn trên đất rải rác một đống tư liệu, bọn họ vừa hút thuốc vừa cười nói chuyện, đảo đảo tư liệu.

"Mấy vị lãnh đạo thật đúng là yêu nghề kính nghiệp, ngày nào cũng tới công ty của tôi kiểm toán, còn tự mình xem tư liệu. Không bằng mấy vị lãnh đạo cứ ôm mớ tư liệu này về nhà từ từ xem, vậy không phải dễ dàng hơn à?'' chân mày Tô Phùng Tần nhíu thật chặt, vừa vào cửa liền không chút khách khí, giọng điệu mang theo vài phần lãnh ý nói với mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon.

"Tô Đổng đừng nổi giận, cấp trên muốn chúng tôi đến tra, chúng tôi cũng không thể không tới. Những tài liệu này, cô vẫn nên hảo hảo bảo quản, hôm nay chúng tôi không tra xong, lần sau lại đến." Một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng cười vươn tay dập tắt, nhìn Tô Phùng Tần ngoài cười nhưng trong không cười đứng lên, sửa lại cà vạt.

"Cấp trên, không biết cấp trên mà Ngũ tiên sinh nhắc tới, là cục trưởng hay là người của Chân gia đây." Tô Phùng Tần lười nhác cùng những người này ở đây dối trá khách sáo, trực tiếp vạch trần sự thật mỏng như tờ giấy.

Chu Chúc đứng ở một bên hít một hơi, cô không nghĩ tới hôm nay Tô Phùng Tần vừa vào cửa thái độ liền không tốt, trực tiếp khai hỏa với mấy cán bộ này.

Đây cũng không phải là chuyện đùa, những người này đều không phải những người dễ trêu vào, nếu chọc giận bọn họ. Bị họ giỡ trò sau lưng, thì công ty không muốn đổ cũng phải đổ.

Nhưng có vẻ hiện tại Tô Phùng Tần tựa hồ đã như vò mẻ không sợ rơi, không muốn tiếp tục khách sáo với những tên cán bộ tay cầm quyền lực này nữa.

''Ai phái chúng tôi tới, Tô Đổng nên rõ hơn chúng tôi, không phải sao." Người đàn ông họ Ngũ cũng vẫn nhịn được, tiếp tục cười nói chuyện cùng Tô Phùng Tần, thoạt nhìn là một bộ dáng quang minh lẫm liệt, nhưng trong miệng , mặc kệ ai đến, đều nghe ra được chuyện ẩn ở bên trong.

"Tiểu Trương, đừng kiểm nữa, về.'' Ngũ tiên sinh vỗ vỗ đồng sự bên cạnh, ra hiệu đến lúc nên đi.

"Đi thong thả không tiễn." Tô Phùng Tần đi đến bên bàn làm việc, ném túi xuống ghế, tiêu sái quay người ôm cánh tay dựa vào bàn làm việc.

"Tô Đổng sự trưởng, tôi khuyên cô một câu, tránh khỏi chúng tôi đương nhiên phiền phức. Nhưng những người cô không nên trêu vào ấy, nếu đắc tội thì hãy đi xin lỗi đi. Tình cảnh loạn trong giặc ngoài thế này, cô muốn hao tổn, tôi cũng muốn xem cô hao tổn được bao lâu.'' Ngũ tiên sinh trước khi đi, còn làm ra vẻ thổ lộ tâm tình lời nói thấm thía, thành khẩn khuyên giải Tô Phùng Tần.

''Không mượn Ngũ tiên sinh quan tâm." Tô Phùng Tần không lĩnh tình lạnh lùng dùng một câu trả lại.

Ngũ tiên sinh ngây cả người, lắc đầu bất đắc dĩ mang theo thủ hạ rời đi.

Lưu lại trong văn phòng là một đống tư liệu ngổn ngang.

"Tô Đổng. . ." Sau khi người rời đi, lúc này Chu Chúc mới tiến lên, thận trọng gọi một tiếng.

''Chu Chúc, đi ra ngoài trước đi." Nhìn không ra biểu lộ trên mặt Tô Phùng Tần, chỉ thấy nàng lãnh đạm mở miệng kêu ra ngoài Chu Chúc như vậy.

Chu Chúc ngây ngẩn cả người, một lát sau mới cắn cắn môi, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Đợi sau khi văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Tô Phùng Tần mới xoay người, cầm lấy điều khiển, mở TV lên.

Vốn chỉ muốn xem một chút tin tức tài chính và kinh tế, nhưng Tô Phùng Tần rất nhanh liền bị một đoạn tin tức trên TV hấp dẫn ánh mắt.

" Tập đoàn Vu Đức tại Thành phố H, những năm gần đây đem dây chuyền sản nghiệp chuyển ra nước ngoài, tổng giám đốc Vu Ngọc Đức cũng định cư ở bên nước ngoài. Nhưng theo báo cáo của phóng viên, hôm qua Vu Ngọc Đức đã xuất hiện ở phi trường quốc tế, nghi ngờ cô đã về nước. Công ty chế dược dưới cờ của Vu Đức chiếm hơn phân nửa thị trường chế dược tại thành phố H, theo định giá của thị trường, tập đoàn Vu Đức có giá trị ước tính lên đến trăm tỷ đồng. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất về tổng giám đốc Vu Ngọc Đức, không phải giá trị bản thân của cô đắt đỏ, mà có lời đồn, Vu Ngọc Đức là một nữ đồng tính luyến ái. . . . ."

Những tin tức sau đó Tô Phùng Tần đã không còn tâm tư nghe tiếp nữa.

Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe môi nhếch lên nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp mờ căm trên màn hình TV.

Ảnh chụp bóng lưng của một người phụ nữ tóc ngắn có chút khoẻ mạnh, độ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, nhưng trên người lại mặc áo khoác đắt tiền, tựa hồ sợ người khác không biết nàng có tiền .

Tay cầm điều khiển từ xa càng thu càng chặt, ngón tay tái nhợt.

Tô Phùng Tần sâu hút một hơi, sắc mặt của nàng tái nhợt đến đáng sợ, thân thể nhẹ nhàng lắc lư, nếu như không phải sau lưng là cạnh bàn, có thể nàng đã ngã xuống đất.

Hay lắm, đây mới là đòn nặng nề nhất mà Chân Lộ Sanh muốn giáng xuống người nàng.

Editor: ấy ấy, hấp dẫn rồi đây, rốt cuộc ân oán giữa ba người này là gì thì phải chờ xem rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio