Việc đầu tiên mà Vương Nhất Hàm làm sau khi tốt nghiệp cấp 3 là đi nhuộm tóc.
Lúc đó có lẽ thợ làm tóc thấy cô vẫn còn nhỏ, cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần xem có phải là muốn nhuộm nhiều màu như vậy, còn bắt buộc phải nhuộm highlight.
Cô cũng không nhớ mình đã gật đầu bao nhiêu cái để xác nhận với chú ấy.
Đây là một công trình lớn.
Thợ làm tóc vừa nhuộm tóc cho cô vừa buôn chuyện, quả nhiên là nói tới chuyện tuổi tác “Cô bé, vẫn còn học cấp ba đúng không? Không sợ bị mắng hả?”
“Chả sao đâu chú.” Vương Nhất Hàm cười, cô cũng không nhắc về chuyện mình vừa tốt nghiệp cấp ba, trực tiếp thừa nhận “Cháu vốn là một đứa nổi loạn, chú cứ yên tâm mà nhuộm, không có ai mắng cả.”
Thợ làm tóc bị chọc cười, cầm từng lọn tóc của cô cười đến phát run “Được, cháu khỏi phải nói, bình thường thì mấy cô gái nổi loạn cũng không dám nhuộm như vậy đâu.”
Cô không trả lời lại.
Mười mấy năm từ mẫu giáo đến cấp ba của Vương Nhất Hàm, quả đúng là một đứa con gái nổi loạn toàn diện.
Nhưng cô khác với với những cô gái khác, từ nhỏ đến lớn, học tập là một trong ba thứ đứng đầu của cô, bất kể là cấp lớp nào, việc đứng nhất lớp là chuyện quá bình thường.
Ba mẹ Vương Nhất Hàm chủ trương chính sách nuôi thả, con gái vui vẻ là được, con gái học giỏi thì càng tốt.
Vương Nhất Hàm cảm thấy những đứa cả ngày ngoài việc ra vẻ ta đây, lập phe lập phái bắt nạt học sinh giỏi, không học vấn không nghề nghiệp, đến cả đánh rắm cũng không biết đúng là ngu ngốc.
—— Mày xem bản thân mày không thèm học hành, một khi mắc lỗi, ba mẹ thầy cô không bao giờ hướng về phía mày.
Thế nên thành tích học tập của cô không chỉ tốt, còn ổn định, cho dù là việc cô đi học cấp ba không mặc đồng phục, quang minh chính đại dùng điện thoại, không đi học lớp ngoài giờ, không đi chào cờ, không tự học sáng hay tối, thầy cô không kiểm soát nổi, mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Hơn nữa học quân sự, qua khai giảng cũng gần một tháng rồi, lúc trước Vương Nhất Hàm cũng đã tới thành phố S, lúc ấy cô có ấn tượng rất tốt về thành phố này, nhưng khi đó là đi theo ba mẹ, rất nhiều nơi muốn mà chưa được đi —— Như là mấy quán bar đường phố nổi tiếng, nghe tên đã muốn đi rồi.
Vương Nhất Hàm thích uống rượu, bắt đầu uống từ cấp ba rồi, có một khoảng thời gian cứ tan học là liền chạy tới quán rượu Thanh Ba ngoài đường trường học, cảm thấy rượu Cocktail rất đẹp, mỗi một lần uống là lại đổi một loại, uống xong mới về nhà.
Uống mãi cũng thành tửu lượng và sở thích.
Khai giảng đại học được 3 tuần, bởi vì thứ hai có lớp sớm, chủ nhật uống xong chắc chắn là không bò dậy nổi, nên mỗi thứ sáu thứ bảy cô đều đi uống.
Bây giờ khác cấp ba, không nhất định phải là quán Thanh Ba, thứ bảy có rất nhiều club tổ chức hoạt động theo chủ đề, nam nữ thanh niên đều tụ tập ở đó.
Cô cũng đi theo xem náo nhiệt một mình.
Cũng không phải là mang tâm tình săn lùng những anh chàng ngốc nghếch hay là đẹp trai mới tới, con người cô không có sở thích khác, chỉ thích chơi thôi.
Thứ sáu hôm đó, cô đã đến club nổi tiếng nhất ở thành phố S, vốn là club mà cô đã đi mấy lần rồi, chẳng qua đêm hôm đó có DJ là nhân vật lớn tốn không biết bao nhiêu là tiền cũng không mời đến được.
Cô cũng không hiểu thuê DJ đắt ở chỗ nào, nhưng lên mạng tra tên tuổi, một chuỗi giới thiệu vắn tắt kia nghe có vẻ cũng rất ghê gớm.
Thế là sáng sớm ở trên mạng tranh mua vé, xong tiết học cuối cùng trở về ký túc xá thay quần áo, Vương Nhất Hàm thuê xe tới gần đó, đầu tiên là tìm quán ăn ăn cơm rồi mới đi —— để bụng rỗng uống rượu cô vẫn không dám thử.
Lúc soát vé vào cửa, bạn nam kiểm vé nhìn chằm chằm vào tóc và mặt cô, Vương Nhất Hàm từ lúc nhuộm tóc thì đã rất quen ánh mắt này, cô cào cào tóc, mỉm cười rồi bước vào.
Ở đây, chỗ ngồi quanh sân khấu là hai ngàn tệ, cô cũng chưa hỏi giá chỗ ngồi sô pha bên trong, tuy không thiếu tiền, nhưng một mình chiếm một chỗ ngồi lớn như vậy để uống rượu cũng thiếu tử tế quá.
DJ ngồi trên sân khấu, mà nhạc phát ra lại rất nhẹ nhàng từ tốn.
Còn chưa bắt đầu nữa.
Cô gọi rượu hai lần, uống ly rượu thứ nhất xuống bụng, tiếng DJ chơi nhạc vang lên.
Uống ly thứ hai xong thì cảm giác có một lực nhẹ ở vai.
“Xin chào.” Một giọng nam không lớn không nhỏ lọt vào tai, trong trẻo dễ nghe, Vương Nhất Hàm quay đầu liền thấy một người con trai cao cao, mặc chiếc áo trắng.
Không giống như chiếc váy đen nhỏ nhắn và mái tóc dài sặc sỡ của cô, người con trai đó ăn mặc rất giống học sinh, nhìn qua có cảm giác mái tóc đen kia có xúc cảm không tệ, anh cong môi cười: “Tôi ngồi ghép bàn được không?”
Ánh đèn trong club không ngừng thay đổi, màu tím lam là chủ, ngẫu nhiên lại có một chùm ánh sáng trắng chiếu lên người đứng đối diện cô, có thể thấy lông mày của anh, Vương Nhất Hàm không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Đôi mắt không nhỏ, chắc hẳn da rất trắng, vừa rồi khi cười với cô dường như còn nhìn thấy cả răng khểnh.
Nhưng lại không thể nói là đáng yêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Nhất Hàm cảm thấy khả năng từ sạch sẽ càng thích hợp hơn.
Vẻ ngoài rất sạch sẽ —— hơn nữa rất khó để cảm thấy sự sạch sẽ trên người của một người con trai.
Vương Nhất Hàm híp mắt đánh giá anh, càng nhìn càng thấy đẹp, chậc một tiếng, cảm thấy người này nhìn rất vừa mắt.
Đối với dáng vẻ quyến rũ này, cô cảm thấy việc cậu em này đòi tiền cũng hoàn toàn ổn.
Khoảng trước nửa tiếng, phát xong những ba bốn bài hát rồi, Vương Nhất Hàm nhìn DJ đang chơi nhạc, lại thỉnh thoảng vô tình liếc sang nhìn người con trai mặc áo thun trắng đối diện, phát hiện người này chả làm gì ngoài chơi điện thoại.
Tới đây chơi điện thoại à?
Thật nhàm chán.
Trước đó cô đã uống hai ly rượu, đầu óc không tỉnh táo, còn bị tác dụng của cồn làm cho hưng phấn quá độ.
Ban đầu đồng ý để anh ngồi, chỉ là cảm thấy cũng tạm được, hơn nữa anh đến muộn, cho dù là muốn mua cũng không tìm được chỗ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn kỹ không phải người đàn ông dung tục, cũng không thả thính cô, hơn nữa người ta khách sáo, ghép bàn thì có làm sao đâu chứ.
Nhưng mà… Càng nhìn càng thuận mắt là sao thế nhỉ?
Nhìn anh lại là bộ dạng nhàm chán như vậy.
Vương Nhất Hàm ngồi lắc chân trên ghế ở quán bar, cười.
Cô kêu bartender tới muốn gọi thêm bình rượu, chọn nồng độ cồn vừa phải, không quá nồng cũng không dễ dàng say.
Rất nhanh đã đầy những chậu nhỏ trên bàn.
Chậu kim loại đặt trên bàn thủy tinh, tiếng động đó lọt vào tai Tần Phóng, nhưng những người ở đây vốn ồn ào náo nhiệt, động tác nhỏ này anh cũng không quan tâm, cũng không ngẩng đầu lên.
Lúc này, giao diện WeChat của anh vẫn ở trên cuộc trò chuyện với Tô Lâm.
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng đến nơi như thế này, anh lên mạng kiểm tra xem mọi người sẽ làm gì trong club hay quán bar.
Câu trả lời nhiều nhất là – tình một đêm.
… Đù má, cái này thì không đáng tin một chút nào.
Tình một đêm??
Đùa nhau à????
Thanh niên năm tốt như anh làm sao mà làm những việc vô trách nhiệm như vậy chứ?
Không thể nào! Trên mạng toàn mấy tên rác rưởi!
Điện thoại rung lên.
Tô Lâm: [Vậy tại sao cậu lại đi? Cậu không đi ăn tối với Triệu Gian à? ]
Tần Phòng trả lời: [Tối nay anh ấy có việc không thể đến nên đã đưa vé cho mình. Anh ấy nói với mình tối nay có DJ nổi tiếng, vé vào cửa hơn 700 tệ, tất nhiên là mình phải đến rồi.]
Tô Lâm: [.]
Tô Lâm: [Vậy mà không biết làm gì còn không về đi.]
Tần Phóng: [Mình ngồi cùng bàn với một bạn gái cá tính lắm, nhưng mà nhìn qua thì thấy có chút lạnh lùng, không biết có nên nói chuyện với cô ấy hay không.]
Thực ra đây là lý do muốn nói chuyện cùng Tô Lâm.
Làm vậy thì sẽ có cảm giác anh đang rất bận rộn.
Tô Lâm: [...]
Tô Lâm: [Ngu thế.]
Tần Phóng vội vàng gửi một loạt dấu chấm hỏi: [???????]
Phía bên kia cũng không nhắn lại.
“…” Tính tình anh Lâm tệ quá.
Chẳng phải chỉ dựa vào vẻ đẹp trai của mình sao? Nếu sau này tìm được một cô vợ, cái tính này của cậu ấy liệu có giữ được người ta không? Có thể không?
Dù sao thì Tần Phóng cảm thấy không thể.
Anh xóa câu hỏi trước đó trong hộp tìm kiếm Baidu và tìm kiếm lại: Làm thế nào để bắt chuyện với một cô gái trông rất lạnh lùng?
Trong Club không có wifi, tín hiệu 4g hơi yếu, chờ cả nửa ngày vẫn chưa tải được câu trả lời.
Anh đang mất kiên nhẫn và định load lại trang web thì một vài âm thanh giòn giã vang lên, giống như tiếng thủy tinh gõ vào thủy tinh.
Mà còn khá gần nữa.
Tần Phóng ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía bên kia chiếc bàn tròn nhỏ, cô gái đối diện trực tiếp nháy mắt với anh.
Đây chính là đáp án anh tra ra được, chuyên dùng để áp dụng với người con gái ghép bàn với anh.
Cô để kiểu tóc rẽ ngôi giữa, trang điểm tinh tế và đôi môi đỏ nổi bật, chỉ cần nhìn cặp xương quai xanh đối xứng đầy hoàn mĩ cùng với bả vai hình cung là đã đủ để tưởng tượng được dáng người cô đẹp như thế nào rồi.
Một tay chống cằm, tay kia đẩy thứ gì đó tới trước mặt anh.
Tần Phóng cúi đầu.
Không biết từ khi nào trên bàn có một cái chậu nhỏ, cái chậu đầy nước đá, một chai rượu đặt ở một góc nghiêng, trong ánh sáng tối không thể nhìn rõ nhãn hiệu.
Ngoài ra còn có hai cốc chân dài đầy một nửa chất lỏng.
Cô vừa đẩy một cái cốc sang bên anh, nhưng không có lập tức cất đi, ngón tay trắng nõn kẹp chặt thanh thủy tinh ở giữa cốc, lắc lắc ly rượu trên bàn, chất lỏng trong cốc sóng sánh phản chiếu.
Trong mắt dường như có một tầng sương mù, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, rõ ràng nói ra ba chữ: “Uống rượu không?”
Cuối cùng đương nhiên là uống, còn uống rất nhiều.
Trong suốt cuộc uống rượu trò chuyện, anh nhận ra, cô bạn gái nhìn cá tính này không hề lạnh lùng mà lại khá thú vị.
Lúc học cấp ba, Tần Phóng không phải là chưa uống rượu bao giờ. Mặc dù đã say vài lần nhưng anh cũng không nhớ nổi tửu lượng đại khái của mình ở mức nào.
Nhưng anh biết bản thân bây giờ đã uống quá nhiều.
Bởi vì miệng anh bắt đầu mất kiểm soát, anh muốn nói “Chị gái à, chị thật xinh. Tôi đã đi vòng quanh mấy chiếc bàn tròn trong club này, chị là người đẹp nhất, vì vậy tôi mới đến ghép bàn với chị đó.”
Một câu dài và mạch lạc như vậy thực sự là quá khó khăn đối với miệng lưỡi của Tần Phóng.
Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, nói chuyện cũng không nghe thấy tiếng của nhau, vì vậy anh dứt khoát dịch ghế rồi ngồi cạnh, Tần Phóng nhìn chằm chằm vào mái tóc dài lộng lẫy đang tung bay trong ánh đèn của cô, càng nhìn thì lại thấy cô càng đẹp.
Anh ghé sát vào tai cô, mở miệng, điều anh định nói biến thành: “Chị nhuộm tóc ở đâu vậy?”
Âm nhạc lại lên đến cao trào, cô lớn tiếng đáp lại: “Trong tiệm tóc -!”
Tần Phóng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Vậy thì mình phải khen cô ấy, con gái thích được khen, chỉ cần khen cô ấy đẹp là được.”
Kết quả là những lời nói đến miệng và trở thành: “Vậy thì tôi cũng sẽ nhuộm--!”
Người bên cạnh ngừng lại, giống như đang hét lên cái gì đó, tâm trí Tần Phóng hỗn loạn, anh không phân biệt được lời nói của cô.
Thế là, anh ấy tiến lại gần hơn và hỏi: “Chị nói gì cơ?”
Cô: “*%#...”
Đầu Tần Phóng đầy dấu chấm hỏi, lại lớn giọng hỏi: “Cái gì—?”
Cô: “*%#...”
Tần Phóng vẫn không hiểu.
Chị gái chắc là sốt ruột.
Cô trực tiếp đưa tay lên và vươn về phía anh - đặt lên tai.
Tần Phóng sững sờ, sau đó cô dùng lực—
Hai cánh tay đặt lên bàn để giữ thăng bằng, chóng mặt, toàn bộ phần trên trực tiếp bị lôi quay người lại.
Vốn dĩ Vương Nhất Hàm muốn hét vào tai anh, nhưng cô không ngờ anh bỗng nhiên quay đầu lại, cô đã uống quá nhiều, phút chốc không thể ngăn được lực của thân trên, trực tiếp——
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không nói được vào tai anh, nhưng miệng lại trực tiếp chạm miệng anh.
...Hôn.
Đầu óc Tần Phóng trống rỗng.
Rồi từng làn đạn xuất hiện trong tâm trí anh:
- “Sao mình không thể mở miệng ra? Tại sao sau khi chạm vào lại không cử động được? Là do có keo à?”
- “Sao mình lại hút môi người ta? Chết tiệt mình là một tên biến thái - A, môi cô ấy mềm quá...”
- “…”
- “… Hôn thật thoải mái…”
- “…”
- “? Vãi chưởng sao mình lại đang ôm người ta? Chết tiệt mình biến thái sao? Mình không muốn ôm nhưng không thể bỏ tay xuống? A... Eo chị ấy thật mảnh...”
- “Mẹ nó!!! ….Đây là chỗ nào! Chạm cái gì vậy trời, mình có phải biến thái không! Mẹ ơi, không thể thả tay ra – Trời ơi …ở đây mềm quá!”
- “…”
- “…. …. …”
Sáng sớm, trong một phòng khách sạn.
Tần Phóng mở mắt ra.
Căn phòng rất lớn, rèm cửa chia ra hai bên, bên giường kéo căng, bên còn lại mở ra ánh nắng không quá chói mắt chiếu vào.
Tần Phóng nhìn trần nhà tinh xảo, thiết kế đèn pha lê xếp chồng lên nhau, bị ánh sáng chiếu vào rất chói mắt.
... Đây là chỗ chết tiệt nào vậy?
Ngay khi anh định trở mình, một một sợi gân nào đó trên đầu anh giật giật, cơn đau lan khắp đỉnh đầu, ngay lập tức một vài hình ảnh lẫn lộn, đứt quãng, rách nát hiện ra trong đầu anh, những xúc cảm ấy …
Tối hôm qua……
!!!
Anh thề rằng anh chưa bao giờ khi uống say mà có thể nhớ lại đêm trước một cách trọn vẹn như vậy.
Chết tiệt!
Tần Phóng rùng mình một cái, đột nhiên ngồi thẳng trên giường, mặc kệ đau đầu, nhìn qua bên cạnh.
Không có người.
Anh lại nhấc chăn ra khỏi giường, trước khi bước vào phòng vệ sinh, anh nhìn lên và thấy—
Sau lớp kính trong suốt của phòng vệ sinh, rèm được kéo một nửa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy nửa dưới... không có người.
Cô ấy đi rồi?
Thực sự đi rồi?
Hành động này là gì đây??
Anh đứng đó một lúc, như nhập định.
Có một mùi ngọt ngào ngây ngấy trong không khí, giống như một loại nước hoa nữ tính được pha trộn với một cái gì đó.
Đầu cũng đau, Tần Phóng cảm giác được trên người dinh dính khó chịu làm sao, cau mày ôm đầu đi vào phòng tắm tắm rửa, tỉnh táo lại mới đi ra.
Đây được xem là tình một đêm?
Bỏ đi…
Nhưng anh vẫn không biết làm cách nào để tìm được tên cô? Tối qua-
Tay lau tóc đột nhiên dừng lại.
Đêm qua khi đạn đã lên nòng nhưng không thể bắn, người bên dưới anh hỏi một câu: “Cưng thành niên rồi chứ?” Anh đã nói gì nhỉ?
Anh nói mình là giới thượng lưu tri thức, là nhân viên văn phòng, rồi hỏi cô một câu.
Cô ấy nói... cô ấy mở một quán trà sữa.
Mở quán trà sữa …
Thành phố S nhiều quán trà sữa thế thì tìm thế nào bây giờ??
Không phải, sao cô ấy có thể đi như vậy chứ? Rõ ràng đêm qua là …
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại đầu giường liền vang lên.
Tần Phóng đưa tay ra lấy, chính là quầy lễ tân nhắc nhở thời gian trả phòng.
Trả lời hai tiếng rồi cúp máy, vừa định rút tay lại lau tóc thì thấy dưới điện thoại có một tờ giấy được đè lên.
Đây là giấy mà khách sạn lưu lại để khách hàng viết kiến nghị, trên mặt giấy còn có logo khách sạn.
Nhưng nội dung trên giấy chắc chắn không phải là kiến nghị cho các khách sạn.
Chắc chắn cô ấy đã để nó cho anh!
Tần Phóng nghe thấy trái tim bắt đầu đập bình bịch.
Đến rồi sao? Cốt truyện tiểu thuyết?
Có phải là buổi sáng cô ấy có việc gấp nên mới rời đi? Chẳng hạn như… cô ấy phải quay lại xem quán vì cuối tuần quán trà sữa đông khách quá?
Vậy... mảnh giấy để lại địa chỉ này để anh tìm cô ấy sao?
Càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Tần Phóng ném khăn sang một bên, lấy giấy ra xem kỹ.
Tay hơi run.
“Anh chàng đẹp trai:
Buổi sáng tốt lành:)
Lý do tại sao tôi không gọi cho cậu trước khi đi là vì tôi nghĩ cậu có thể đã uống quá nhiều nên chưa tỉnh, gọi dậy sớm quá không tốt.
Thứ hai, cả hai chúng ta đều cảm thấy xấu hổ, vì vậy tôi đã rời đi ngay khi thức dậy.”
Tần Phóng nghĩ một chút.
Có vẻ là ngại.
Sau đó anh đọc tiếp.
“Bởi vì tối hôm qua toàn bộ tiền mặt trên người đều dùng hết ở club, với lại tiền phòng là cậu trả, tối hôm qua không có giành của cậu, tôi có chút ngại.....”
À, không phải tối qua cậu nói là làm việc rất chăm chỉ, ông chủ bóc lột hay gì đó, tôi nhớ rõ, nên mới để lại chút tiền mặt còn lại cho cậu.
Nhưng tôi nghĩ hơi ít, vì vậy...”
Đọc tới đây, Tần Phóng trợn to hai mắt: “?”
Anh có nhập diễn quá sâu không thế? Ông chủ nào bóc lột?
Tần Phóng xoay người sờ lại dưới gối – quả nhiên có một sấp tiền giấy màu đỏ.
Nhưng không quá nhiều, hơn 500, ít hơn 1.000.
Anh không đếm, ném tiền lên giường, anh kiên định tự hỏi.
Bây giờ tình một đêm còn phải đưa tiền à?
Tại sao lại cho anh tiền?
Không phải, mấu chốt là anh không muốn tình một đêm xong kết thúc như vậy, anh vẫn muốn …
“… Mẹ nó.” Tần Phóng vò đầu bứt tóc, cảm thấy thật phiền muộn.
Cảm thấy như mình đã bị gạt.
... Hình như còn chưa đọc xong tờ ghi chú.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi mới cau mày đọc.
Dòng ký tự này khá đặc biệt, lớn hơn dòng trên một cỡ, nhìn rất bắt mắt, như sợ anh không nhìn thấy.
—— “... Đây là tài khoản Alipay157xxxxxxxx của tôi, cậu thêm tôi vào, phần còn lại tôi sẽ chuyển cho cậu.”
…...?
Tần Phóng: “…”
Tần Phóng thật sự phục luôn.
Thế mà còn có tiền thiếu chưa trả hết cơ à.
Tác giả có lời muốn nói:
Chết kiêu ngạo·Vương Nhất Hàm: Tôi viết những ký tự lớn như vậy, đây không phải là lưu phương thức liên lạc của mình sao? Cậu không hiểu à???
Tần·nội tâm cảnh quay rất nhiều·Phóng: Con mẹ nó chứ chỉ cảm thấy mình bị người ta chơi.