Những năm học cấp 3, Vương Nhất Hàm có rất nhiều người theo đuổi, cô là người tốt tính, nói chuyện với ai cũng nói chuyện tới bến, hơn nữa còn có một vài khía cạnh mà người khác cảm thấy rất là ngầu. Ví dụ như cô học môn nào cũng giỏi, vừa xinh đẹp nhà lại có tiền, nếu mà có một cô bạn gái như cô thì khi ra ngoài đường cũng có mặt mũi.
Bạn bè của cô rất nhiều, rất rộng, quan hệ bạn bè trải dài từ học sinh tốt đến học sinh hư, trên cơ bản thì ai cũng đều nói cô là người dễ ở chung.
Nhưng xét về phương diện con trai thì, cô có rất nhiều bạn bè anh em, nhưng lại chưa từng yêu đương với ai cả.
Chị em chơi với cô vừa nhiều lại vừa tạp nham, thậm chí còn có người chơi bời lêu lổng rồi sau đó to bụng, trộm đi phá thai cô cũng cũng gặp qua.
Vương Nhất Hàm không cố tình không yêu đương, chỉ là cảm thấy không gặp được người nào thích hợp với mình.
Nhìn bọn họ tỏ tình với mình, trong nội tâm không hề có một chút gợn sóng nào, thế thì làm sao có thể yêu đương được cơ chứ.
Sau khi lên đại học, vốn dĩ cô cảm thấy điều khiến cho cô kinh ngạc nhất đó chính là mấy cô gái cùng phòng, Lâm Thiến nhây, Lộc Viên Viên đáng yêu, cô bạn cool ngầu quá ư là ngầu, mỗi ngày trò chuyện với nhau là đều có chuyện để cười cả.
Không hiểu sao mấy cô gái này lại tụ tập với nhau, ở khoa Toán học - một nơi mà đặc trưng của nam sinh kỹ thuật (*) rất rõ ràng -- chắc là rõ ràng nhất đấy, nghe nói khoa Máy tính và Vật lý họ còn có cả hot boy của khoa nữa.
(*) Nam sinh kỹ thuật là chỉ những anh zai ở trường đại học được nhận xét là khá trạch và hiền như khúc gỗ, có xuất thân là dân tự nhiên, vừa có IQ cao, có kiến thức rất rộng về khoa học kĩ thuật, đam mê những phát minh kĩ thuật cao, thích khiêu chiến game điện tử với nhau đồng thời tràn ngập niềm hiếu kỳ, khám phá với cuộc sống.
Khoa Toán học, cỏ với cây thì có, chứ khoa thì cái gì cũng không có.
Cô không phải là người theo chủ nghĩa coi trọng ngoại hình, chỉ cần dáng người, ngoại hình và khí chất cô cảm thấy ổn là được. Nhưng khi nhìn một loạt những bạn nam trong lớp, thật sự là… Cho nên là cô cũng không có ý định muốn yêu đương với ai cả.
Nhưng không ngờ bạn nam có vẻ ngoài sạch sẽ đêm đó cô gặp lại hợp khẩu vị của cô đến vậy.
Thật ra đến cuối cùng cô vẫn còn chút lý trí, vào thời điểm mà mũi tên đã căng trên dây không thể không bắn thì cô mới nhớ tới là hai người bọn cô từ đầu đến cuối đều không hề nói cho nhau biết thân phận và tuổi tác của mình.
Nhìn người này còn quá trẻ, cô liền bình tĩnh hỏi một câu.
Không ngờ anh lại nói anh đã đi làm được ba năm rồi, ngày nào cũng tăng ca còn bị ông chủ bóc lột, đã vậy tiền lương còn thấp lè tè, cho nên đến tối thứ sáu mới có thời gian đến club thư giãn một chút.
Cô còn nhớ rõ sau khi anh đi vào.
Cảm giác đau rất mạnh mẽ, cô cắn răng, chịu đựng đến nỗi mồ hôi đầy đầu, đột nhiên động tác của anh dừng lại, trong không gian tối đen như mực, giọng nói của anh vang lên bên tai vô cùng cẩn thận: “... Anh cũng thế.”
“Anh cũng thế cái gì?” Cô hỏi.
Anh cử động, trong men say nói rõ ràng: “Lần đầu tiên.”
Vương Nhất Hàm sửng sốt.
Dường như là anh đang cố tình nhấn mạnh cái gì, muốn nói cho cô biết để trong lòng cô cảm thấy cân bằng vậy.
Ngốc quá.
Thế mà cô lại còn cảm thấy... Có chút đáng yêu.
...
“… Thải Thải, bà cười dâm đãng vãi chưởng đấy có biết không?” Cánh tay Vương Nhất Hàm bị đẩy một chút, ngoảnh mặt nhìn về phía bên trái.
Lúc đi học thì bốn người đều ngồi cùng một chỗ với nhau, hôm nay cô ngồi cùng Lâm Thiến, phía trước là hai người còn lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Thiến đã cau mày sáp lại gần: “Có phải cậu đọc tiểu thuyết cấm nào đúng không? Cái quyển tớ giới thiệu cho cậu à? Xôi thịt kinh điển?”
Vương Nhất Hàm: “…”
Vương Nhất Hàm véo cánh tay cô ấy một cái, “Tập trung nghe giảng một tí đi bà già.”
Tối hôm nay vừa đúng là ngày phỏng vấn đợt thứ hai của câu lạc bộ âm nhạc, buổi sáng trước khi đi học Vương Nhất Hàm đã nói là sẽ đi xem Lộc Viên Viên phỏng vấn, thế mà lại có người hạ thấp tiêu chuẩn gia nhập câu lạc bộ để tán gái.
Tạm thời không đề cập đến cách tán gái này có cao minh hay không.
Nhưng người bị tán chính là Viên Viên bé bỏng đó! Lỡ người phụ trách phỏng vấn của câu lạc bộ âm nhạc này là cái thằng sở khanh dưa vẹo táo nứt nào thì làm sao bây giờ!
Vương Nhất Hàm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến.
Còn đang ngậm một cái kẹo que không biết là để ở trong túi từ bao giờ, vị vải, ăn rất ngon.
Ra thang máy, cô kéo tay cô gái nhỏ đi về phía trước, nhìn từ xa, cái người ngồi ở sau bàn đang cúi đầu chơi điện thoại, kiểu tóc... khá là giống bạn nam uống rượu với cô vào ngày hôm đó.
Vương Nhất Hàm hoảng hốt trong nháy mắt, ngay sau đó bắt đầu tự phỉ nhổ chính mình.
Vương Nhất Hàm mày điên rồi à?
Tình một đêm, lại còn nhớ mãi không quên?
Mày lại còn để lại cái số điện thoại cho người ta, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi người ta còn chẳng có động tĩnh gì cả, còn không hiểu là có ý gì à?
Người ta không thèm để ý đến mày! Đó!
Nghĩ như vậy, Vương Nhất Hàm suýt chút nữa cắn nát cái kẹo que đang ngậm trong miệng, đi nhanh hơn để đến trước bàn đăng ký, hành lang vắng tanh, tiếng bước chân của hai cô cũng không nhỏ, chắc là cái người đang chơi điện thoại cũng nghe thấy, anh ngẩng đầu lên ——
Sắc mặt ngạc nhiên, vẻ ngoài trắng trẻo, đôi mắt trợn tròn, đứng phắt dậy, nói một câu y sì như cô: “—— Vãi chưởng!”
Giọng nói này vang vọng ngoài hành lang, Vương Nhất Hàm cảm giác được cánh tay của người đứng bên cạnh mình hơi run lên.
Nhưng thật sự là cô kinh hãi quá rồi.
Má nó ——
Phản ứng đầu tiên của cô là anh đang nói dối, cô giật phăng cái kẹo mút trong miệng ra nói: “Mẹ nhà anh, anh là học sinh đại học C à?”
Sau đó lại dường như là cắn răng nói những lời tiếp theo: “Còn nói anh đi làm rồi? Làm 3 năm rồi???”
Tần Phóng: “...”
Hiện tại Tần Phóng cũng vô cùng hoang mang.
Trong bụng có một đống lời muốn nói, có bình thường cũng có dơ bẩn, anh đứng đối diện với người con gái có mái tóc dài ngang lưng đa sắc màu, cảm thấy có một ánh mắt nóng rực khác nữa.
Bên cạnh cô còn có… Một cô gái khác lùn hơn cô. Là cô gái đáng yêu mà lão đại lão nhị trong ký túc xá thích nhất, hay nói chuyện về cô ấy. Anh cũng có chút ấn tượng với cô gái này, thổi Harmonica.
Lúc này đôi mắt to của cô gái đáng yêu này đang xoay vòng vòng, đảo tới đảo lui quanh hai người, trên mặt viết tràn đầy mấy chữ: “Muốn hóng quá muốn hóng quá”.
Anh cảm thấy có một số việc nói trước mặt người ngoài thật ra là không thể mở miệng được, vì thế thử nói với cô gái đáng yêu kia: “Em đến phỏng vấn đúng không? Vào đi, bên trong.”
“Đúng vậy, Viên Viên cậu đi trước đi,” người đối diện phụ họa lời nói của anh, cũng nhìn về phía cô gái đáng yêu kia: “Tớ có chút việc.”
Cô gái đáng yêu tên là Viên Viên dùng vận tốc của rùa tâm bất cam tình bất nguyện đi vào trong phòng học, rồi lại dùng tốc độ của ốc sên để đóng cửa lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người đều ăn ý không nói chuyện.
Một tiếng đóng cửa vang lên, cửa đã hoàn toàn khép lại, ánh mắt của cô bạn đáng yêu kia cũng theo đó mà biến mất.
Vừa rồi còn đang nghĩ về người này, giây tiếp theo đã nhìn thấy rồi.
Thật đúng là…
Vương Nhất Hàm muốn hỏi vì sao anh không gọi điện thoại cho tôi vì sao không tìm tôi.
Lời nói đến bên miệng, cô nhớ lại lúc mình viết tờ giấy kia, cứ thế trực tiếp dùng cái đó làm cớ, hắng giọng, mở miệng trước: “Anh hôm đó ——”
Tần Phóng dựng lỗ tai lên.
“—— vì sao không kết bạn Alipay của tôi?” giọng nói của cô nhẹ nhàng, quanh quẩn ở bên tai.
Tần Phóng: “...”
Kết bạn Alipay của cô? Làm gì?? Đòi tiền???
Thế này nghĩa là gì? 500 tệ chỉ là trả trước, anh kết bạn Alipay với cô là để trả tiền kết thúc?
Trong đầu người này toàn là phân à?
Tần Phóng hít vào lại thở ra, ném cái bút trong tay đi, không trả lời câu hỏi của cô, “Mà mẹ nó không phải là cô bảo là cô mở tiệm trà sữa à?”
“Đấy là ——” Vương Nhất Hàm muốn phản bác lại theo bản năng, rồi lại ngậm miệng.
Chẳng phải là do tôi sợ anh biết tôi chỉ mới 18 tuổi, có áp lực tâm lý, cho nên mới muốn nói sao cho tạo cảm giác tôi trưởng thành hơn hay sao.
Nhưng mà mấy lời như vậy sao có thể nói ra ngoài miệng được.
Ánh đèn dây tóc ở ngoài hành lang rất sáng, ở trong đôi mắt của người con trai ấy không hề có một chút tơ máu nào, sáng trong, tướng mạo nghiêng về nhu hòa, những lúc không nói chuyện nhìn rất là thoải mái.
Hơn nữa giọng nói cũng rất hay.
Nhưng mà lời nói ra thì lại hơi…
Vương Nhất Hàm có chút khó hiểu, vì sao khi gặp lại nhau, ngoài kinh ngạc thì người này lại tỏ ra tức giận thế.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng cô cảm thấy anh sẽ không nói ra lý do tại sao "không thêm cô vào Alipay".
Không khí lại lâm vào im lặng một lần nữa.
Vương Nhất Hàm nghĩ đi nghĩ lại, còn chưa kịp nghĩ ra lời nào vừa không hạ giá lại phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Thì đã nghe thấy một câu hỏi nhẹ nhàng vang lên: “Tên cô là gì?”
Cô còn đang suy nghĩ nên nói thế nào, nhưng khi nghe được câu hỏi như vậy thì dường như là trả lời theo phản xạ có điều kiện: “Vương Nhất Hàm.”
Chờ khi nhận ra là mình vừa trả lời cái gì, cô lại hỏi lại: “Còn anh thì sao?”
Cuối cùng Tần Phóng cũng chờ đến giờ phút này.
Không phải là người phụ nữ này để lại tiền rồi một đi không từ biệt hay sao? Không phải đang định thần thần bí bí sao?
Cứ không nói cho cô biết tên tôi là gì đấy, cho cô tức chết.
Tần Phóng lập tức mỉm cười, là nụ cười lộ răng tiêu chuẩn, anh gằn từng chữ một: “Không, nói, cho, cô.”
Sắc mặt Vương Nhất Hàm cứng lại.
Vài giây sau, anh thấy người con gái ấy giơ tay, ngón áp út của cô có đeo nhẫn, một tia sáng chợt lóe lên, mái tóc dài được hất ra đằng sau, đút kẹo mút vào miệng, lập tức cầm bảng danh sách anh đặt trên bàn lên.
Cô dùng giọng nói cường điệu, phát âm rõ từng chữ một, “Danh sách đăng ký câu lạc bộ âm nhạc, người ghi chép, Tần —— Phóng.”
Tần Phóng: “...”
Hết lần này đến lần khác, anh sắp tức chết rồi.
Đang chuẩn bị nói gì đó, dòng suy nghĩ lại bị một giọng nói khác chen ngang, phía sau Vương Nhất Hàm xuất hiện một cái đầu con gái, “Hello? Mình xin hỏi chút... Đây là địa điểm phỏng vấn của câu lạc bộ âm nhạc đúng không?”
“... Đúng thế.”
Anh thấy sau khi cô gái kia rụt đầu lại thì Vương Nhất Hàm đặt cái bảng danh sách xuống bàn, đột nhiên cười với anh.
Một bên quai hàm của cô còn đang ngậm kẹo mút, phồng lên, nụ cười này chẳng hề cân xứng một chút nào, thế nhưng lại vô cùng mê người.
Que kẹo mút màu trắng lộ ra từ miệng cô, cô hơi nhíu mày lại, chắc là do chiều cao, động tác vẫy tay chào tạm biệt rất là tiêu sái tùy ý.
“Hẹn gặp lại nha Tần Phóng.” Cô nói.
Rõ ràng là cách nhau một khoảng cách, nhưng giọng nói đó như được nói sát bên tai anh.
Anh sửng sốt vài giây, mới ngồi lại trên ghế, vô thức xoay bút, rồi gật đầu với cô gái đứng ở hàng đầu tiên: “Cho anh xin tên của em nhé.”
Suốt cả một đêm.
Anh không biết là do nụ cười hay hành động của cô, hoặc là câu nói cuối cùng mà cô nói.
Cứ như một động tác chậm chạp, phát đi phát lại trong đầu anh.
Tài khoản WeChat của Vương Nhất Hàm cũng là số di động.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với người kia, giống như là sau một đêm đã suy nghĩ thông suốt vậy, tối hôm đó khi cô trở về thì đã nhận được một lời mời kết bạn WeChat.
Ghi chú viết: Tần Phóng.
Má nó, cuối cùng bây giờ tên đó mới hiểu ý cô nói lưu số Alipay có nghĩa là gì à?
Lúc ấy Vương Nhất Hàm đang đắp mặt nạ, cô trượt tay một cái, suýt nữa đã bấm [Thêm vào danh sách đen].
Sau khi đồng ý kết bạn cũng chẳng có thay đổi gì cả.
Vương Nhất Hàm cảm thấy, cùng lắm là thêm một danh phận bạn trên mạng bên cạnh thân phận bạn tình.
Tần Phóng trò chuyện với cô mỗi ngày, cô cũng vui vẻ tám chuyện với anh, cái gì hai người cũng liều một lần cho bằng được, chẳng hạn như trò chuyện bằng meme hề hước.
Nhưng không nghĩ tới là, tưởng là cuộc nói chuyện mờ ám, cuối cùng lại biến thành cuộc đại chiến giữa các meme.
Một đêm nọ, Vương Nhất Hàm phát hiện meme của anh không chỉ là những meme phổ biến mà còn có những meme ít được chú ý nhưng lại thú vị —— là mấy loại meme làm cô ngứa tay bấm lưu lại.
Thế là cô thức khuya đến 3 giờ sáng, lục tung Weibo, lưu gần trăm cái meme rồi mới đi ngủ, ngày hôm sau suýt chút nữa không thể bò dậy đi học nổi.
Nhưng nỗ lực vất vả lần này có hiệu quả.
Nửa tháng trôi qua từ sau lần gặp mặt ở cuộc phỏng vấn kia, hai người cũng say sưa tám chuyện được nửa tháng, trận đại chiến meme này cuối cùng là cô thắng.
Cô thắng nhờ cái meme [cuộc sống về đêm phong phú.jpg], sau khi cô gửi nó đi, Tần Phóng đã gửi liên tiếp năm cái dấu ba chấm.
Lại qua một tuần nữa vào ngày thứ bảy, khoảng 11 giờ sáng, không biết tại sao Tần Phóng lại đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn với phong cách hoàn toàn khác so với mọi khi.
Tần Phóng: [Có rảnh không?]
Đây là… Sau ba tuần, cuối cùng bắt đầu tung chiêu tán tỉnh rồi à?!
Vương Nhất Hàm cảm thấy có chút kích động.
Sau khi nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, cố nén kích động tìm cái meme: [có chuyện gì tìm ba à.jpg]
Meme gửi đi trong nháy mắt.
Cô đột nhiên nhớ ra, bây giờ mình đang ngồi trên giường, trang điểm thay quần áo là vì lát nữa cô có cuộc hẹn.
Một người bạn của cô từ nước ngoài xa xôi trở về thành phố B, dừng chân ở thành phố S, nhân tiện ăn cơm cùng cô, chỉ là ăn cơm đơn thuần thôi, người bạn này đã có bạn gái, bạn gái của cậu ta có quan hệ rất tốt với Vương Nhất Hàm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên đại khái là buổi chiều cô đưa cậu ta đi dạo quanh thành phố S, buổi tối thì đưa cậu ta ra sân bay.
Tần Phóng bên kia cũng trả lời: [Đi ra ngoài ăn cơm không?]
“...”
Haiz, cô đã hẹn với người ta từ lâu lắm rồi, cứ thất hứa như vậy thì cũng quá…
Nhưng trong lòng thật sự rất thất vọng, vất vả lâu như vậy, đối tượng tán tỉnh mập mờ của cô đột nhiên nghĩ thông suốt rủ cô đi chơi, cô lại không đi được.
Vương Nhất Hàm trả lời: [Tôi có hẹn với người khác rồi, hôm khác được không?]
Lời này không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Cô rất muốn tô đậm từ "hôm khác" này lên, lỡ như qua ngày hôm nay anh không bao giờ hẹn cô nữa.
Lúc này bên kia rất lâu mới nhắn hỏi: [Nam hay nữ?]
Dường như đang giải thích điều gì đó, Tần Phóng nhanh chóng gửi tiếp: [Tôi thuận tiện hỏi thôi.]
Vương Nhất Hàm đã gõ xong chữ “Nam”.
Cô suy nghĩ rồi lại xóa đổi thành nữ, nửa ngày cũng chưa gửi đi, cuối cùng lại sửa trở về nam, rồi nhấn gửi đi.
Chờ tin nhắn gửi đi, cô lại bắt đầu rối rắm.
Liệu anh có hiểu lầm không? Có nên nói thêm là người nam này không còn độc thân không? Nhưng với quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, cô giải thích thêm câu này cũng quá kỳ quái rồi nhỉ?
Hơn nữa người kia có chút thiếu thông minh, chỉ ăn bữa cơm mà thôi chắc cũng sẽ không để ý, không phải anh ấy nói “Tôi thuận tiện hỏi” thôi rồi sao.
Người ta chỉ là thuận tiện hỏi! Mày toàn nghĩ cái gì không đâu!
Trong lòng Vương Nhất Hàm thoải mái, liền tiếp tục kẻ mắt, đánh tạo khối mũi xong thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn tới.
Cô nhanh chóng vào WeChat.
Tần Phóng: [À.]
Vương Nhất Hàm: “...”
Sau cái “À” đó, cả ngày rồi Tần Phóng cũng chưa tìm cô, bởi vì Vương Nhất Hàm vẫn luôn ở bên ngoài đi cùng người bạn, cũng không cách nào kịp thời trả lời tin nhắn, cho nên cô cũng không chủ động nói chuyện với anh.
Vương Nhất Hàm quen biết người bạn này hồi trung học, vì tình yêu mà náo loạn với gia đình, cuộc tình này có thể kéo dài tới khi nào cô cũng không biết, nhưng trước mắt thì hiện tại trông rất hạnh phúc.
Lúc bị hỏi đến chuyện tình cảm, cô liền không thể tránh né mà nghĩ đến Tần Phóng.
Trong phút chốc trong đầu hiện ra dáng vẻ của người đó, còn có lời nói không hợp với vẻ ngoài của anh, lời nói mạnh mẽ, còn có nửa đêm khẩu chiến với cô, Vương Nhất Hàm không nhịn được liền bắt đầu cười, khóe miệng không hạ xuống được.
Người bạn nhìn thấy, lời trêu chọc không khác gì Lâm Thiến từng trêu cô, cô cười, không phản bác.
Buổi tối cô từ sân bay trở về đã 9 giờ mấy gần 10 giờ, vừa định bước vào cửa ký túc xá, điện thoại trong túi rung lên, cô dừng bước, lấy điện thoại ra, cô không nhìn vào tên người gọi, ngược lại đứng ở cạnh cửa nghe máy: “Alo?”
“...”
Bên kia không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió cùng tiếng hít thở.
Cô nhíu mày, nhẫn nại “Alo” một tiếng.
Lần này không bao lâu đã có một giọng nói quen thuộc truyền đến, “Vương Nhất Hàm.”
Cô sửng sốt.
Đây hình như là... Tần Phóng?
Tính ra bọn họ đã một tuần không nói chuyện, lại lần nữa nghe được giọng nói của anh, trong lòng cô có cảm giác rất lạ.
Vương Nhất Hàm cọ giày trên mặt đất, dựa vào tường cạnh cửa ký túc xá, cô nhớ tới buổi sáng anh gửi chữ “À” mà bất giác cười, “Ừ... Có việc gì sao?”
Bên kia đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy dường như tôi đã uống quá nhiều.”
Vương Nhất Hàm: “...”
Vậy ngài cũng thật lợi hại, vẫn còn nhớ rõ nói cho tôi biết.
Không chờ cô trả lời, anh tiếp tục nói: “Cô ăn bao lâu rồi?”
Nếu phân biệt kỹ, có vẻ anh đang say, lời anh nói hơi kéo dài, giọng nói cũng không giống giọng trong trẻo như lúc hai người gửi tin nhắn thoại.
Vương Nhất Hàm cũng không nghĩ gì khác, “Đó là một người bạn của tôi, cậu ta chuyển máy bay nên thuận tiện gặp tôi, tôi vừa mới về sau khi đưa cậu ấy đến sân bay, sao ——”
Cô còn chưa nói xong, bên kia đột nhiên tăng âm lượng lớn lên thiếu chút nữa hù chết cô: “Vừa trở về ——?!!!”
“...” Cô thở dài, ổn định nhịp tim, “Ừ” một tiếng.
Tần Phóng đột nhiên: “Ha ha.”
“...”
Lần trước cô đã cảm thấy khi anh uống say có chút ngốc.
Hiện giờ xem ra, quả thực không phải giống ngốc bình thường.
Ngoài trời lúc này rất mát mẻ, cô ngửa đầu nhìn sao trên bầu trời, sẵn sàng làm người tốt mà nghe tên ngốc say rượu lạc đường tâm sự.
Không nghĩ tới thiếu niên lạc đường đột nhiên mở lời vàng bạc.
Tần Phóng “Ha ha” xong, nấc lên một tiếng, bên kia truyền đến tiếng như ai đó đập lon nước xuống đất, anh trầm mặc trong chốc lát.
Anh lại lần nữa lên tiếng, giọng nói có chút dính với nhau, cảm giác như không thể nói ra, rất giống như là... Tủi thân.
“Em còn nhớ không,” anh nói, “Em đã chơi tôi.”
Vương Nhất Hàm: “...?”
Cái gì chơi anh chứ?
Một giọng nam đột ngột chen vào bên cạnh Tần Phóng —— “Nhóc Phóng! Cậu ngồi xổm trước thùng rác làm gì? Đang gọi cho ai vậy? Mau lên, mẹ nó, đừng có uống nữa, anh mày đưa cậu về...”
Tần Phóng không kiên nhẫn hét lại một tiếng: “Ông đây tự về!”
... Lần này uống rượu say, dường như còn nhiều thêm một đặc điểm, rõ ràng còn tự xưng là "Ông đây".
Vương Nhất Hàm nghe không rõ câu còn lại của giọng nam kia, chỉ cảm thấy hình như Tần Phóng đổi địa điểm, chung quanh cũng yên tĩnh hơn một chút.
Anh đột nhiên khịt mũi, cũng không biết là do uống rượu hay do trời lạnh, hay là…
“Này, Vương Nhất Hàm.” Anh đột nhiên gọi cô.
Giọng nói anh hoàn toàn trầm xuống, giọng điệu cũng nghiêm túc.
Động tác của Vương Nhất Hàm cứng đờ, cô giữ nguyên tư thế ngửa đầu dựa vào tường không nhúc nhích, cũng không đáp lại.
Tần Phóng gọi cô, hình như cũng không cần cô trả lời.
Trong tầm mắt cô vẫn là bầu trời đầy sao, trên nền trời từ xanh đen đến đen, từng ngôi sao được sắp xếp chỉnh tề.
Tần Phóng tiếp tục câu nói vừa rồi, như đang lên án hỏi tội cô: “Vậy em... Không định chịu trách nhiệm sao?”
“...”
“Mỗi ngày anh đều tìm em, cùng em trò chuyện mỗi ngày, mẹ nó em không nhận ra à?” Người con trai ở đầu dây bên kia nói chuyện nặng giọng mũi, khàn khàn, tủi thân nói, “Ông đây thích em...”
Cô nín thở, tim cô như ngừng đập trong giây lát.
Những ngôi sao trong tầm mắt như được đồng ý mà tỏa sáng rực rỡ.