"Đại Tư Tế, chuyện gì vậy?" Tộc Trưởng Tháp ngồi kế bên bỗng thấy Đại Tư Tế nhăn mặt khó chịu bèn hỏi.
Đại Tư Tế không nói chuyện, lão tức khắc ngồi xếp bằng ngay ngắn lại, hai tay lão giơ lên trời bắt đầu cầu nguyện.
Tộc Trưởng Tháp chứng kiến một màn như vậy cũng ngay lập tức gương mặt liền trở nên trầm trọng. Ông biết, nếu Tư Tế đã bắt đầu sử dụng sức mạnh từ thần là đã có chuyện xảy ra. Mà phải dùng sức mạnh từ thần thì chắc chắn chuyện đó không phải chuyện nhỏ!
Lẽ nào Tháp Nhĩ lại sắp có biến?
Chăm chú nhìn Đại Tư tế thi triển sức mạnh, Tộc Trưởng Tháp cũng không dám làm phiền. Ông đang chờ, chờ sự biến hóa của ngọn lửa vừa mới xuất hiện khi Đại Tư Tế bắt đầu thi triển sức mạnh.
Là phúc hay họa...
Không khí chìm vào trầm tĩnh và căng thẳng, ngọn lửa trước mặt Đại Tư Tế cuối cùng cũng có biến hóa. Nhưng biến hóa này vừa xuất hiện đã khiến Tộc Trưởng Tháp xanh mét, hết hồn tại chỗ.
Ngọn lửa, nó đang dần biến đổi màu sắc. Từ màu vàng cam vốn có đã từ từ sậm lại càng lúc càng đậm, đây là điềm xấu!!!
Thông thường, nếu là chuyện xấu thì ngọn lửa chỉ hơi chuyển sang màu xanh dương nhạt. Nhưng hôm nay...
Màu xanh dương đang càng ngày càng đậm lại cho thấy lần này không còn đơn giản là một điềm xấu thông thường mà nó chính là điềm xấu cực xấu!!!
Nó có thể có liên quan đến sự tồn vong của cả Tháp Nhĩ này!!!
Đại Tư Tế mở bừng mắt, mồ hôi nhễ nhãi kiệt sức thở hồng hộc. Lão khiếp sợ nhìn ngọn lửa điềm báo, cơ thể chẳng thể cử động nữa.
"Tháp Cận...ngươi nghĩ sao?" Lão run run hỏi.
Tộc Trưởng Tháp mất một lúc lâu mới kéo lại được sự thanh tỉnh trong nổi khiếp sợ, ông lắc đầu mệt mỏi nói:"họa này, chỉ có thể nhận không thể tránh. Chúng ta cứ cẩn thận dè chừng một chút."
Ngọn lửa vẫn cháy mãi ở đó, bập bùng bập bùng lay động. Màu xanh vẫn là màu xanh, vẫn chưa từng thay đổi, Nó đã tiên đoán vận mệnh của cả toàn Tháp Nhĩ!
Diêu Bân vui mừng cầm trên tay chiếc áo mà Mộc Tùng vừa tạo ra. Dù chiếc áo không được đẹp và hoàn hảo như mấy cái áo hắn từng thấy ở hiện đại, nhưng ít nhiều nó vẫn ra dáng một cái áo!
MộcTùng thật sự tài giỏi và sáng tạo, cho dù không có chỉ nàng vẫn tìm ra cách để tạo ra một cái áo. Chiếc áo được nàng tạo ra bằng cách cắt hai cái lỗ ở hai bên miếng da thú, sau đó dùng một sợi dây buộc phần hông lại.
Chỉ là một cách làm rất đơn giản nhưng ít nhiều đã khiến cho Diêu Bân vui cực kì. Mộc Tùng ra vẻ rất hứng thú với mấy cái áo, nàng đưa ra lời đề nghị sau này mấy việc như vậy cứ để nàng lo cho.
Diêu Bân khoác cái áo lên người, cơ thể hơi nhỏ một chút so với cái áo nhưng dùng dây buộc lại ở phần eo thon thon cũng rất ổn rồi.
Lạc Tu có chút ghen tỵ, hắn ta cũng muốn có áo để mặc nhưng Mộc Tùng chỉ mới làm có một cái. Diêu Bân mặc áo vào xoay qua xoay lại cố bắt chước người mẫu trên tivi nhưng bộ dáng trông rất ngu.
"Đừng xoay nữa, nhức đầu!" Lạc Tu hơi bực bội nói.
Xoay đã đời, hắn có hơi choáng nên đành ngồi xuống cho bớt chóng mặt. Thế là lần này bọn họ cũng đã có áo mặc, sau này cũng không sợ bị cảm lạnh nữa.
Bên ngoài hôm nay có hơi yên ắng, thường thường vào giờ này đáng lẽ ra đã có tiếng nói chuyện rôm rã của mọi người và tiếng trẻ con cười đùa khi chiều mát xuống.
Có hơi thắc mắc nên hắn quay sang hỏi Lạc Tu:"sao hôm nay yên ắng quá vậy?"
Lạc Tu cũng đã phát hiện ra sự khác thường, hắn đứng lên đi ra ngoài xem xét. Bên ngoài quả nhiên có hơi vắng vẻ, chỉ mới vào giờ này thôi mà người trong bộ lạc đã trú hết vào lều không ra ngoài. Quả nhiên đã nhận được thông báo gì đó rồi.
Nhắc đến thông báo, từ xa xa Tháp Du vội vàng chạy tới. Thở hổn hển ngồi phịch xuống đất nói không ra tiếng.
"Chạy nhanh như vậy để làm gì?" Lạc Tu lạnh nhạt hỏi.
"Hộc hộc..Tu đại ca có chuyện...lớn rồi...ngọn lửa..ngọn lửa..." Tháp Du ngắt quãng nói.
Diêu Bân nghe được cũng chạy ra ngoài xem, thấy Tháp Du xuất hiện sẵn định khoe cái áo thì bất chợt nghe được câu tiếp theo của Tháp Du.
"...Ngọn lửa màu xanh!!!...khi nãy Đại Tư Tế...xuất hiện ngọn lửa màu xanh!!!" câu nói ngắt quãng nhưng nó cũng đủ khiến cho người nghe hiểu được nào.
Cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, hai người cũng có hơi ngạc nhiên vì thông tin vừa rồi. Diêu Bân nhớ, Đại Tư Tế có sức mạnh tiên đoán bằng ngọn lửa, nếu là chuyện tốt ngọn lửa sẽ có màu đỏ còn nếu như chuyện xấu thì ngọn lửa sẽ có màu xanh dương. Lần này lại tiên đoán ra màu xanh, lẽ nào sắp có chuyện gì đó không tốt lành xảy ra sao?
Không khí khẩn trương trong bộ lạc làm Diêu Bân cũng bị ảnh hưởng theo, hắn lạ bắt đầu lo lắng.
Lo lắng về ngọn lửa màu xanh kia...
Lo lắng, rất lo lắng...
Sau khi trở lại vào lều, Lạc Tu đột nhiên nói, đi đôi với lời nói hắn ta nhanh chóng khum lưng xuống điên cuồng đào đất ngay chỗ góc tường.
"Nơi này sắp có biến rồi, Tháp Du nói màu xanh dương còn rất đậm!" Hắn ta vẫn không không ngừng đào đất.
Muốn hỏi Lạc Tu đang đào cái gì đó, nhưng không đợi Diêu bân lên tiếng thì đã thấy Lạc Tu lôi từ dưới đất lên một cái bao.
Hay thật, đây không những là một tên mọi rợ, mà còn là một tên mọi rợ biết giấu đồ!!!
"Quá khen cho anh, còn có chiêu chôn đồ như chó chôn xương này, nhìn cái tư thế ngồi chồm hổm của anh xem xem,haha..." Diêu Bân rất muốn cười to lên như vậy, nhưng hắn không dám.
Cái này gọi là họ cười tôi vì tôi khác họ, tôi cười họ thì họ đấm tôi!
Đời khốn một cái ở chỗ như thế, khó hiểu thật!
"Đây là số muối mà tôi giấu đi, nếu cứ để quá lộ liễu thế nào cũng bị bắt trình lên cho bộ lạc." Hắn ta vừa giải thích vừa mở bao đồ nọ ra, bên trong quả nhiên là một cục muối thô hơi vàng vàng.
"Hay thật, bây giờ anh không còn là tên mọi rợ biết chôn đồ nữa rồi, mà anh đã trở thành tên mọi rợ biết diếm đồ!" Diêu Bân nghĩ.
"Sao anh đào lên chi?" Hắn hỏi.
"Chúng ta nên chuẩn bị trước, một khi Tháp Nhĩ xảy ra chuyện chúng ta sẽ xuất phát đi ngay!"
Xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn Diêu bân nghĩ, hắn vẫn chưa thể nào tin rằng một ngọn lửa xanh thì có thể làm được gì!
"Ngọn lửa xanh đó, nghiêm trọng vậy sao?" Đến nổi ai ai cũng phải dè chừng.
Hành động của Lạc Tu khựng lại, hắn lạnh nhạt nhìn Diêu Bân giọng nói lại rất nhẹ nhàng thuật lại một câu chuyện.
"Cậu có biết lần cuối cùng xuất hiện ngọn lửa xanh là lúc nào không? là lúc Lạc Sa lâm vào tuyệt cảnh, Đại Tư Tế tiên đoán ra được ngọn lửa màu xanh là vào khi đấy, lúc đó hahaha chỉ là màu xanh nhạt, kết quả cả Tháp Nhĩ chết hơn cả trăm người! lần này là màu xanh đậm, chính là diệt cả bộ lạc! Tháp Nhĩ lần này đã gặp phải đại nạn diệt cả tộc rồi."
Diêu Bân cứng họng, hắn không rõ Tháp Nhĩ khi đó đã gặp phải cái gì, nhưng khi đó chỉ mới là màu xanh nhạt thôi đã chết trăm người, bây giờ là màu xanh đậm...
Nuốt một ngụm nước bọt, Diêu Bân không hỏi nữa. Hắn ngồi xuống giường, nhìn Lạc Tu bận rộn qua lại. Nhìn hắn ta bỏ hết mấy thứ quan trọng vào một miếng da thú gói lại, nhìn hắn ta đem hết số muối trong nhà ra nhưng không biết nên bỏ vào đâu.
Nhìn, nhìn, nhìn.
Nhìn hết nổi, cuối cùng không thể chịu được mới đứng dậy đi sang phụ một tay.
"Đem số muối này đi ướp thịt đi, nhiêu đây đem ướp khối thịt mà mấy ngày qua anh dự trữ chắc cũng đủ rồi. Còn cái này thì anh để đó lát nữa tôi làm cho một cái dây gắn vào, như vậy là anh có thể mang theo trên mình mà không cần xách đi cho mỏi tay.A, không cần đem theo mấy cái này, không cần thiết đem theo đâu, chỉ tổ tốn chỗ và nặng nề thêm thôi..."
Lạc Tu nhìn Diêu Bân nhanh chóng gom xong tất cả, chuẩn bị đâu vào đấy giúp mình, tim tự nhiên rung lên một hồi rất muốn nhào qua cắn người này một cái cho đỡ thèm. Đã hai ngày rồi chưa đụng được vào người này, hắn ta cảm thấy bức bối trong lòng lắm!
Người này a, rõ ràng là do hắn ta cứu về, được hắn ta cho ăn cho ở nhưng lại không cho hắn ta hưởng một chút vui thích. Hắn ta cảm thấy rất thiếu thốn, duy nhất chỉ có lần đó nhưng dù sao cũng đã hai ngày trôi qua, làm sao chịu nổi cảm giác này đây?
Càng nghĩ càng thấy sao bản thân quá đáng thương, hắn ta muốn cắn người!
Nghĩ là làm, Lạc Tu nhào qua ôm chặt người nọ, vùi đầu hít hà cái cổ mê người kia. Mùi hương thơm ngát từ rơm cỏ quen thuộc đánh thẳng vào tim, cảm thấy răng thật ngứa liền há miệng cắn xuống một cái mạnh.
Diêu Bân không ngờ bản thân đi giúp đỡ người ta cũng bị tấn công! hắn bị ôm chặt đến nổi hít hở không thông, cái cổ bị phà hơi vào nhột nhột rụt lại y chang như cây xấu hổ. Vì cổ quá nhạy cảm nên đỏ ửng lên, ngay lúc không đề phòng bị cắn mạnh một cái khiến hắn hoa lê đái vũ thành hai hàng nước mắt, thốn thốn trong lòng.
"Nhả ra, mẹ ơi! cổ tôi đứt ra luôn rồi!!!" Bi thương la lên.
Nghe tiếng la quang quác lên như con gà, Lạc Tu cũng chịu tốt bụng nhả ra. Trước khi nhả hắn ta còn cố ý lè lưỡi liếm một cái như đang lưu luyến hương vị kia, thỏa mãn nhìn dấu răng thẳng đều tăm tắm không thiếu cái nào, mãn nguyện trong lòng rồi nhưng vẫn không chịu buông người ta ra.
"Có bệnh hả? đừng có cắn người chứ!!!"
Không kìm chế chửi một câu, hắn giãy giãy đòi buông. nhưng thật không ngờ nghe được một câu từ Lạc Tu.
"Cậu bỏ bùa tôi đúng không?" Hắn ta âm trầm hỏi.
Nếu không bỏ bùa tôi, thì tại sao tôi lại cứ muốn làm chết cậu như thế?
"Chính là do cậu quyến rũ tôi!" Hắn ta đinh ninh nói.
Diêu Bân ngơ ra luôn rồi, khi nào thì hắn trở thành một người đi quyến rũ người khác? hắn có tài năng này sao?
Ánh mắt mê mang từ đôi mắt sắc sảo ấy khiến Lạc Tu thật muốn hung hăn cắn xé người này làm đôi. Cảm xúc càng ngày càng không thể áp chế nữa làm Lạc Tu lo lắng đến độ muốn nổi điên lên mà gầm rú.
Muốn người này.
Cắn xé người này.
Nhai nuốt người này vào bụng.
Khiến người này kêu rên, khóc la.
Khiến người này rì rầm trằn trọc dưới thân hắn ta mãi cho đến sáng.
Diêu Bân càng ngày càng bị cắn dữ dội, Hắn đáng thương bị Lạc Tu gặm hết chỗ này sang chỗ khác. Còn Lạc Tu thì cứ hết cắn tay lại cắn chân người ta, cắn chân xong lại trở lên nhắm ngay khuôn mặt người ta mà hạ khẩu.
Cả cơ thể chỗ nào cũng có nước miếng của mọi rợ Tu để lại làm cho Diêu Bân ghê đến chết rồi.
Tên này buổi sáng không biết có súc miệng chưa đâu, nước miếng là thứ dơ lắm có biết không hả? Hôm qua tôi còn mới tắm xong nữa đó!
Cắn cho đã, lúc nhìn lại mấy cái dấu răng của mình hiện trên cơ thể của người trong lòng, tâm có chút vui vui. Đôi mắt kia sắc bén như mắt mèo hơi đỏ lên còn ươn ướt, càng nhìn càng muốn làm cái gì đó với cái người này!
Lạc Tu đưa môi hôn nhẹ một cái lên mắt người kia. Con mắt vì bị hôn mà nhắm tịt lại, hàng lông mi như có như không lướt nhẹ lên môi hắn ta.
Trong đầu Lạc Tu lúc này chỉ có một suy nghĩ:
Người này là của mình! phải giữ hắn cho kĩ!!!