Ở một nơi rất xa, rất xa.
Nơi mà cây cối sinh sôi rậm rạp đến nổi chẳng thể nào nhìn ra một sinh vật nhỏ nào xuất hiện ở đó cả.
Lại xuất hiện một con người vốn không dám đặt chân vào đây, người này trùm kín từ đầu đến chân một tấm da hổ. người này đi từng bước từng bước chậm rãi, nhưng mỗi bước đi của hắn ta chính là mấy chục mét. nơi nào người này đi qua, nơi đó cây cối lại rung lên xào xạc như sắp nghiêng ngã ra đất. Bầu không khí xung quanh người này bằng mắt thường cũng thấy được sự dao động hỗn loạn.
Chốc chốc lại đứng yên ngắm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Xung quanh gã trùm kín không biết từ đâu nổi lên một cơn gió lớn thổi ùa vào một hướng. Gã nhìn về hướng gió thổi, phát lên mấy tiếng cười khặc khặc kì quái.
"Nơi này à?" Gã tự nói chuyện một mình.
Tức khắc, như để đáp lại lời gã, một cơn lốc lớn càn quét ngang dọc ngay tại chỗ gã đứng. Khi cơn lốc xoáy biến mất, gã trùm kín cũng không thấy đâu nữa.
Mở bừng mắt.
Diêu Bân bỗng ngồi bật dậy, hắn nghe thấy tiếng cười gọi hắn. Tiếng gọi vang vọng từ xa, từ xa cộng hưởng với hắn, quấn lấy hắn chưa hề dừng lại.
Nhảy sang bên giường của Lạc tu lay người dậy:"Dậy đi, có cái gì đang gọi tôi...anh có nghe không?"
Lạc Tu vốn ngủ không sâu, từ lúc Diêu Bân ngồi bật dậy hắn ta đã tỉnh. Ngay lập tức ngồi dậy lắng nghe thử, nhưng những gì hắn ta nghe được chỉ là tiếng dế, tiếng côn trùng kêu inh ỏi.
"Không nghe thấy." Hắn ta lắc đầu
"Có cái gì đó lạ lắm, mau kêu mọi người dậy đi!!" Diêu Bân luống cuống muốn chạy ra ngoài.
Hắn muốn chạy ra ngoài thông báo, bản năng của hắn mách bảo có thứ gì đang đến cộng thêm những tiếng cười xì xầm cảnh cáo hắn cẩn thận.
"Khoan đã, cậu làm sao thế? rốt cuộc là có chuyện gì? nói rõ rồi tính sau!" Lạc Tu kéo hắn về.
Trông Diêu Bân bây giờ rất giống một con mèo bị cái gì tác động đến muốn hung hăng kêu gọi bầy đàn mau trốn đi.
Diêu Bân lắc đầu, có cái gì đó rất áp lực dồn dập vào tim vào phổi hắn khiến hơi thở của hắn mãi không thông:"Tôi nghĩ là điểm xấu Đại Tư Tế tiên đoán đến rồi!"
Nghe được câu trả lời, sắc mặt Lạc Tu ngay lập tức biến sắc. Hắn ta đã nhận ra có cái gì đó không ổn ở đây, dế và côn trùng lúc này đáng lẽ ra đang cố trốn vào trong hang để tránh mùa đông sắp đến lúc này lại đổng loạt cất tiếng kêu inh ỏi chỉ có hai khả năng:
Một là chúng đang kêu gọi bầy đàn cầu giao phối.
Hai là chúng đang cảm thấy bị đe dọa và có nguy hiểm!!!
Lạc Tu không nghĩ là vế thứ nhất, vì ve với côn trùng chỉ kêu bầy đàn vào mùa hè mà bây giờ chính là mùa đông! chỉ còn một khả năng...
Chúng đang sợ...
Nguy hiểm đang đến!!!
Người dân trong Tháp Nhĩ vẫn không hay biết gì, họ vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ! cứ như vậy điềm báo từ ngọn lửa sẽ trở thành sự thật!
"Làm sao bây giờ? chúng ta không thể cứ bỏ đi như vậy được..." Càng ngày uy áp to lớn kia càng đến gần hơn, làm cho Diêu Bân thở càng khó khăn hơn.
Lạc Tu trầm ngâm một hồi không lâu lắm, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định:"đi!"
Cầm bao hành lý hình bánh bao có gắn hai sợi dây do chính tay Diêu Bân thêm vào đeo lên người, như vậy hành động sẽ càng tiện hơn rất nhiều.
Lạc tu rời khỏi lều, nắm tay Diêu Bân chạy thật nhanh. Tay hắn ta tạo thành hình cái phễu đưa lên miệng la to mấy hồi.
"Dậy đi! điềm báo đến rồi!!! muốn chết thì cứ ngủ!!!"
Quả nhiên cách này rất hiệu nghiệm, mọi khung lều đều phừng phừng lên tiếng người ồn ào la ó kinh hãi. Từng bước chạy của hai người là từng từng tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc và những âm thanh tiêu cực.
Họ không hề ngừng lại mà chạy băng băng trên con đường chẳng mấy bằng phẳng. Diêu Bân hầu như là bị Lạc Tu nắm kéo chạy, hắn quay đầu nhìn lại phía sau nhìn những con người mờ mịt chẳng biết phải làm sao kia. Bọn họ chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.
Hai người chạy nhanh đến chỗ hạn định đã chọn từ trước để chờ những người còn lại, hình như là vẫn chưa có ai tới nên hai người chỉ còn cách đứng chờ một chút.
"Chờ một lát, nếu vẫn chưa đến chỉ còn nước chạy trước." Lạc tu trầm mặc nói một câu.
Tâm trí Diêu Bân bây giờ đang rất bấn loạn, nhất là khi không có Lão Điệp ngay lúc này. Lão Điệp nói hai hôm nữa sẽ quay lại nhưng hôm nay đã sang ngày thứ ba vẫn chưa thấy Lão Điệp quay lại, Thầm kêu mấy tiếng trong đầu nhưng hắn cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì xuất hiện hay hồi đáp từ Lão Điệp cả.
Cảm giác như bản thân đã quên mất cái gì đó, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra. Tức tối vỗ đầu, hắn đã quên cái gì chứ?
Nơi này cũng chẳng có gì lưu lại, cũng chẳng có thứ gì quan trọng...
Diêu Bân bỗng nhiên nhớ đến thứ gì đó, nhớ đến bộ lông màu đen mềm mại...
"Lạc Tu, anh ở lại chờ mọi người, tôi đi đây một chút!" Hắn gấp gáp.
Bỏ lại một câu liền định chạy đi ai ngờ lại bị một lực kéo mạnh giữ lại, Là Lạc Tu giữ lấy tay hắn.
"Đi đâu?" Lạc Tu cố chấp nắm chặt lấy tay người này.
Hắn ta có linh cảm, nếu để người này đi mất thì người này sẽ lại gặp chuyện và sẽ lại bị tổn thương lần nữa.
"Tôi để quên đồ rồi, anh ở đây chờ người tới, Nếu đã đông đủ mà khi đó tôi vẫn chưa về thì anh hãy dẫn mọi người đi đi...tôi sẽ đuổi theo ngay." Vỗ vỗ tay Lạc Tu ý đồ muốn trấn an cái tên này một chút.
Lạc Tu bặm môi, tay từ từ buông lỏng, ánh mắt sâu lắng nhìn khuôn mặt mỉm cười trông có vẻ rất xảo trá kia.
Lạc Tu biết, gương mặt người này trông có vẻ như rất nham hiểm, nhưng sự thật là người này rất ngu ngốc. Hắn luôn bị thương, luôn bị người khác dụ dỗ và điều khiển...
Nhìn bóng lưng người kia khuất hẳn trong màn đêm, Lạc Tu cứ như con thú bị bỏ rơi mà đứng đó chờ đợi người...
Hối hả vượt qua dòng người tấp nập, Diêu Bân vẫn luôn tìm kiếm nơi đó, nơi mà lần đầu tiên hắn được Lạc Tu đem về.
Nơi trữ thức ăn!
Do địa hình phức tạp và dòng người chen chúc quá đông đúc, hắn không cách nào tìm ra được nơi đó một cách nhanh chóng.
Tại nơi trữ thức ăn.
Hắc lang hai mắt sắng rực lập loè trong bóng đêm như hai cái bóng đèn nhỏ chớp chớp. Nó đang nằm sấp trong một cái lồng gỗ, toàn thân bị trói chặt bởi nhiều sợi dây gộp lại không thể nào cử động được. Dù là đang bị trói nhưng tư thế của nó vẫn hiên ngang lẫm liệt như hệt một con người, khí thế vương giả không ngần ngại mà toát ra như thể nó vốn như vậy.
Cái tai nhòn nhọn bỗng dảnh lên như một cái rada bắt sóng thông tin.
Cuối cùng như đã phát hiện ra cái gì đó mà ngẩn cái đầu lên. Đôi mắt sâu thẳm của nó hướng thẳng về chân trời phía trước, cái miệng rộng to khẽ gầm gừ đe dọa.
Hai cái tai dài dài màu trắng của cục bông mập đang trốn kế bên cũng sợ hãi run rẩy như một cái máy mát xa.
Hắc lang hừ lạnh, cái đuôi dài đầy lông cố ý vỗ ồm bộp lên cục bông trắng nọ. Trêu chọc đã mới chịu thôi, nó quay sang tự liếm lông cho mình, một con sói cao quý như nó phải thật sạch sẽ!
Đang liếm hăng say thì chợt nghe có tiếng bước chân đang tiến lại gần đây. Nó cảnh giác nhìn chăm chăm người vừa xuất hiện, không nhìn thì thôi càng nhìn nó lại càng cảm thấy rất tủi thân.
Người này giống một kẻ đáng ghét nó từng biết. Kẻ kia luôn cố tình bắt nạt nó, chọc ghẹo nó, nhưng cuối cùng...
Khi hoạn nạn mới thấy được chân tình, rời xa rồi mới thấy càng nhớ nhung.
Ngao ngao ngao...
Nó tru lên, cái đuôi bất tri vô giác mà lắc lắc vui mừng.
Là ngươi a...
Ngươi đến tìm ta sao?
Ta rất nhớ ngươi...ta đã tìm rất nhiều thứ vui vẻ để tặng cho ngươi...chúng ta làm lành, nhé?
Diêu Bân vất vả lắm mới tìm thấy nơi con sói đen bị nhốt. May mắn cho hắn Hắc Lang Thượng Cổ của hắn vẫn chưa bị làm thịt.
Tới đây nào, Hắc Lang Thượng Cổ của ta!!!
Con sói trong chuồng gỗ cứ mãi ngao ngao cái gì đó nhưng Diêu Bân không quan tâm, hắn có hiểu được tiếng chó đâu mà quan tâm!
Tìm một cái rìu đá gần đó tới phá tan cái chuồng gỗ, Diêu Bân hoang mang nhìn mớ dây nhọ buộc lung tung trên thân thể bự mập Hắc Lang của hắn.
Nhiều dây như vậy biết gỡ chừng nào cho xong!
Hắn tách khỏi Lạc Tu cũng đã khá lâu, mặc dù bảo Lạc Tu hãy đi trước đi nhưng hắn vẫn sợ bị bỏ lại lắm đấy!
Hắc lang thấy người này bối rối nhìn đống dây, cuối cùng nó cũng hiểu được mà tự đứng dậy cắn phá hết từng sợi dây trên người.
Hắc Lang lắc lắc đuôi lấy lòng với Diêu Bân.
Ngao ngao ngao...
Ngươi có nhớ ta không?.ngao ngao...
Thấy Hắc Lang có thể tự thoát khỏi mớ dây trói như vậy não không có cách nào theo kịp được.
"Nếu mày có thể tự thoát được thì mắc gì bó tay chịu trói cho người ta nhốt lại hả?" Bất đắc dĩ hỏi.
Ngao ngao ngao...người ta chờ ngươi đó!
Cảm thấy thật ngu ngốc khi nói chuyện với một con cẩu.
Diêu Bân do dự vươn tay về phía Hắc Lang, muốn chạm vào nó.
Hắc Lang thấy cánh tay người kia đưa ra liền quy thuận, phủ phục đầu nằm xuống cho Diêu Bân chạm vào đầu nó.
Ngạc nhiên nhìn con sói đang đưa đầu cho mình sờ, cái đầu thật mềm mượt mặc tay hắn vuốt ve không phản kháng gì.
"Đây là chấp nhận tao rồi hử?"
Ngao ngao ngao... Người ta là đang thể hiện tình cảm nha...
Diêu Bân đang định giao lưu với Hắc Lang nhiều hơn nhưng thời gian không cho phép, hắn cần đi ngay bây giờ.
"Đi thôi!"
Hắc Lang nghe thế liền đứng dậy cắn áo Diêu Bân quăng lên lưng mình. Đợi người trên lưng ổn trọng lại cơ thể liền chạy đi ngay, trước khi đi còn không quên quay lại cái chuồng tìm rồi cạp lấy cục bông trắng vào miệng.
Nó chạy nhanh còn hơn cả gió, vút vút như một mũi tên đã bắn ra khỏi cung, bộ lông đen dài bay phấp phới trong gió.
Diêu Bân ôm chặt lấy cổ Hắc Lang, đôi mắt sắc bén đầy minh mẩn.
Tư thế cưỡi Hắc Lang muốn bao nhiêu ngầu liền muốn bấy nhiêu.
Trong đầu vang lên một tiếng, Diêu Bân quay đầu nhìn lại con đường bị bỏ lại phía sau. Hắn cảm thấy có cái gì đó đuổi theo.
Cố chấp, ngoan cố dây dưa không dứt, thế nhưng rất nhanh đã bị cắt đuôi ở phía sau.
Là thứ gì?
Mặc kệ, đi thôi...