: sáng
“ Bíp! Bíp! “ – Âm báo tin nhắn từ chiếc điện thoại của Trác Đình bỗng nhiên vang lên làm mọi người có mặt trong phòng sách ngừng ngay công việc mình đang làm, cả nhóm đồng loạt ngẩng đầu theo dõi hành động và nét mặt của Trác Đình. Tô Cẩn Hiên vội vàng đi đến đứng bên cạnh Trác Đình chờ đợi cô xem xong tin nhắn.
“ Bọn chúng gửi địa điểm chúng đang giam giữ Đường Tâm cho em rồi, em sẽ lấy xe chạy đến đó ngay! “ – Trác Đình nhìn Tô Cẩn Hiên rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
“ Em đừng vội, chờ anh một chút, để anh kiểm tra xem địa điểm mà bọn chúng gửi có giống địa điểm trên tấm hình chúng đã gửi cho em không? “ – Tô Cẩn Hiên nói xong vội xoay người quay trở về vị trí của mình, mười ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên bàn phím.
“ Đình Đình, chúng đòi bao nhiêu tiền chuộc? “ – Tống Duật Phong đưa mắt nhìn Trác Đình nghiêm túc hỏi.
“ Bọn chúng không đòi tiền mặt, bọn chúng muốn chúng ta dùng bộ trang sức Hoa Lửa để đổi lấy Đường Tâm! “ – Trác Đình nhìn Tống Duật Phong thành thật trả lời.
“ Bộ trang sức đó Trác Thị đã bán cho Giang phu nhân trong đợt đấu giá vừa diễn ra rồi mà? “ – Trình Hạo Thiên nhíu mày lên tiếng.
“ Chúng ta sẽ đến gặp Giang phu nhân để mua lại bộ trang sức đó rồi mang nó đến chuộc Đường Tâm! “ – Lâm Doanh nhíu mày rồi đưa ra ý kiến, Trác Đình lẫn Diệp Hân nghe xong cũng gật đầu tỏ thái độ đồng ý.
“ Ngốc! “ – Sở Trường Hy ngồi bên cạnh xoa đầu Lâm Doanh khẽ mỉm cười rồi lên tiếng nói tiếp:
“ Đây rõ ràng là một cái bẫy, chúng bắt cóc Đường Tâm rồi đòi tiền chuộc chỉ là kế che mắt những người khác thôi. Mục đích của chúng chắc chắn không phải là bộ trang sức đó. Chúng đã cướp người của chúng ta thì chúng ta sẽ cướp lại người từ trong tay bọn chúng theo đúng luật ngầm, đúng không Cẩn Hiên? “
“ Uhm! “ – Tô Cẩn Hiên đưa mắt nhìn Sở Trường Hy rồi quay sang nhìn Trác Đình gật đầu lên tiếng xác nhận.
“ Trác Đình, em mang theo một cái túi xách nhỏ rồi lái xe chạy theo bản đồ này đi trước, anh và Duật Phong sẽ lái xe theo hai hướng khác nhau để đến địa điểm. Em nghe cho rõ đây! Nhất định không được manh động vì em không mang theo vũ khí, trong mọi tình huống phải nhớ bảo đảm an toàn cho bản thân. Bọn anh sẽ sắp xếp người của chúng ta bao vây toàn bộ khu vực đó nên em hãy bình tĩnh trước khi hành động! “
“ Dạ! “ – Trác Đình ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Dặn dò xong Tô Cẩn Hiên đưa cho Trác Đình một chiếc điện thoại đã được anh cài bản đồ định vị bằng vệ tinh rồi anh quay người nhìn sang nhóm người Sở Trường Hy nói tiếp:
“ Phần còn lại bọn mình giao phó hết cho các cậu! Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau! “
“Uhm! Bảo trọng! “ – Sở Trường Hy cùng Trình Hạo Thiên bước đến, lần lượt vỗ vai Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong như một lời chúc bình an.
“ Sáng mai bọn mình sẽ vào bệnh viện thay cậu chăm sóc cho hai bác. Cậu nhớ phải cẩn thận đó! “ – Diệp Hân ôm chặt Trác Đình, chân thành dặn dò.
“ Muốn đóng kịch cũng phải có đạo cụ chứ!? “ – Lâm Doanh vừa nói vừa cởi hết những món nữ trang đang đeo trên người của mình rồi bỏ vào chiếc túi xách nhỏ xinh của Trác Đình.
“ Tracy, cám ơn cậu! “ – Trác Đình cặp mắt ngấn nước mỉm cười dang tay ôm lấy Lâm Doanh cảm động nói:
“ Các cậu ở nhà cũng phải cẩn thận biết không? “
“ Ok! “ – Diệp Hân và Lâm Doanh đồng thanh đáp.
Trác Đình mỉm cười vẫy tay chào mọi người rồi nhanh chóng vào bãi đậu xe lấy xe phóng như bay đến chỗ Đường Tâm. Hơn lúc nào hết, Trác Đình biết rằng, cô chỉ cần đến nơi đó nhanh hơn dù chỉ một chút thôi, cô sẽ ngăn cản được những điều khủng khiếp nhất xảy đến với Đường Tâm của cô:
“ Đường Tâm, mình đang đến! Cậu chờ mình thêm một chút nữa thôi... một chút nữa thôi... “
“ Rầm! “ – Cánh cửa gỗ của kho hàng bị đạp mạnh mở tung ra, bóng đèn vàng cũ kỉ bụi bám dày đặc được mở lên chiếu ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Đường Tâm nheo mắt một lúc mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình. Căn nhà kho ẩm mốc lúc này xuất hiện thêm bốn gã đàn ông, cô chỉ nhận ra ba người trong số bọn chúng, hai người kia cô chưa từng gặp bao giờ nhưng trong thâm tâm của cô biết rất rõ, một trong bốn tên đó có một tên cặn bã đê hèn sẽ hủy diệt cuộc đời cô.
“ Cô là Đường tiểu thư sao? “ – gã đàn ông dáng người cân đối cùng vẻ mặt đểu cáng nhìn cô nhoẻn miệng cười rồi lên tiếng hỏi, bàn tay của hắn nâng khuôn mặt cô lên cao rồi giữ chặt chiếc cằm nhỏ của cô làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“ À, quên mất. Tôi giữ chặt như vậy làm sao cô trả lời? “ – Hắn ta cười khẩy rồi buông tay ra khỏi chiếc cằm của cô.
“ Tôi không quen biết các anh... tại sao lại bắt cóc tôi? “ – Đường Tâm đưa cặp mắt sáng của mình nhìn thẳng gã đàn ông vừa đùa cợt mình đưa ra câu hỏi.
“... Haha... haha... Tại vì Đường tiểu thư cô rất đẹp... đã như vậy còn có sở trường quyến rũ đại gia, làm cho tôi cảm thấy rất có hứng thú! “ – gã đàn ông khuôn mặt đểu cáng trả lời một cách vô cùng vui vẻ.
“... Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường thôi!... Tôi cũng chưa từng quyến rũ đàn ông!... Anh có hiểu lầm gì không? “ – Đôi mắt Đường Tâm phủ một tầng sương mỏng, giọng nói cũng nhẹ nhàng kèm theo sự bất lực lẫn hồ nghi.
Khi ánh mắt của Đường Tâm chạm vào cặp mắt sáng của gã đàn ông đang đứng đối diện với mình, cô có cảm giác mình đang đi đúng hướng... nếu tiếp tục dùng sự mềm mỏng của mình để làm hắn ta thương hại rồi cùng cô thỏa thuận về tiền chuộc thì cô sẽ có cơ hội thoát thân.
“... Tôi không biết những lời cô nói có thật hay không... nhưng tôi có hứng thú với cô là sự thật!... Dù sao cô cũng đã ở đây rồi nên trước mắt chúng ta cứ cùng nhau vui vẻ... Nếu cô làm cho tôi vui vẻ tôi sẽ xem xét việc trả tự do cho cô! “ – Hắn ta vừa nói vừa đưa ngón tay trỏ vân vê khuôn mặt của Đường Tâm.
“ Chậc... chậc!...Nhưng mà... Nhìn xem!... Cô lại biến mình thành một con cún nhỏ bẩn thỉu như vậy cơ à?! “ – Hắn ta cười khẩy rồi lên tiếng bỡn cợt.
“... Tôi thật sự không phải là vị Đường tiểu thư mà anh muốn tìm... Tôi là bác sĩ... tôi có dành dụm được một số tiền... tôi sẽ đưa hết cho anh... xin anh hãy thả tôi ra! “ – Đường Tâm vẫn cố gắng đấu tranh tâm lý với hắn.
“... Từ nhỏ tôi đã mồ côi cha mẹ... vất vả lắm tôi mới ăn học thành tài... tôi còn có nhiều người quan trọng mà tôi cần phải chăm sóc... vậy nên... tôi van xin anh... xin anh hãy để cho tôi một con đường sống! “ – Đường Tâm vẫn ra sức khẩn khoản cầu xin.
Đường Tâm vừa dứt lời, đột nhiên trong tích tắc cô nhận thấy trong đôi mắt kia nhanh như chớp có một tia đắn đo lóe lên rồi lập tức vụt tắt. Đường Tâm âm thầm cầu xin cho trận chiến tâm lý này chiến thắng nghiêng về phía mình.
“... Lăng đại thiếu gia ta đây không thèm khát đến mức phải hoan ái với một ả phụ nữ bẩn thỉu như cô! “ – Gã đàn ông nhíu mày tỏ thái độ khinh bỉ lẫn ghét bỏ lên tiếng.
“... Thiếu gia, cậu không hưởng thì cho chúng tôi hưởng!... Đồ tốt như vậy mà bỏ thì phí lắm!... Cậu cũng đừng quên lão gia đã vì cậu mà chuẩn bị một món đồ chơi để tăng sự phấn khích... cậu mà không nhận, lão gia chắc sẽ tức giận lắm! “ – một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đường Tâm cũng lập tức nhận ra người vừa lên tiếng chính là kẻ đã muốn cưỡng bức cô. Đường Tâm khẽ cắn môi, vẻ mặt hiện lên sự lo sợ... Không lẽ... không lẽ cô không thể thoát khỏi số mệnh máu chó này sao?
“ Mã Lợi nói đúng đó! Kế hoạch bắt cóc cô ấy là do một tay cậu sắp xếp. Lão gia vì muốn cậu khen thưởng cho cậu nên đã sai chúng tôi mang quà đến! Cậu mà không hưởng thụ sẽ phụ lòng lão gia đó! “ – Gã đàn ông thân hình to lớn vạm vỡ trên cánh tay chằn chịt hình xăm nói thêm vào.
“... Loại phụ nữ không hiểu phong tình này không hợp khẩu vị của tôi!... Các anh ai có hứng thú thì cứ việc thoải mái! Dù sao cũng là Đường tiểu thư danh giá, không hưởng thì cũng phí thật!... “ – Lăng Tuấn xoay người nhìn ba gã đàn ông đang đứng sau lưng mình vui vẻ lên tiếng.
“ Món đồ chơi này thì sao? “ – Mã Lợi vừa nói vừa đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp sắt. Hắn ta mỉm cười khoái trá mở chiếc hộp lấy ra một ống thuốc có sẵn kim tiêm rồi đưa đến cho Lăng Tuấn.
“ Haha... haha... Đúng là đồ tốt đó!... “
“... Mã Lợi, tôi thấy cậu nên tìm một ít nước vào đây để làm cho cô ta sạch sẽ hơn một chút! Trong thời gian đó tôi sẽ tiêm thuốc cho cô ta! Cậu vào đến nơi sẽ thỏa thích hưởng thụ! “ – Lăng Tuấn tốt bụng đưa ra lời đề nghị.
“ Ok! Tôi sẽ đi lấy nước và thêm vài món đồ chơi nữa! “
“ Uhm! “
Lợi dụng lúc bốn tên khốn đó không chú ý đến mình, Đường Tâm cẩn trọng lê người nhích từng chút một, khi nhích đến gần cánh cửa ra vào cô vội bật người đứng dậy rồi lao vút ra ngoài...
“ Á! “
“ Bốp! “
“ Bốp! “
Vừa chạy được mấy bước Đường Tâm đã bị gã đàn ông to lớn vạm vỡ túm tóc giữ lại. Hắn ta một tay nắm chặt lấy mái tóc của cô, tay còn lại không hề nương mà vả mạnh vào mặt cô hai cái tát đau điếng đến mức khóe môi của cô trào ra một dòng máu.
“ Con quỷ cái này, mày còn sức chạy à?... Được lắm! Lát nữa ông sẽ làm cho mày không đứng dậy nổi!... haha... haha! “
Hắn ta cười to rồi nắm tóc Đường Tâm kéo cô vào bên trong căn nhà kho. Vào đến nơi hắn ném cô như ném một con chó nhỏ vào góc tường rồi vung tay xé rách chiếc áo cô đang mặc trên người.
“ Tăng Ngưu, mày nhẹ tay thôi! Da thịt nó non mềm như vậy, mày làm nó bầm tím hết thì chả còn tình thú gì nữa! “ – Mã Lợi đột nhiên lên tiếng, làm động tác như một con mãnh thú đang vồ lấy con mồi của gã xăm trổ ngừng lại, hai bàn tay to của hắn chuyển sang nắm chặt lấy hai cánh tay của Đường Tâm không cho cô vùng vẫy phản kháng.
“ Con mèo hoang này một chút nữa sẽ khuất phục thôi! “ – Lăng Tuấn mỉm cười gian tà nháy mắt với Mã Lợi rồi cầm ống thuốc tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay đang bị giữ chặt của Đường Tâm.
“ Khốn nạn! Tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu! “
“ Đường tiểu thư, cô đừng vùng vẫy a! Cô càng vùng vẫy thì thuốc càng nhanh ngấm vào máu đó! “ – Lăng Tuấn nửa thật nửa đùa buông lời cảnh cáo.
“ Gần đây có một dòng suối, tao muốn cùng nó chơi trò tắm uyên ương... khỏi phải mất thời gian đi lấy nước! “ – gã xăm trổ đưa mắt nhìn Mã Lợi khoái trá nói.
“ Haha... được đó... haha! “
“ Tôi sẽ ở đây đón tiếp Trác tiểu thư! Các anh cứ thoải mái vui vẻ! “- Lăng Tuấn mỉm cười nhìn Mã Lợi và Tăng Ngưu thân thiết lên tiếng cổ vũ.
“ Uhm! “
Tăng Ngưu hưng phấn nhấc bổng Đường Tâm lên, vác cô lên vai như vác một cái gối ôm nhanh chóng bước ra ngoài đi theo Mã Lợi.
“ Các anh mang Đường Tâm nhà tôi đi đâu vậy? “ – Giọng của Trác Đình đột nhiên vang lên làm cho Đường Tâm trong cơn đau đớn lẫn mơ màng bừng tỉnh.