Hai gã đàn ông đang hứng khởi cất bước đột nhiên nghe một giọng nữ tuy nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị vang lên làm bước chân của chúng phải ngừng lại. Cả hai đồng loạt quay người ra sau để nhìn xem kẻ vừa cất giọng là ai? Khi nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái tuy gương mặt không trang điểm cùng dáng vẻ tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp đang khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt không hề e sợ hấp háy lướt nhìn hai tên giang hồ đứng đối diện. Trong đôi mắt Mã Lợi lóe lên một ánh nhìn thích thú, hắn mỉm cười nhìn Trác Đình rồi buông lời diễu cợt.
“ Trác tiểu thư đến nhanh như vậy sao? Cô sợ không được tham gia vào cuộc vui cùng cô bạn thân của mình với chúng tôi đúng không? “
“ Các anh thích mở tiệc vui chơi sao không nói thẳng với tôi sớm, tôi sẽ bao nguyên một quán bar cùng những cô vũ nữ nóng bỏng phục vụ tất cả các anh, tội gì phải bày nhiều trò như vậy, báo hại tôi phải mệt xác! “ – Trác Đình bày ra vẻ mặt của một đại tiểu thư ăn chơi sành sỏi hào phóng lên tiếng đáp lời.
Khi nghe câu trả lời của Trác Đình, Mã Lợi khẽ nhíu mày rồi lập tức đưa mắt nhìn Tăng Ngưu. Tất cả những biểu hiện trên gương mặt của cả hai người bọn chúng đều lọt hết vào đáy mắt linh hoạt của Trác Đình, cô đưa tay mở chiếc túi nhỏ, lấy ra một nắm nữ trang, vui vẻ lên tiếng:
“ Các anh không tin thì cầm lấy một ít trước đi, số còn lại sau khi gặp thủ lĩnh của các anh để chuộc “ công thần “ của tôi, tôi sẽ đưa hết cho hai anh! “
“ Công thần? Cô ta không phải là chị em tốt của cô sao? “ – Tăng Ngưu không giấu được sự ngạc nhiên, lập tức lên tiếng hỏi lại.
“ Chị em tốt cái quái gì chứ?! Đường đường là một đại tiểu thư như tôi lại có thể làm chị em với cô ta sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một tấm bình phong để giúp tôi nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ của ba mẹ tôi thôi! Tốt nhất chúng ta nên làm một cuộc giao dịch: Các anh để tôi chuộc cô ta một cách nguyên vẹn, tôi sẽ chuyển thêm một số tiền riêng cho hai anh. Như vậy, tôi vừa giữ được danh tiếng và địa vị của mình, các anh lại có thêm một khoản tiền tha hồ mà ăn chơi, hưởng thụ. Còn nếu như bây giờ, các anh hủy hoại cô ta; như vậy cũng đồng nghĩa cô ta hết giá trị lợi dụng đối với tôi, giữ lại cũng chẳng ích lợi gì. Tôi sẽ không bỏ tiền ra mà không thu vào được lợi ích cho mình đâu! “ – Trác Đình nhoẻn miệng cười khẩy rồi nhìn thẳng bọn chúng, cô dùng giọng điệu của một vị tiểu thư sành đời cao giọng nói.
Vừa nghe Trác Đình nói xong, Mã Lợi lập tức nhìn Tăng Ngưu nháy mắt ra hiệu. Tăng Ngưu lập tức đổi tư thế từ vác Đường Tâm trên vai thành kiểu bế cô như bế một nàng công chúa. Hắn ta nhìn Trác Đình mỉm cười lên tiếng:
“ Thật không may, tôi lại có hứng thú với cô ta hơn tiền của cô. Vậy nên, tôi sẽ để cô chứng kiến cảnh chúng tôi cùng nhau vui vẻ ngay tại đây! “
Vừa dứt lời, hắn ta cúi người rồi buông tay thả Đường Tâm rơi xuống đất.
“ Bịch! “
“ A! “
Hai âm thanh liên tiếp vang lên.
Tiếng cơ thể của Đường Tâm rơi mạnh xuống đất cùng tiếng rên vì đau đớn của cô đánh thẳng vào đầu và vào tim Trác Đình. Trước cặp mắt đang chăm chú quan sát cử nhất động của cô từ tên còn lại, Trác Đình không cho phép mình có bất cứ biểu hiện đáng ngờ nào. Cô vẫn đứng khoanh tay, nheo mắt nhìn hành động của tên giang hồ to lớn đầy hình xăm cùng vẻ mặt lạnh như tiền.
Tên Tăng Ngưu sau khi thả Đường Tâm xuống đất, hắn ta lập tức bước ngang qua người rồi ngồi xuống trên bụng cô, vẻ mặt hiện rõ sự thèm khát. Chiếc áo sơmi Đường Tâm mặc trên người đã bị hắn xé rách từ trước kèm theo hành động lôi kéo thô bạo của hắn tuột ra khỏi cơ thể của Đường Tâm làm phô bày chiếc áo ngực màu xám trắng xinh xắn, nước da trắng sứ cùng đôi bồng đảo gợi cảm nhấp nhô theo nhịp thở. Tăng Ngưu nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì thấm thuốc cùng dáng vẻ gợi tình của cô gái trước mặt, hắn ta lập tức đánh mất tự chủ, cất giọng cười hưng phấn rồi vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai của Đường Tâm bắt đầu hôn hít.
Đường Tâm cắn chặt môi, cô nhanh chóng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Trác Đình rồi chớp mắt ra hiệu. Nhận được tín hiệu của Đường Tâm, Trác Đình lập tức hành động. Cô đưa mắt nhìn tên giang hồ đang đứng quan sát mình, lắc đầu ngao ngán nói:
“ Tôi đã nói hết nước hết cái như vậy mà anh và bạn anh không chịu hợp tác thì thôi vậy! Tôi không cần cô ta nữa và một xu tôi cũng sẽ không bỏ ra đâu! “ – Nói xong Trác Đình xoay người bỏ đi.
“ Khoan đã! Trác tiểu thư xin dừng bước! “ – Mã Lợi nhìn thấy Trác Đình xoay người bỏ đi không chút chần chừ do dự, hắn nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi vội vàng lên tiếng gọi.
Trác Đình không nhanh không chậm dừng bước rồi xoay người nhìn hắn ta cùng vẻ mặt khó chịu vì bị làm phiền, cô tuyệt nhiên không đưa mắt nhìn sang Đường Tâm nên không biết tên giang hồ to lớn kia từ lúc cô xoay người bỏ đi đã dừng hành động cưỡng bức Đường Tâm, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ đưa mắt nhìn Mã Lợi rồi chuyển sang dò xét cô.
“ Nếu chúng tôi giao cô ta cho cô, cô sẽ trả cho chúng tôi thêm bao nhiêu? “ – Mã Lợi nhìn Trác Đình bắt đầu ngả giá.
“ Tôi đã nói, món đồ không còn nguyên vẹn thì cũng hết giá trị. Các anh làm món đồ quý giá của tôi thành ra như vậy còn muốn mặc cả nữa sao? “ – Trác Đình lúc này mới đưa mắt liếc nhìn về phía Đường Tâm rồi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu lên tiếng nói.
“ Trác tiểu thư muốn như thế nào? “ – Mã Lợi thấp giọng tỏ vẻ nhún nhường.
“ Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi chỉ có thể đưa cho các anh bao nhiêu đây thôi! Số còn lại tôi còn phải gặp thủ lĩnh của các anh trả tiền chuộc cô ta rồi mới đưa thêm được!... Mẹ kiếp, vừa tốn một mớ tiền, vừa cực thân của tôi nên các anh đừng làm mất thêm thời gian của tôi nữa! Tôi có nhiều việc cần làm lắm! Đồng ý thì giao dịch, còn không thì tôi đi về tìm người khác thay thế cô ta! “ – Trác Đình bực bội đáp lời.
“ Ok! Bọn tôi đồng ý giao dịch với cô! “
“ Như vậy có phải tốt hơn không? “ – Trác Đình khinh khỉnh cất giọng rồi đưa tay mở túi lấy ra một nắm trang sức đưa cho Mã Lợi rồi nói.
“ Anh cầm lấy trước, còn nợ bao nhiêu sau khi tôi gặp thủ lĩnh của anh sẽ thanh toán! “
Nhìn những chiếc vòng tay, những chiếc nhẫn bằng vàng và đá quý lấp lánh dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng trên tay Trác Đình, Mã Lợi lẫn Tăng Ngưu đều trầm trồ thích thú.
“ Những món nữ trang này đều là hàng hiếm đó! Giá trị mỗi món không dưới USD đâu! “ – Trác Đình làm bộ thở dài lên tiếng rồi tranh thủ lúc hai tên giang hồ đang ngắm nghía những món trang sức mình vừa đưa, Trác Đình đảo mắt quan sát xung quanh thật nhanh.
“ Xảy ra chuyện gì rồi sao? Tại sao các anh ấy không ra tín hiệu nào cho mình như vậy? “
“ Các anh có thể dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh của các anh được chưa? – giờ sáng nay, tôi còn có một cuộc họp quan trọng! “ – Trác Đình lên tiếng thúc giục.
“ Trác tiểu thư, xin mời! “ – Mã Lợi bày ra bộ dáng lịch thiệp, khẽ nghiêng người đưa tay về phía trước ra hiệu cho Trác Đình đi theo mình. Tăng Ngưu thì bước đến chỗ Đường Tâm đang nằm dùng hai tay nhấc bổng cô lên rồi vác cô lên vai.
“ Anh cẩn thận một chút! Ông bà già nhà tôi rất xem trọng nó! Nhờ nó mà tôi mới thay đổi được cách nhìn của đám quý tộc và có được chút danh tiếng đó! “ – Trác Đình giở giọng tiểu thư lên tiếng dặn dò.
Từ lời ăn tiếng nói cho đến thái độ và hành động của Trác Đình dành cho Đường Tâm, cùng thái độ không hề mừng rỡ hay van xin cầu cứu của Đường Tâm khi Trác Đình xuất hiện đến tận bây giờ, dần dần làm cho hai tên Mã Lợi và Tăng Ngưu tin rằng sự thật mối quan hệ của họ hoàn toàn không giống như những thông tin mà bọn chúng thu thập được, thế giới quý tộc toàn là một lũ giả dối nhưng rất giàu có.
Mã Lợi dẫn Trác Đình đi đến một ngôi nhà gạch cũ kỹ. Đến nơi, hắn ta nhìn Trác Đình nháy mắt ra hiệu rồi mở cửa bước vào bên trong, Tăng Ngưu cũng nhếch mép mỉm cười rồi vác Đường Tâm bước vào. Trác Đình nắm chặt bàn tay của mình, hít một hơi thật sâu rồi bày ra vẻ mặt của một đại tiểu thơ lắm tiền nhiều của bước vào.
Trong ngôi nhà ẩm mốc chứa đầy những thùng giấy, ngoài hai tên vừa gặp Trác Đình nhìn thấy thêm ba tên nữa; một tên đang ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế gỗ, tay nghịch chiếc bật lửa; bốn tên còn lại chia nhau đứng sang hai bên, hai tay để ra sau lưng. Đường Tâm ngồi dưới đất, lưng dựa vào chồng thùng giấy cao ngất, khuôn mặt ngày càng ửng đỏ, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rịn ra đầy trán, thỉnh thoảng cô cắn răng để chống lại những cơn co giật và để làm cho mình tỉnh táo.
“ Đình Đình! Sao lại chỉ có một mình cậu đến đây? “ – Đường Tâm liên tục lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu rồi cố gắng làm mọi cách để giữ cho bản thân mình được tỉnh táo. Bọn chúng cho rằng cô đã ngấm thuốc nên không còn trói hai tay của cô lại nữa. Đường Tâm mím môi rồi tự dùng móng tay của mình cào thật mạnh vào những vết trầy xước trên tay.
“ Đường Tâm! Mày không được mê sảng cũng không được ngất đi! Đình Đình đang ở đây! Đình Đình đang ở đây! Mày không thể để Đình Đình gặp chuyện được! “
Trác Đình liếc mắt nhìn gã đàn anh đang ngồi trên ghế, cô dùng giọng điệu gấp rút lên tiếng nói:
“ Anh là người chịu trách nhiệm nhận tiền chuộc và bàn giao con tin cho tôi đúng không? “
Gã đàn ông ngồi trên ghế sau khi nghe xong câu nói của Trác Đình, hắn ta ngừng hẳn động tác xoay chiếc bật lửa một cách điêu luyện trên tay, đưa cặp mắt băng lãnh nhìn thẳng vào mặt Trác Đình rồi chậm chạp lên tiếng:
“ Phải thì sao?... Không phải thì sao?... “
“ Đại ca à! Tôi không có nhiều thời gian để đến đây tán gẫu với anh đâu!... Tôi đến đây là để giao tiền và lấy lại món đồ của mình! ... Vậy nên anh vui lòng thực hiện cuộc giao dịch này một cách nhanh chóng, gọn gàng giúp tôi! “ – Trác Đình nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề.
“ Trác tiểu thư quả nhiên là người rất thẳng thắn!... Nhưng hình như đàn em của tôi vẫn chưa được vui vẻ với món đồ này của cô!... Tôi đã hứa với bọn nó rồi!... Nếu không thực hiện thì tôi sẽ không còn chỗ đứng đâu! “ – Tên đàn anh nói xong liền nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng vô cùng đểu cáng.
Khi nghe những lời hắn ta vừa nói Trác Đình lập tức khẳng định hắn ta chính là Lăng Tuấn, cô quyết định tiến thêm một bước nữa nên nhoẻn miệng cười “ đáp lễ “:
“ Thật ra một đứa trẻ mồ côi như cô ta đối với tôi không quan trọng! Không có cô ta, tôi cũng có thể nuôi thêm những đứa trẻ mồ côi khác!... Nhưng lão già ba tôi đã từng nói cô ta có một thân thế rất bí ẩn nên mới nhận nuôi cô ta, chẳng những thế còn bỏ ra số tiền lớn cho cô ta ăn học!... Anh nghĩ xem, Trác Gia tôi đã tốn công tốn của lo cho cô ta như vậy, tôi còn chưa thu lại tiền vốn từ cô ta cùng số tiền đền ơn từ người anh trai bị thất lạc nhiều năm của cô ta.... Vậy thì làm sao tôi để cho cô ta trở về bên cạnh mình một cách không nguyên vẹn được?! “
Trác Đình vừa nói vừa kín đáo quan sát biểu hiện trên gương mặt sắc lạnh của Lăng Tuấn nên khi trên gương mặt tuấn lãng kia nhanh như chớp xuất hiện một cái nhíu mày, Trác Đình lập tức nói tiếp:
“ Anh có thể ra giá cao hơn, tôi nhất định sẽ chi trả sòng phẳng. Chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi! Tôi cũng vừa mới điều tra ra được thân phận thật sự của cô ta cùng tung tích của người anh trai duy nhất còn sống sót của cô ta sau khi ba mẹ của bọn họ bị người ta truy sát để trả thù mà thôi!... Tin tức này nếu đưa lên mặt báo chắc chắn sẽ tạo ra một chấn động đó! “
“ Con quỷ cái! Mày nói quá nhiều rồi đó! “ – Một tên cơ bắp lực lưỡng cùng chiếc đầu hói đứng ở bên phía tay trái của Lăng Tuấn đột nhiên gầm lên rồi hung hăng lao về phía Trác Đình, trên tay gã cầm sẵn một ống kim tiêm bên trong chứa đầy một dung dịch trong suốt.
“ Coi chừng! “
Đường Tâm hét lên rồi nhanh như chớp lao đến ôm lấy Trác Đình, đẩy cô ngã xuống đất. Đường Tâm ôm chặt lấy Trác Đình không cho cô vùng vẫy đẩy mình ra, nhất định dùng tấm lưng của mình mà che chắn cho Trác Đình.
“ Phập! “
Tiếng kim tiêm cắm mạnh vào da thịt làm cho cả Đường Tâm cùng Trác Đình mặt cắt không còn một hột máu vì hoảng sợ. Trác Đình nhìn thấy trước mắt mình hình ảnh ống kim tiêm cắm sâu vào mu bàn tay của Lăng Tuấn, hai mắt cô mở to, khuôn mặt hiện rõ sự thảng thốt lẫn lo lắng... Đường Tâm chờ đợi chờ giây phút mũi kim kia xuyên thẳng vào da thịt nhưng toàn thân không cảm thấy mảy may đau đớn cũng vội vàng mở mắt, cô vội xoay đầu nhìn về phía sau lưng mình. Khi thấy Lăng Tuấn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô cùng bàn tay mà trên đó là ống kim tiêm cùng mũi kim cắm sâu hoắm vào da thịt làm máu bắn ra rồi chảy dài theo cổ tay của anh ta rồi nhỏ từng giọt xuống nền đất.
“ Bách Thắng! Mày làm gì vậy? “ – Lăng Tuấn tức giận nhìn gã vừa đâm ống kim tiêm vào tay mình gằn giọng nói.
“ Tao làm gì à? Tao vâng lời Lão gia đưa tất cả chúng mày xuống địa ngục! “ – Gã cơ bắp lực lưỡng cùng cái đầu hói tên Bách Thắng nhướn mắt nhìn Lăng Tuấn, thích thú trả lời.
“ Mã Lợi, Tăng Ngưu, Mạnh Tường! Xử lý nó đi! “ – Lăng Tuấn nhìn hắn ta mỉm cười rồi hét lên ra lệnh.
Ba tên đàn em đứng phía sau Lăng Tuấn khi nghe mệnh lệnh đồng loạt rút súng ra, những tiếng “ Cạch! Cạch “ lên đạn nhịp nhàng vang lên... Nhưng thay vì chỉa nòng súng thẳng vào người tên đầu hói, ba nòng súng đồng loạt chỉa vào đầu của Lăng Tuấn.
“ Xin lỗi thiếu gia nha! Chúng tôi không phải là thuộc hạ của cậu! Chúng tôi chỉ nghe theo sự sai bảo của lão gia thôi! “ – Mã Lợi nhe răng cười nham hiểm sau đó hắn xoay người nhìn sang Trác Đình và Đường Tâm tỏ vẻ tốt bụng lên tiếng nói:
“ Trác tiểu thư, nể tình cô đã hào phóng tặng tôi một số tiền lớn, tôi sẽ để cho cô cùng món đồ quý giá của cô chết một cách nhẹ nhàng! “
Nói xong hắn ta mỉm cười thích thú, dời nòng súng về hướng Trác Đình, nheo mắt chuẩn bị bóp cò.
Trác Đình ngồi trên hai đầu gối, cô vòng cánh tay ôm chặt Đường Tâm rồi xoa đầu Đường Tâm, ánh mắt hấp háy, nghịch ngợm nói:
“ Mình đã hứa là không bao giờ bỏ cậu lại một mình đúng không?! Rất may là hôm nay mình có mặt ở đây chứ không cậu sẽ bơ vơ một mình đi trình diện Diêm Vương rồi... còn mình sẽ trở thành con ma nhà họ Hứa trong truyền thuyết! “
“ Từng tuổi này rồi mà cậu vẫn thích chơi trò chết chùm sao? “ – Đường Tâm xoay người ôm chặt lấy Trác Đình giở giọng bông đùa.
“ Anh bắn nhanh lên một chút! Đừng để tôi phải đứng chờ Đường Tâm nhà tôi lâu! Chậm một giây tôi sẽ theo ám anh năm đó! “ – Trác Đình nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Mã Lợi nghiêm túc nói.
Mã Lợi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc cùng giọng điệu như lập một lời nguyền trước lúc chết của Trác Đình, ngón tay trỏ chuẩn bị bóp cò khẽ run, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần chuẩn bị bóp cò kết liễu mạng sống của hai cô gái trước mặt thì một loạt những tiếng súng bất ngờ vang lên, hắn chưa kịp quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng súng thì một viên đạn từ phía sau bay đến cắm vào sau gáy hắn.
“ Đoàng! Đoàng! “
“ Đoàng! “
“ Đoàng! “
Nghe một loạt tiếng súng nổ, Trác Đình và Đường Tâm theo phản xạ nhắm mắt cúi người sâu sát đất để tránh đạn. Khi âm thanh của tiếng súng đạn ngừng hẳn, hai cô mới dám mở mắt, từ từ ngóc đầu quan sát xung quanh.
Căn phòng lúc này ngoài hai cô ra còn có bốn người nữa. Bốn người này cả hai cô đều quen mặt, đó là hai tên giang hồ cùng hai người đàn ông mà hai cô yêu thương tha thiết.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong vội vàng chạy đến đỡ Đường Tâm và Trác Đình ngồi dậy rồi ôm chặt hai cô vào lòng.
Chưa bao giờ Trác Đình cảm thấy hạnh phúc khi được vùi đầu trong lồng ngực của Tống Duật Phong đến như vậy! Cô ngẩng đầu đưa cặp mắt to tròn đen láy của mình nhìn anh, hai bàn tay cô giữ chặt khuôn mặt của anh rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Tống Duật Phong khẽ xoa đầu Trác Đình, anh nở một nụ cười hạnh phúc rồi đưa tay giữ chặt chiếc đầu nhỏ xinh của Trác Đình cùng cô hòa quyện vào trong nụ hôn ngọt ngào, nồng cháy.
Tô Cẩn Hiên nhanh chóng cởi chiếc áo vest của mình mặc vào giúp Đường Tâm rồi cẩn trọng ôm cô vào lòng, anh vừa vuốt ve mái tóc rối tung của cô vừa thấp giọng trấn an:
“ Đường Tâm!... Đừng sợ!... Có anh ở đây! Đừng sợ! “
“ Cuối cùng anh cũng đến rồi! “ – Đường Tâm đưa ngón tay trỏ vân vê khuôn mặt của Tô Cẩn Hiên như muốn xác định không phải do mình bị ảo giác rồi thì thào cất giọng nói. Nói xong cô nhắm mắt gục đầu vào lòng anh rồi từ từ nhắm mắt hôn mê.