CHƯƠNG
Nhưng làm không được thì không có nghĩa sẽ không làm, chỉ có điều bây giờ Sở Vĩnh Du cần một vật, là một đồ vật có thể phát huy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Siêu đang gấp gáp bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn còn nhắm mắt, mấu chốt là ông ta không dám đi làm phiền, mắt thấy đã sắp đến thành phố Tây Khúc, hơn nữa cách căn cứ Huyền Hoàng Môn chỉ có mười mấy phút.
“Hạ cánh, hạ cánh trên sân thượng của tòa nhà đó.”
Cần quyết đoán mà không quyến đoán thì sẽ có tác dụng phụ, Ngô Siêu ra lệnh phi công điều khiển máy bay trực thăng đậu ở sân thượng một tòa nhà cách đó không xa.
Lúc cánh quạt không quay nữa, giờ phút này tất cả âm thanh dường như đều biến mất.
Lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, lúc Ngô Siêu đang đi tới đi lui trên mặt đất, hai mắt của Sở Vĩnh Du liền mở to.
“Anh Sở, ngài tỉnh rồi.”
Sở Vĩnh Du không trả lời Ngô Siêu, mà là trong lòng cẩn thận cảm nhận được cái gì đó, trong mắt có vẻ chấn động nhanh chóng lướt qua.
Không ngờ, thật sự là không ngờ, chó ngáp phải ruồi.
Lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho số điện thoại ông Tần vừa mới gọi tới.
“ông Tần, lập tức quảng cáo ở truyền nhân của rồng có người phát hiện ra kỹ năng chiến đấu cực đỉnh, cách đấu kỹ long cấp.”
Cái gì? ông Tần chấn động, vừa mới trôi qua có hơn ba tiếng đồng hồ, chẳng lẽ là Sở Vĩnh Du…
“Được, tên gọi là gì vậy?”
“Long vực.”
Hôm nay tất cả các người chơi truyền nhân của rồng đều vô cùng phấn khởi, không phải vì cái gì khác, chỉ là bởi vì ở kỹ năng cứu cấp cách đấu còn có một thứ cao siêu hơn, chính là cách đấu kỹ long cấp.
“Chậc chậc, lúc đầu tôi đã cảm thấy chắc chắn là có chuyện mà, đã thành sự thật rồi.”
“Má ơi, kỹ năng cứu cấp cách đấu đã kinh khủng như vậy rồi, cách đấu kỹ long cấp là khái niệm gì đây?”
“Cũng không biết là người nào may mắn giết được quái thú gì mới có thể phát hiện ra cách đấu kỹ long cấp.”
“Thôi đừng có suy nghĩ nhiều, lúc nào chạm vào cánh cửa cách đấu sư cấp chín thì suy nghĩ tiếp những thứ đó, bây giờ không thích hợp lắm đâu.”
Mỗi một thành phố trong truyền nhân của rồng đều đang dấy lên những âm thanh nghị luận, đủ để thấy hiện tại đam mê của bọn họ đối với kỹ thuật chiến đấu đã đạt đến tình trạng như thế nào.
Cùng lúc đó ở thành phố Tây Khúc, một mình Sở Vĩnh Du đi vào một tòa kiến trúc nào đó vô cùng huy hoàng ở trung tâm thành phố.
Xung quanh toà kiến trúc này được bao bọc bởi bốn bức tường cao cao, người bình thường căn bản không nhìn thấy ở bên trong là như thế nào, chỉ có thể chiêm ngưỡng tòa cao ốc cao tới sáu mươi tầng.
Y như vậy, mỗi ngày ở cửa chính đều có rất nhiều người tụ tập, đều ảo tưởng có lẽ là mình sẽ có cơ hội gia nhập vào Huyền Hoàng Môn, thật ra thì bọn họ cũng không suy nghĩ kỹ lại, người Huyền Hoàng Tinh di dân xây dựng bang chủ, làm sao có khả năng thu nhận người nước R, mặc dù bọn họ không biết sự tồn tại của Huyền Hoàng Tinh.
“Để cho bọn tôi vào đi, tôi là cách đấu sư cấp tám, chắc chắn có thể gia nhập.”