CHƯƠNG
“Mấy anh bảo vệ xin thương xót cho, tôi chỉ vào đó tham quan một chút thôi, không được à?”
“Ôi trời, cuộc đời vô vọng, cuộc đời vô vọng!”
Bịch bịch bịch!
Đột nhiên, tất cả những người đang bị ngăn cản ở gần cửa cùng với những tên bảo vệ đều cảm thấy nhịp tim đồng bộ, dường như là có một tần suất nào đó khiến cho nhịp tim của bọn họ thay đổi.
Cả đám theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người chậm rãi đi đến đây, khí thế bất phàm.
“Không cho phép anh rời khỏi đây, ngày hôm nay tôi muốn để danh dự Huyền Hoàng Môn không còn.”
Người đến đây đương nhiên là Sở Vĩnh Du, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng mà rơi vào trong tai mọi người lại không khác gì là một quả bom nặng ký.
“Một mình làm cho Huyền Hoàng Môn bị hủy hoại hả?”
“Má ơi, tôi không bị hoa mắt đó chứ, đúng là có người không sợ chết?”
“Tên này tiêu đời rồi, thế mà lại chủ động gây thù chuốt oán với Huyền Hoàng Môn, chắc chắn là sau này sẽ bị người khác ngăn chặn ở điểm hồi sinh rồi giết chết, bỏ cả trò chơi.”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, có một thành viên của Huyền Hoàng Môn đã sải bước đi đến phía Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, dựa vào mày mà cũng dám đến Huyền Hoàng Môn bọn tao giương oai, còn nói ra mấy lời nói hão huyền như thế.”
Nói rồi, anh ta lại lấy đạo cụ là tấm gương được sử dụng một lần duy nhất, Huyền Hoàng Môn có quyền có thế, mấy đồ vật này nhiều đếm không xuể.
Vô Phong, cách đấu gia cấp ba?
Sau khi tin tức được hiện ra, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, sau đó là những tiếng cười vang dội.
“Ha ha, cách… cách đấu gia cấp ba? Ông đây không nhìn nhầm đó chứ.”
“Có lẽ người này chính là một kẻ ngu, cách đấu gia cấp ba lại đến đây khiêu chiến với Huyền Hoàng Môn người ta, một con chó bên trong cũng có thể chơi chết cậu ta nữa kìa.”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình, đừng có nói là cách đấu gia cấp ba, cho dù là cách đấu sư cấp chín có đến đây thì ngay cả cửa cũng không thể bước vào.”
“Đúng là muốn nổi tiếng đến điên rồi, cũng không suy nghĩ xem hậu quả của việc nổi tiếng là cái gì.”
Các thành viên Huyền Hoàng Môn khinh thường đủ kiểu, chỉ là một cách đấu gia cấp ba mà cũng dám đến đây khiêu chiến, thật sự cho rằng Huyền Hoàng Môn bọn họ là tôm tép tùy tiện có thể đụng vào à?
“Vô Phong có đúng không? Tao đã nhớ rõ mặt mũi và thông tin của mày rồi, nếu như mày còn không chủ động rời khỏi trò chơi, vậy thì bọn tao sẽ cho mày tuyệt vọng, tiễn mày đi trước một đoạn đường.”
Nói dứt lời, anh ta đột nhiên vọt ra, gần như cùng lúc đó, bước chân của Sở Vĩnh Du vẫn không dừng lại, vung một bàn tay ra giữa không trung, người kia trực tiếp bay qua một bên, người vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung thì đã hóa thành cát bụi tiêu tán không còn.
Một cái tát này làm cho tiếng cười nói đều hoàn toàn biến mất không còn hình bóng.
Ai cũng biết là những tên bảo vệ ở cửa ít nhất cũng là cách đấu sĩ cấp năm, lại bị một bàn tay của Sở Vĩnh Du đánh chết?
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, mười mấy tên bảo vệ ở cửa đồng loạt lao về phía Sở Vĩnh Du.
“Cái thằng nhóc cuồng vọng!”
“Muốn chết rồi!”