CHƯƠNG : SỞ VĨNH DU ĐẾN
Giang Mạnh!
Tờ giấy biến thành bột mịn trong tay Sở Vĩnh Du, lúc này Mã Trạch cũng đã đi đến, nhìn bốn xác chết trong phòng khách, sắc mặt cũng tệ đến mức không thể nào diễn tả được, trong mắt đầy bi thương.
Bốn ảnh vệ cứ vậy mà chết đi.
“An táng các anh em cho cẩn thận.”
Sở Vĩnh Du để lại một câu rồi xoay người ra khỏi biệt thự.
Mã Trạch biết Giang Mạnh chết chắc rồi, không chỉ dám đối phó với người nhà của anh, còn giết chết bốn ảnh vệ, cho dù thần tiên từ trên trời bay xuống cũng không thể bảo vệ Giang Mạnh.
Phòng đấu giá nhà họ Trần ở thành phố Ninh, trên hàng ghế trong sảnh lớn, Đồng Ý Yên, Đồng Hiểu Tiêm và Tư Phu bị trói trên ghế, Đồng Thế Tân bởi vì hai chân đã bị tàn phế nên ngồi trên xe lăn, không cần phải trói gì cả.
Gia đình Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn đã đến rồi, kể cả ông cụ Đồng Thái An cũng có mặt.
“Tôi xin các người! Xin các người hãy thả Hữu Hữu ra, con nít không có lỗi gì cả, các người muốn tra tấn tôi như thế nào cũng được, xin các người.”
Lúc này Đồng Ý Yên đã khóc thành sông, nhìn Hữu Hữu bị nhốt trong lồng sắt trên sân khấu, tim muốn tan nát.
Lúc đầu Hữu Hữu còn giãy dụa kêu khóc liên tục, bây giờ lại cứ ngơ ngác ngồi trong lồng sắt, hình như đầu óc đã có vấn đề.
“Đồng Ý Yên, chúng tôi không ra tay với mấy người, cũng đã nể tình chút máu mủ cuối cùng rồi, đừng có được voi đòi tiên nha, dòng giống của Sở Vĩnh Du, không có giết chết ngay lập tức cũng coi như đã nể tình lắm rồi.”
Đồng Tử Họa cười ha ha, vắt chéo chân, chưa bao giờ sảng khoái như lúc này.
“Súc sinh! Tất cả các người đều là súc sinh! Chờ Vĩnh Du về, chắc chắn sẽ giết chết tất cả các người, các người đều phải xuống địa ngục hết, một lũ súc sinh!”
Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn cũng nước mắt giàn giụa, ông như thế nào cũng không sao hết, vì sao lại muốn đối xử với con nít như thế, con nít không hề sai.
Cho dù mấy người bọn họ có mắng chửi, xin tha như thế nào, những người nhà họ Đồng này đều thờ ơ.
“Tạo nghiệt! Tạo nghiệt mà! Giang Mạnh, cậu mau thả con bé ra!”
Đồng An Thái tức đến phát run, nhưng lời ông nói ra lại làm Giang Mạnh bật cười khinh bỉ.
“Ông cụ, ông an ổn mà sống cuộc sống của ông đi, chuyện không nên xía vào thì đừng xía vào, Sở Vĩnh Du không phải chỉ đơn giản là thù oán của người nhà Quyên Quyên nữa, đồng thời anh ta cũng giết chết anh em của tôi, thù này đã không thể nào hóa giải được nữa, có hiểu không?”
Đồng Hiểu Kiệt ở bên kia cũng khuyên.
“Ông nội, sao ông cứ ngu ngốc hồ đồ mãi thế? Bây giờ ông còn không biết ai cao ai thấp sao? Lại cứ đi nói đỡ cho Sở Vĩnh Du, con thật sự nghi ngờ đầu óc của ông có vấn đề gì không đó.”
Trần Trọng Thiên nằm trên mặt đất ngay sảnh lớn, khóe miệng trài máu, bị Giang Mạnh đánh bị thương.
Đến tận bây giờ ông vẫn không rõ, từ khi nào mà nhà họ Đồng lại có một cao thủ như thế, không ngờ ông còn không tiếp nổi một chiêu.
Không đúng, không phải một chiêu, thậm chí Giang Mạnh còn không xem ông là đối thủ.
Tình cảnh thế này, nếu Sở Vĩnh Du đến, chỉ sợ sẽ nổi điên, hơn nữa còn là cái kiểu phát điên phát cuồng.
“Hôm nay Sở Vĩnh Du sẽ về thật sao? Đồng Ý Yên, tốt nhất cô đừng gạt bọn tôi, nếu không Hữu Hữu sẽ không phải chỉ bị nhốt vào lồng sắt đơn giản như thế đâu.”
Chờ một lúc, Đồng Tử Họa dần mất kiên nhẫn, cầm côn điện đi đến trước mặt Đồng Ý Yên, chỉ vào Hữu Hữu trong lồng sắt nhấn nút.
Tiếng điện roẹt roẹt vang lên, nước mắt Đồng Ý Yên sắp cạn rồi, điên cuồng lắc đầu.
“Không không! Tôi không có lừa các người, xin các người đừng ngược đãi Hữu Hữu, tôi xin các người đó.”
Đồng Tử Họa cười lạnh.
“Tốt nhất là đừng lừa bọn tôi, tôi lại chờ thêm một tiếng, nếu Sở Vĩnh Du còn chưa đến thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Lúc này, Giang Mạnh đang ngồi đột nhiên từ từ đứng dâu, sau đó nhìn về phía lối vào.
“Sao vậy anh rể?”
Mấy người Đồng Tử Họa cũng đều nhìn sang, lại không phát hiện bất cứ bóng dáng của ai cả.
“Sở Vĩnh Du, đến.”
Giang Mạnh hơi nhíu mày, anh đã cảm nhận được sát khí, sát khí dày đặc đến mức không thể nào thở nổi.
Lúc này anh cũng cảm thấy có chút may mắn, nếu anh không đột phá đến Tiên Thiên võ giả, vậy thì khi đối mặt với Sở Vĩnh Du chắc chỉ có đường chết, lại có thể hấp thu lợi dụng sát khí dày đặc như thế, Sở Vĩnh Du đúng là rất giỏi.
“Khó… khó chịu quá.”
Đột nhiên, mấy người Đồng Tử Họa lảo đảo lui ra sau, thậm chí mắt hình như bắt đầu xuất hiện ảo giác, giống như ở lối vào đại sảnh đang có một núi xác chết đang bò vào.
Ngay sau đó còn không đủ sức để đứng thẳng, rối rít ngã ngồi xuống đất.
Sắc mặt Giang Mạnh cũng có hơi khó coi, cứ tiếp tục như thế, có khả năng người nhà của bạn gái anh đều sẽ chết, sát khi mênh mông như thế, đừng nói là thân thể người thường của bọn họ, cho dù là võ giả cửu phẩm cũng không dễ chịu gì.
“Sở Vĩnh Du, nếu anh không thu sát khí lại, vậy con gái của anh sẽ chết ngay lập tức.”
Giang Mạnh vừa nói dứ lời, sát khí vốn đang trôi nổi trong không khí ở đại sảnh lập tức biến mất tăm, sau đó bóng dáng của Sở Vĩnh Du đã xuất hiện ở lối vào.
Vì đám Đồng Ý Yên bị trói, không thể quay đầu lại xem, nhưng cũng không cản cô ở bên cạnh kêu gọi.
“Vĩnh Du! Cứu con, cứu con gái của chúng ta đi!”
Sở Vĩnh Du vào lúc này, nếu có người bình thường nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy da đầu tê rần.
Cái cảm giác lạnh lẽo như lớp băng ngàn năm này thật sự rất đáng sợ.
Anh bước từng bước một đến, mỗi khi bước một bước, sẽ để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Đây là vì Sở Vĩnh Du đã không thể nào dằn được cơn giận của anh nữa, lần đầu tiên thật sự không có cách nào kềm chế, cũng không muốn kềm chế.
“Sở Vĩnh Du! Mẹ nó cuối cùng anh cũng dám xuất hiện, không phải anh trâu bò lắm sao? Không phải anh thích tát tôi lắm sao? Tới đây, đánh tiếp đi!”
Đồng Tử Họa đã lấy lại bình thường trở lại lập tức nhảy ra, Đồng Hiểu Kiệt đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua việc trào phúng này.
“Ha ha! Sở Vĩnh Du, đây là quả báo đó, nếu lúc trước anh đối xử với bọn tôi tốt một chút thì cũng sẽ không có hậu quả như ngày hôm nay, chờ lát nữa anh sẽ nhìn thấy con gái của anh bị bán đấu giá, tiếp tục chuyện vốn nên diễn ra lúc trước, sau đó thì, chắc anh cũng đã đoán được vận mệnh của con gái anh rồi.”
Nói đến đây, Đồng Hiểu Kiệt lại đi về phía Sở Vĩnh Du, hung hăng nói tiếp.
“Đúng lại! Lần trước anh đá suýt chút nữa đã làm ông đây tuyệt hậu, hôm nay tôi cũng phải đáp trả lại anh một đạp, nếu tôi đá thấy thích, có lẽ tôi sẽ năn nỉ anh Giang Mạnh, kiếm một khách hàng tốt cho con gái của anh, không đến mức sống quá tệ.”
Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn ngồi trên ghế nhìn ngó khắp nơi, có Giang Mạnh ở đây, Sở Vĩnh Du không thể làm nên trò trống gì, giờ để con trai của họ đi sang chơi đùa đã ghiền một chút cũng không sao cả.
“Sở Vĩnh Du, tôi chỉ hỏi anh một câu, có phải anh đã giết Lục Tân rồi không?”
Giang Mạnh đang dựa vào sân khấu, cũng chính là nơi cuối cùng của lối đi ở giữa, khoanh tay đứng, lời nói vô cùng lạnh lẽo.
Lục Tân đi theo anh rất lâu, sao lại không có tình cảm được.
Mà lúc này, Đồng Hiểu Kiệt cũng dừng chân lại, đạp chân phải lên mặt đất, đá thẳng về phía Sở Vĩnh Du đang im lặng bước sang.
Không thấy Sở Vĩnh Du có bất cứ động tác gì, chân cũng chưa từng ngừng lại, nhưng lại tránh đi một cchs quỷ di, đồng thời tát một bạt tay, nói ra câu nói đầu tiên từ khi bước vào phòng đấu giá đến giờ.
“Hôm nay tất cả các người đều phải chết!”