Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 218

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : BA QUYỀN CHẤN ĐỘNG LÒNG NGƯỜI

Bốp!

Một tiếng tát lanh lảnh vang lên, một giây sau, Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh đều kinh ngạc đến mức bật dậy ngay, Đồng Tử Họa càng sợ đến mức ngồi bệch xuống sàn.

Chỉ thấy dưới cái tát trông khá nhẹ nhàng của Sở Vĩnh Du, đầu Đồng Hiểu Kiệt xoay độ, xương cổ nhất thời vỡ vụn, máu thịt nát tươm.

“Con trai!”

Đồng Kiến Văn cực kỳ thống khổ, định xông tới, nhưng lại bị Đồng Tinh Minh đã phản ứng lại ôm chặt lấy.

“Anh cả! Anh đừng đi qua đó, anh mà qua đó cậu ta cũng sẽ giết anh đấy!”

Nói xong, Đồng Tinh Minh hét về phía Giang Mạnh.

“Giang Mạnh! Cậu mau giết cậu ta đi, đừng đợi tới khi Hữu Hữu bị bán đấu giá, bằng không Sở Vĩnh Du sẽ phát điên!”

Dù là Giang Mạnh, cũng không ngờ Sở Vĩnh Du sẽ giết người thẳng thừng, dù gì Hữu Hữu và cả nhà Đồng Ý Yên đều đang ở trong tay anh, với thực lực Tiên Thiên võ giả của anh, có thể dễ dàng giết mấy người này trong tích tắc.

“Phát điên? Đúng, các người điên rồi! Sở Vĩnh Du tôi chỉ hối hận vì mình đã biến mất ba ngày.”

Sở Vĩnh Du chưa từng ngừng bước, dứt lời, anh bỗng nện một quyền vào ngực mình, rồi phun ra một ngụm máu.

“Con gái, là ba có lỗi với con.”

Nói xong, anh lại nện tiếp.

Phụt!

Anh lại phun máu ra ngoài, giờ khoảng cách đã được rút ngắn, mấy người Đồng Ý Yên chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy.

Giờ ngay cả Tư Phu và Đồng Hiểu Tiêm đều bắt đầu khóc lớn lần nữa, còn Đồng Ý Yên thì ra sức lắc đầu.

“Không! Vĩnh Du, anh đừng làm thế.”

“Bà xã, anh xin lỗi.”

Sở Vĩnh Du không giống như người đang hộc máu, mà tiếp tục nện một quyền nữa, rồi lại phun ra một ngụm máu.

“Ba mẹ, Hiểu Tiêm, thật xin lỗi.”

Sở Vĩnh Du vừa nện xong ba quyền, Giang Mạnh liền chấn động, anh là Tiên Thiên võ giả, nên rất nhiều thứ cảm nhận cực kỳ rõ.

Sở Vĩnh Du không phải diễn kịch, mà thật sự đánh mình bị thương, hơn nữa còn không hề nương tay.

Cảnh tượng này làm mọi người há hốc mồm, chết lặng tại chỗ.

Đồng Thế Tân ngồi trên xe lăn lau nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy, bọn họ đã đặt trọng trách quá nặng nề lên người con rể này, nên không khỏi nỉ non.

“Vĩnh Du, con không có lỗi với ai cả, con không có.”

Giang Mạnh hít sâu một hơi, rồi tiến lên một bước.

“Sở Vĩnh Du, cậu đúng là một người đàn ông, ba quyền này cộng thêm tài liệu của cậu, cuối cùng tôi cũng có thể chắc chắn rằng, cậu là Chiến Thần Địa Ngục ở Bắc Cảnh.”

Giờ trong mắt Sở Vĩnh Du, chỉ có cô con gái Hữu Hữu đang bị nhốt trong lồng trên khán đài, đôi mắt ngây dại đó, đối với một đứa trẻ ba tuổi mà nói, phải chịu đựng bao nhiêu sự sợ hãi và tuyệt vọng, mới có thể hiện ra như thế.

Phụt.

Dưới sự chấn động về tinh thần, anh lại phun ra một ngụm máu, hai mắt còn chảy ra máu mắt rất đáng sợ.

Đó là sự tự trách và đau khổ sâu đậm của anh đối với con gái, thậm chí anh còn không biết, nên đi qua đó nói gì với con bé.

“Cậu dám phớt lờ tôi? Sở Vĩnh Du, tôi thừa nhận, nếu là lúc trước, dù tôi quay về, cũng sẽ chết dưới tay cậu, nhưng hôm nay, cậu phải chết.”

Dứt lời, Giang Mạnh vốn đã hơi nổi giận, bỗng bộc phát khí thế khắp người, đấm một quyền về phía Sở Vĩnh Du.

“Vì tôi là Giang Mạnh, một Tiên Thiên võ giả, Sở Vĩnh Du cậu lấy cái gì để đối chọi với tôi.”

Có thể phóng nội lực kết hợp với cương khí ra bên ngoài, chính là tiêu chí của Tiên Thiên võ giả.

Giờ mọi người có thể nhìn thấy sự đáng sợ của Tiên Thiên võ giả, hoàn toàn là một chiếc xe tăng đang chuyển động, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.

Bịch!

Một tiếng nổ vang lên, cú đấm này đánh trúng lên người Sở Vĩnh Du.

Nhưng điều khiến Giang Mạnh chấn động là, người Sở Vĩnh Du không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn đang tiến về phía trước, chuyện này sao có thể!

Anh là Tiên Thiên võ giả, uy lực của cú đấm này có thể đập vỡ một chiếc ô tô ngay tại chỗ, nhưng Sở Vĩnh Du lại chẳng hề hấn gì?

“Không! Cậu… cậu cũng là Tiên Thiên võ giả, không thể nào.”

Giang Mạnh điên rồi, sao Sở Vĩnh Du lại là Tiên Thiên võ giả, chẳng lẽ anh ta đã đột phá trong ba ngày biến mất?

Hơn nữa anh còn hiểu rõ một sự thật, Tiên Thiên võ giả cũng có mạnh yếu, một phần là dựa vào thiên phú, còn lại là dựa vào lúc đột phá đã hấp thu bao nhiêu Long Mễ.

Cú đấm lúc nãy hoàn toàn không tổn thương đến Sở Vĩnh Du, nên anh biết, mình sẽ không tiếp nổi một chiêu trước mặt anh ta.

Trong đầu anh nhất thời hiện lên một suy nghĩ, hôm nay đừng nói là người nhà họ Đồng, mà ngay cả anh cũng khó mà sống sót ra khỏi đây.

Anh vừa cử động, Sở Vĩnh Du đã đấm một quyền từ xa.

“Anh cũng có tư cách xưng là Cựu Binh Vương Nam Cảnh?”

Bùm!

Một tiếng nổ vang dội, mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Giang Mạnh đang định bỏ chạy bị nổ tung hai chân, cảnh tượng máu me này làm mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Giờ ánh mắt vô hồn của Hữu Hữu đã làm Sở Vĩnh Du không còn kiêng kỵ gì nữa, dù thế nào anh cũng phải bắt những người ở đây phải trả giá.

Cú đấm này đã thức tỉnh mấy người Đồng Tinh Minh, làm bọn họ há hốc mồm, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Chỗ dựa duy nhất của bọn họ để đối phó Sở Vĩnh Du là Giang Mạnh, vậy mà anh ta lại bị anh đấm một quyền thành kẻ tàn phế, sao bọn họ có thể tin tưởng kết quả này?

Người cảm nhận rõ ràng nhất là Đồng Tử Họa, vốn sợ đến mức ngồi tê liệt dưới sàn trước cái chết của Đồng Hiểu Kiệt.

Hai chân Giang Mạnh nổ tung, máu thịt bắn hết lên người anh ta, giờ anh ta không ngừng lẩm bẩm, tinh thần cực kỳ hoảng loạn.

“Không… đừng giết tôi, tôi sẽ không chết, ha ha, cậu sẽ không dám giết tôi, vì anh rể tôi là Giang Mạnh, nên cậu không được giết tôi.”

Phụt!

Giang Mạnh không ngừng nôn ra máu, chỉ còn lại nửa thân trên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, cảm thấy vô cùng đau đớn, thậm chí không thể nói nên lời.

Giờ, cuối cùng anh cũng hối hận rồi, nhưng rõ ràng hối hận đã chẳng còn ý nghĩa nào nữa.

Sở Vĩnh Du đi tới trước mặt Giang Mạnh, nhưng vẫn không ngừng bước, mà tiếp tục nhấc chân phải lên, giẫm lên ngực anh ta.

“Lục Tân vẫn chưa chết.”

Năm chữ vừa thốt ra, Giang Mạnh liền sửng sốt, rồi cười tự giễu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Bịch!

Anh giẫm mạnh xuống, ngực Giang Mạnh liền thủng một lỗ, chết tại chỗ.

Giờ Trần Trọng Thiên mới ôm ngực tỉnh dậy từ cơn chấn động, rồi vội vàng đi tới cởi trói cho mấy người Đồng Ý Yên.

Dù cơ thể đã được hoạt động tự do, nhưng Đồng Ý Yên vẫn không nhúc nhích, mà chỉ đau lòng nhìn Sở Vĩnh Du đang nhảy lên sân khấu và Hữu Hữu đang bị nhốt trong lồng, đồng thời nói với Tư Phu và Đồng Hiểu Tiêm rằng: “Mẹ, giờ chúng ta cứ giao cho Vĩnh Du xử lý đi, anh ấy còn đau khổ hơn mấy người chúng ta.”

Tư Phu và Đồng Hiểu Tiêm đều chảy nước mắt, sao bọn họ lại không nhìn ra chứ?

Ba quyền tự đánh vào mình đến mức phun máu ra ngoài đó đều là sự thật, đúng như lời Đồng Ý Yên đã nói, quả thật không ai có thể hiểu được nỗi đau của người làm cha như Sở Vĩnh Du.

Sở Vĩnh Du đi tới trước lồng, máu mắt lại chảy ra, từ từ quỳ xuống.

Bùm!

Đầu gối anh vừa tiếp xúc với mặt sàn, mấy tấm gỗ trên đó liền nổ tung.

Bên dưới mấy người Đồng Tinh Minh sợ đến mức hồn bay phách tán, đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.

“Chúng tôi sai rồi, mong cậu tha cho chúng tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio