Tiểu Bạch và ba người Trần Trường An bí mật tọa đàm không dưới một canh giờ. Cuối cùng, Trần Trường An đứng lên. Hắn muốn đi tìm Liên Vũ, nhờ Liên Vũ dẫn đường đến Thiên Ngôn Điện.
Lãnh Nguyệt nghe nói thế, cũng muốn đồng hành. Dù sao, họ cần phải biết thông tin cụ thể của gia tộc còn lại. Hoài gia. …..
………………………………………………………………………………
Lúc ba người Trần Trường An tìm tới, Liên Vũ nghe nói bọn hắn muốn đến Thiên Ngôn điện nên vội vã đi theo.
Thiên Ngôn điện tại Huyền Thành được xây dựng tại ngay trung tâm của thành trì đông đúc, sầm uất này. Trụ sở của Thiên Ngôn điện nơi này hơn hẳn tại Bảo Mệnh Thành. À, phải nói là khác biệt hoàn toàn mới đúng.
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Liên Vũ tới đây. Lúc hắn nhìn thấy Trần Trường An giao ra tín vật, trao đổi tin tức với người chủ sự của Thiên Ngôn Điện là Vũ Phiêu Phiêu, cảm giác có chút ngạc nhiên cùng mới mẻ.
Vũ Phiêu Phiêu – chỉ cần cái tên cũng đủ biết đây là một nữ nhân. Đúng hơn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, trên gương mặt lúc nào cũng thoáng qua một nét u buồn. Mặc dù là người quản lý tại Huyền Thành, Vũ Phiêu Phiêu cũng từng nhận được tin tức nội bộ, cho biết có phiên giao dịch với một á nhân, muốn tìm hiểu tin tức về Thất Vỹ Thiên Hồ. Nhưng mà, lúc đối diện với Trần Trường An. Phiêu Phiêu mỹ nhân lại không dằn được sự hâm mộ xuất ra từ tâm khảm.
- Người này thật đẹp. – Phiêu Phiêu thầm đánh giá trong lòng.
Sau khi đôi bên nói mấy câu chào hỏi, Trần Trường An nhìn nữ nhân đối diện, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vũ cô nương. Chúng tôi hôm nay đến đây là muốn biết tin tức về Thất Vỹ Thiên Hồ.
Phiêu Phiêu khẽ vuốt lọn tóc bay bay trước mặt, dịu dàng lên tiếng:
-Trần công tử. Ngài đến đây vừa kịp lúc a. Chúng tôi mới nhận được tin tức từ tổng đàn truyền tới. Đây là kết quả điều tra. Mời công tử xem qua.
Trần Trường An kích động, nhìn vào cuộn da thú chi chít chữ. Đây là toàn bộ thông tin về Thất Vỹ Thiên Hồ từ lúc phụ thân của hắn tiến nhập Địa ngục Thâm Uyên.
Theo những gì ghi lại. Nhiều năm về trước, tại Địa Ngục không thấy ánh mặt trời này bỗng dưng xuất hiện một nhân vật xuất chúng. Người này tự xưng là Thất Lang, một thú nhân có ngoại hình tuyệt thế với mái tóc trắng và gương mặt xuất chúng, đôi mắt màu tím thẳm sâu như tử thạch. Toàn thân của hắn luôn toát ra hơi thở tang thương nhưng xa cách, lạnh lùng.
Vị mỹ nam này đi lại khắp nơi tại Địa Ngục Thâm Uyên, không ngừng tìm kiếm một loại kỳ dược có tên là U Linh Quả. Hắn cũng từng đến Thiên Ngôn điện giao dịch. Tiếc là Thiên Ngôn Điện lúc đó còn nhỏ yếu, chưa thật sự phát triển như hiện tại. Vì vậy mà giao dịch này tới nay vẫn dang dở, chưa hoàn thành…
Sau đó, không ai nhìn thấy vị nam tử tuyệt sắc đó thêm một lần nào. Nghe nói hắn ẩn cư, cũng nghe nói hắn đã chết vì bị tử khí ăn mòn… Cũng có nguồn tin cho hay, hắn xông nhầm bí cảnh nên mất tích…
Tóm lại, mặc dù đến lúc này, Thất Vỹ Thiên Hồ vẫn biệt tích vô tung. Nhưng mà tin tức về U Linh Quả lại xuất hiện.
Nghe đồn tại hoang mạc tận cùng ở phía đông của Địa ngục Thâm Uyên, bí cảnh Thiên Lan lại lần nữa mở ra. Bí cảnh này một trăm năm mới xuất hiện một lần. Bên trong nó có vô vàn yêu thú, thiên tài địa bảo, kỳ trân dị dược. Nguy hiểm và phúc lợi song hành.
Rất có thể. U Linh Quả xuất hiện bên trong Thiên Lan bí cảnh này.
Rất có thể, nếu Thấy Vỹ nhận được tin cũng sẽ xuất hiện để truy tìm U Linh quả.
…………………………………………………………………….
Trần Trường An xem xong, đưa cuộc da thú lại cho Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần. Hắn nhìn sang nữ chủ sự của Thiên Ngôn điện, lên tiếng:
- Đa tạ quý điện đã tương trợ. Chỉ là không biết Thiên Lan bí cảnh này ai cũng có thể vào hay phải thỏa điều kiện thế nào? Tôi rất cần những thông tin này. Xin Vũ cô nương cho biết.
Vũ Phiêu Phiêu vứt cho đệ đệ của Hiểu My một ánh mắt mị nhãn như tơ, yêu kiều lên tiếng:
- Công tử đây là muốn làm một cuộc giao dịch khác với Thiên Ngôn điện hay sao? Trước giờ, tin tức Thiên Ngôn Điện không phải tùy ý, miễn phí đưa ra ngoài.
Trần Trường An không trả lời. Vờ cho tay vào tay áo rộng bềnh bồng, triệu hồi ra một túi tinh hạch yêu thú, đặt lên bàn, hướng Vũ Phiêu Phiêu tỏ ý.
Vũ Phiêu Phiêu nhìn thấy, lắc đầu. Từ thái độ cho đến giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị.
- Công tử chắc hiểu lầm rồi. Tin tức về Thiên Lan bí cảnh, tiểu nữ sẵn sàng trao đổi với công tử. Nhưng điều kiện giao dịch lần này là hi vọng công tử cho tiểu nữ cùng đồng hành. Đây là điều kiện duy nhất.
Trần Trường An đưa ánh mắt sang nhìn hai huynh đệ Lãnh – Lạc thăm dò ý kiến. Lạc Vô Trần cuốn cuộn da thú lại, hướng Vũ chủ sự, nhàn nhạt nói:
- Vũ chủ sự. Cô muốn đồng hành cùng chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên hoan nghênh. Nhưng mà thế sự vô thường, ba người chúng tôi cũng không rõ Thiên Lan bí cảnh là nơi như thế nào? E là khó lòng đảm bảo an toàn cho Vũ chủ sự.
A, đây là gián tiếp từ chối đây mà. Vũ Phiêu Phiêu nhíu đôi mày liễu của mình. Không mặn không nhạt, từ từ cất tiếng:
- Nếu các vị không rõ về Thiên Lan bí cảnh, vậy thì nhất định cần có một người dẫn đường. Về an toàn của tiểu nữ, ba vị không cần để ý làm gì. Tiểu nữ có thể đưa ra đề nghị này, dĩ nhiên cũng có cách tự bảo vệ bản thân mình. Dù tương lai thế nào, đảm bảo sẽ không liên quan đến ba vị.
Người ta là thân nữ nhi cũng đã nói đến mức độ này. Nếu còn tiếp tục chối từ thì còn gì là phong độ nam tử. Ba người Trần Trường An nhìn nhau, thấy sự tán thành trong mắt đối phương. Lạc Vô Trần liền đưa ra quyết định.
- Nếu Vũ chủ sự đã kiên quyết. Chúng tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Vậy Vũ chủ sự thấy lúc nào xuất phát thì thích hợp?
Vũ Phiêu Phiêu mừng rỡ trong lòng. Kín đáo nhìn vị á nhân bên cạnh, sau vài giây suy nghĩ thì cười nói:
- Vậy ngay hôm nay chúng ta xuất phát. Tiểu nữ cần phải sắp xếp mọi việc trước khi rời khỏi đây. Hai canh giờ sau, chúng ta hẹn nhau tại cổng thành phía Đông, cùng đến Thiên Lan bí cảnh.
- Được. Vậy hai canh giờ sau, chúng ta gặp lại.
Lãnh Nguyệt vốn muốn hỏi một ít tin tức về Hoài gia. Nhưng mà thiết nghĩ, sắp tới còn đồng hành cùng nhau, trước mắt thì tìm kiếm tung tích phụ thân Trần Trường An quan trọng hơn. Những việc khác cứ tạm gác sang một bên. Từ từ tính tiếp.
Liên Vũ đi cùng ba người Trần Trường An. Thế nhưng, từ lúc đến Thiên Ngôn điện, hắn chỉ lạnh lùng, khiêm tốn đứng ở một bên. Biết được tin Thiên Lan bí cảnh sắp mở ra, hắn cũng có khao khát được đi cùng với ba vị ân huynh. Chỉ là lời đến miệng, lại không biết phải nói ra thế nào cho xuôi tai, mát dạ.
Lãnh Nguyệt nhìn thấy biểu hiện rối rắm của hắn thì phì cười. Vẻ mặt bị che giấu bởi mặt nạ bạch ngọc bên ngoài, cho nên không ai biết suy nghĩ của Lãnh đại gia thế nào. Chỉ có điều, đôi mắt phượng sáng ngời cố tình nhìn Liên Vũ vài lần, hắn thầm đánh giá trong lòng: “Tên này càng nhìn càng thú vị. Ha ha”.
…………………………………………………………………………..
Khách phòng tại Dưỡng Tâm Cư.
Nhóm người của Trần Trường An vừa trở lại Liên gia đã lập tức tới đây.
Lãnh Nguyệt nhìn Liên lão mặc dù ngồi trên ghế chủ vị nhưng thái độ cung kính không sai thì hài lòng lên tiếng:
- Liên lão. Bây giờ chúng tôi phải đi Thiên Lan bí cảnh. Lão cứ yên tâm làm theo kế hoạch. Khi nào trở lại, huynh đệ bọn tôi sẽ đến thẳng Bảo Mệnh Thành.
- Nguyệt công tử. Chuyến đi bí cảnh lần này, cần Liên gia hỗ trợ bất cứ điều gì, xin mọi người cứ nói.
- À, nếu Liên lão đã nói vậy thì chúng tôi cũng không khách sáo. Dù sao thì huynh đệ chúng tôi cũng khá xa lạ với Địa ngục Thâm Uyên, cần có một người dẫn đường. Nếu như Liên Vũ thiếu gia có thể giúp cho chuyện này. Chúng tôi dĩ nhiên vui mừng đón nhận.
Liên Vũ đứng bồi một bên, nghe nhắc đến tên mình thì kinh ngạc. Tới khi hiểu được Lãnh Nguyệt nói gì, hắn lại càng mừng rỡ đến phát điên. Nhưng mà trên gương mặt tuấn tú vẫn điềm tĩnh tự nhiên, nhìn Liên Thế Hào, nghiêm cẩn nói:
- Gia gia. Tôn tử tình nguyện dẫn đường ba vị đại ca đến Thiên Lan bí cảnh.
Liên lão sống tới từng tuổi này, sao lại không hiểu thật ra là Lãnh Nguyệt đang tạo cơ hội cho Liên Vũ. Đi theo bọn họ có thể học hỏi được không ít thứ. Đây cũng coi như ma luyện cho Liên Vũ trước khi ra khỏi địa ngục Thâm Uyên.
………………………………………………………………………
Hoang mạc phía đông của Địa ngục Thâm Uyên là một vùng đất vô cùng kỳ dị. Nơi này, cát đỏ mênh mông như hòa với màu trời làm một. Mặc dù mang hài rất dày nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng hầm hập dưới chân.
Cả ngàn người xuất hiện tại đây đều có chung một mục tiêu là bí cảnh Thiên Lan.
Khác với các Bí cảnh xuất hiện trong các tiểu thuyết Tu Tiên, Bí Cảnh Thiên Lan một trăm năm mới mở ra. Một lần mở ra thì duy trì ngày. Nơi này không hạn chế số lượng người vào. Chỉ cần bản thân có thể trả đủ lộ phí cho người canh giữ cổng vào là được.
Canh giữ cổng vào bí cảnh Thiên Lan là năm lão nhân võ công được xếp vào cao thủ bậc nhất tại địa ngục Thâm Uyên. Năm người này lần lượt là Thiên Thu lão, Hoa Cửu lão, Ngọc Ấn lão, Hắc Mang lão và Trọng Cơ lão. Chẳng ai biết bọn họ bao nhiêu tuổi, gốc gác, lai lịch ra sao. Bởi lẽ, hầu như, trừ lúc Thiên Lan bí cảnh mở ra, những trường hợp khác, không một người nào có thể nhìn thấy năm lão nhân tinh này xuất hiện.
Lúc đám người Trần Trường An tới đây, bí cảnh mở ra cũng đã được ba ngày.
Mỗi người nộp năm trăm lượng bạc rồi ung dung đi vào. Lúc thân ảnh bọn họ hòa chung với dòng người cuồn cuộn biến mất sau cánh cổng vân vụ mịt mờ. Nữ nhân duy nhất trong năm người gác cổng là Trọng Cơ lão trầm trọng lên tiếng.
- Thâm Uyên địa ngục, mây gió sắp đổi chiều. Cái gì nên đến, cuối cùng rồi cũng đến a.