Hòa cùng dòng người cuồn cuộn tiến nhập bí cảnh. Năm người Trần Trường An rất lo ngại làm thất lạc đối phương. Vũ Phiêu Phiêu bám sát lấy Trần Trường An. Còn Liêu Vũ thì bị kẹp giữa hai người Lãnh - Lạc.
Từ lúc bọn họ bước qua khỏi cánh cổng vân vụ, trước mắt, xuất hiện núi non trùng điệp, rừng rậm liên miên, vô tận.
Liên Vũ ngước nhìn vầng thái dương rực rỡ phát ra ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu, nhỏ giọng cảm thán:
- Thì ra, mặt trời có hình dạng thế này.
Liên Vũ sinh ra và lớn lên tại địa ngục Thâm Uyên, đâu biết mặt trời ra sao. Ở đây, ngày và đêm là do người ta căn cứ vào đặc điểm sinh lý của một loài thực vật đặc biệt sinh trưởng tại đây. Dân cư địa ngục gọi nó là Cây thời gian – nhà nào cũng sở hữu vài cây để biết thời gian hiện tại là đêm hay là ngày.
Vào ban ngày, lá của cây thời gian sẽ mở ra. Những phiến lá to bè, rộng như cánh quạt ửng lên một màu vàng tươi rất đẹp. Đêm tới, lá cây xếp lại, chuyển sang màu xám. Toàn thân cây rủ xuống, tựa như ngủ say. Chỉ kém mỗi việc là phát ra tiếng hít thở đều đều như nhân loại.
Trần Trường An cảm thấy khá hứng thú với Cây Thời Gian, cho nên hắn cũng sưu tầm một ít, quăng vào giới chỉ không gian. Những thứ đặc biệt thế này, tỷ tỷ rất yêu thích. Hắn luôn muốn làm tỷ tỷ vui vẻ nên tâm ý bỏ ra cũng khá nhiều.
Dòng người bước vào đây thì bắt đầu tản ra, xông vào trong rừng. Cả một mảnh xanh um phía trước là một kho báu khổng lồ chờ người khai phá, thu lượm. Hơn nữa, cũng chẳng ai muốn đồng hành cùng người xa lạ. Lỡ đâu, lúc tìm được bảo vật gì, lại bị người bên cạnh đâm cho vài nhát, có hối hận thì cũng muộn.
Giết người đoạt bảo. Chuyện thường thấy từ xưa tới giờ.
Nhìn một mảnh xanh ngút ngàn, Trần Trường An nhíu nhíu mày, nhìn chủ sự của Thiên Ngôn Điện, lên tiếng:
- Vũ cô nương, U Linh Quả có hình dáng thế nào?
- “U Linh Quả - hình dáng như tên gọi. Quả U Linh có dạng hình tròn tựa quả châu. Toàn thân trong suốt một màu đen, bên ngoài lại được bao phủ bởi một đám hắc khí ảo mờ. Người không để ý kỹ sẽ không nhìn ra được.
U Linh quả này là kết tinh của Tử khí và oan hồn tại địa ngục Thâm Uyên. Nơi nào sát khí càng nặng thì khả năng tồn tại của U Linh Quả càng nhiều”.
Vũ Phiêu Phiêu mang sự hiểu biết của mình nói ra. Đôi mắt hoa đào nhìn về phía Trần Trường An, cầu một lời khen ngợi. (Mymy: Chị này mê zai hết thuốc chữa rồi).
Lãnh Nguyệt nghe xong cười nói:
- Vậy ra, U Linh Quả là thứ kịch độc. Dùng nó để chữa bệnh, có thể sao?
- Trên đời này vốn dĩ có một thứ gọi là lấy độc trị độc.
Trần Trường An nhàn nhạt lên tiếng. Vị đệ đệ này của Hiểu My đang lo lắng cho phụ thân của mình. Bởi lẽ, theo miêu tả của Vũ Chủ Sự, U Linh Quả không chỉ là thứ kịch độc mà còn là vật chí âm, người thường không biết, trực tiếp tiếp xúc với nó có thể khiến cho da dẻ bị ăn mòn, độc xâm nhập vào cơ thể.
Chính vì vậy, trong lúc tranh thủ nghỉ ngơi, Trường An quyết định sẽ tự tay bào chế loại dược liệu có thể áp chế sự ăn mòn này. Cũng nhân đó, bào chế thêm đan dược giải độc của U Linh Quả mới được.
Nhóm người của Trần Trường An một đường xông vào rừng rậm. Gặp không ít người vì bảo vật mà chém giết. Nơi này, nhiều nhất là linh dược. Chỉ cần là một loài thảo mộc nào đó quanh thân xuất hiện linh khí lượn lờ, phát ra nồng đậm sinh cơ là bị người khác thu gặt. Mặc dù bọn họ không biết tác dụng của nó là gì, nhưng cũng rất cẩn thận sưu tập cả gốc nguyên vẹn. Vì chỉ có như thế mới bảo tồn được lâu.
Lãnh Nguyệt nhìn người khác chiến đấu đến sống chết thì cười cười như thể xem kịch vui. Đôi lúc, hắn còn nhìn nhìn Trường An, chỉ cần tên này hợp nhãn loại dược liệu nào thì hắn hoặc Lạc Vô Trần sẽ cướp về cho bằng được.
Ở bí cảnh này không thể nói hai từ chính nghĩa. Hoặc làm kẻ cướp, hoặc trở thành người bị cướp. Chân lý chỉ thuộc về kẻ mạnh a.
Thỉnh thoảng, Nhóm của Trần Trường An cũng phát hiện được nhân loại cùng yêu thú đánh nhau. Đa phần bọn họ nhìn thấy là yêu thú từ cấp trở xuống bị nhân loại vây công. Toàn thể tinh hạch và thể xác của chúng đều được chia nhau nếu chẳng may bị hạ. Ngược lại, nhân loại yếu kém sẽ trở thành thức ăn trong miệng yêu thú. Tóm lại, những cuộc chiến như thế, thảm khốc vô cùng.
Nửa canh giờ sau.
Nhóm người Trần Trường An tình cờ phát hiện một loại thực vật vô cùng đặc biệt.
Đây là một cây bụi thấp, lá của nó vừa thon vừa dài tựa lá hoa lan. Nhưng mà lá không vươn lên, lại áp sát xuống mặt đất thành một tấm thảm xanh, xoay quay một cành hoa thẳng đứng, vút cao.
Hoa của nó lại tựa như Uất Kim Hương (Hoa Tulip), nhưng đặc biệt ở chỗ, trên đóa hoa lại có hai loại màu sắc trắng và đen hoàn toàn đối lập nhau. Đây đích thị là Âm Dương Hoa – loài thảo dược vô cùng trân quý được ghi lại trong sách cổ mà Trần Trường An từng đọc qua. Hắn nhìn đóa hoa một hồi rồi quay sang nói với mấy người bên cạnh.
- Đây là Âm Dương Hoa – linh dược trân quý dùng để luyện chế Âm Dương Đan. Tiếc là bây giờ chưa phải lúc thích hợp để gặt hái nó. Đệ muốn chờ ở đây một lúc. Loài Linh dược này chưa từng xuất hiện trên Huyền Thiên đại lục trước đây.
- À. Vậy thì chờ thôi. – Lạc sư huynh lập tức quyết định.
Một nhóm năm người ngồi trên bãi đất trống cách bụi linh dược không xa. Trường An chưa một lúc nào rời mắt khỏi Âm Dương Hoa. Loài hoa này cần phải thu hoạch ngay khi vừa nở. Khi đó, dược tính của nó là tốt nhất. Một hồi sau, bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Mắt không đổi hướng nhưng mà giọng nói đặc biệt rõ ràng cất lên:
- Mọi người cần đề phòng. Loài linh dược này chắc chắn có yêu thú thủ hộ. Rất có thể là Hỏa Phong như trong sách miêu tả. Hỏa Phong sống thành bầy, toàn thân đỏ rực như lửa, bốn cánh, kim của nó khá dài so với kích thước cơ thể, chứa kịch độc bên trong.
Mặc dù đa phần Hỏa Phong chỉ là yêu thú cấp thấp, nhưng nếu bị nó vây công thì rất gian nan. Đặc biệt là Vũ cô nương và Liên thiếu gia. Hai người nên chuẩn bị.
Trường An nói xong thì khởi động Ngư Long Chiến Giáp. Toàn thân được bao bọc trong tầng giáp bạc, tuấn tú, khôi ngô mà không giấu được sự uy mãnh tựa chiến thần.
Vũ Phiêu Phiêu si ngốc nhìn hắn, hâm mộ vô cùng.
- Vũ chủ sự khá hứng thú với sư đệ của ta thì phải?
Lạc Vô Trần nhìn thấy thế thì khẽ cau mày. Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên khiến Vũ Phiêu Phiêu giật mình. Cảm giác thẹn thùng đánh tới khiến cho cô nàng hai má ửng hồng, trông thật diễm lệ.
Tiếc là, trong mắt Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần đều chỉ có thể chứa đựng hình ảnh một người. Còn Trần Trường An thì chỉ có đóa hoa ở xa xa đối diện mình. Liên Vũ quay mặt sang nơi khác không nhìn. Mọi người đều không để ý tới sự khác thường của mỹ nhân duy nhất tại nơi này. Phiêu Phiêu vì thế cũng nhẹ nhõm thở phào, giấu đi bối rối trong lòng, hướng Lạc Vô Trần giải thích.
- Ta chỉ là hâm mộ, hoàn toàn không có ý tổn hại đến Trần công tử. Xin Lạc công tử không cần nghi ngờ.
- Tốt nhất là như thế. Sư đệ của ta trông thì hiền lành. Nhưng nếu đánh chủ ý lên hắn, trước giờ chưa có một người thành công. - Lạc sư huynh nhếch mép, hững hờ lên tiếng.
Đúng lúc này, thanh âm của Trường An đột ngột vang lên:
- Hoa nở rồi. Mọi người chuẩn bị. Đệ xông lên đây.
- Sư đệ cẩn thận.
Lạc Vô Trần với theo căn dặn sau đó cũng rút kiếm, cùng với những người còn lại tích cực đề phòng đám yêu thú thủ hộ.
Trần Trường An lao tới Âm Dương Hoa bằng tốc độ sét đánh. Tiếp theo, bàn tay của hắn nhanh chóng chụp vào cành hoa thẳng đứng, rút mạnh lên.
Một âm thanh đứt gãy vang lên. Tiếp theo, đóa hoa đã nằm yên trong hộp ngọc và được đặt vào không gian giới chỉ.
Uỳnh….
Tiếng nổ lớn thình lình xuất hiện. Bên dưới lớp lá của cây linh dược. Một đàn Hỏa Phong đỏ rực gần cả ngàn con đội đất xông lên. Cả không khí tràn ngập tiếng vỗ cánh vù vù khiến người nhức óc đinh tai. Liên Vũ và Vũ Phiêu Phiêu lập tức phong bế thính giác để tránh tổn thương màn nhĩ.
- Đám này có thật là ong không vậy? Sao mà kích thước bọn chúng không giống thì phải?
Lãnh Nguyệt vừa xuất kiếm, vừa nhìn những con Hỏa Phong to bằng bắp đùi của hắn mà nghi ngờ lên tiếng.
- Lãnh đại ca. Đừng để máu huyết của nó văng vào người.
Lạc Vô Trần tốt bụng nhắc nhở. Hai tay của hắn liên tục bắn ra mai hoa châm, ghim vào mắt của Hỏa Phong. Đây là bộ phận yếu nhất mà kim châm có thể dễ dàng xuyên vào. Còn lớp da của nó thì cứng dần theo cấp bậc.
Lãnh Nguyệt và Lạc Vô Trần đều chọn giao đấu với một bầy hỏa phong cấp . Mỗi lần hai người xuất kiếm thì lại có hỏa phong bị chém rụng cánh. Rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc thấy thương.
Thế nhưng, bọn hỏa phong này vẫn không chịu bỏ qua. Thân thể tròn lẳn của hắn lăn về phía đám người Trường An bằng tốc độ cực nhanh. Cái miệng đầy gai nhọn há ra, cái kim dài phía sau cũng nhắm vào đôi chân kẻ thù mà đâm tới.
Lãnh Nguyệt khẽ nhếch mép. Đổi hướng pháp bảo trên tay, dùng một tư thế vô cùng ưu nhã xuất ra một chiêu kiếm pháp hoa lệ.
Kiếm khí sắc bén quét qua thân thể của hỏa phong. Bọn chút rít lên một âm thanh thảm thiết. Sau đó, thân thể tròn vo bị chia làm hai nửa, hệt như dưa hấu bị bổ đôi. Đám Hỏa phong còn lại nhìn thấy, kinh hãi vô cùng.
Bên phía Lạc Vô Trần, tình hình cũng diễn ta đồng dạng. Hai người này không hổ là chiến thần của Hiểu My. Với trình độ võ công của bọn họ, đám yêu thú cấp này bị xem như rau cải, chẳng có chút sức uy hiếp hay đe dọa nào.