.
Sáng sớm hôm sau, tôi đang ngồi ở chỗ làm, chị Vương ở bên cạnh đột nhiên thò đầu qua rồi thần bí nói: "Tiểu Đường, em còn hẹn hò sao?"
Tôi do dự một chút.
Chị Vương nổi tiếng là giỏi ghép đôi, thậm chí được mệnh danh là “Trung tâm mai mối hoang dại lớn nhất thành phố”. Chị Vương nói như vậy, chắc hẳn là muốn giới thiệu ai đó cho tôi rồi.
Nhưng chị Vương không thèm đợi câu trả lời của tôi, chị ấy thì thầm: "Chị vừa tìm được một người thích hợp, gia thế trong sạch, lớn hơn em tuổi, là người thật thà."
Vừa nghe đến từ "thật thà", tôi giật mình một cái.
Nếu người này ưa nhìn, người ta sẽ khen anh ta là đẹp trai tuấn tú.
Nếu người này có tiền, anh ta sẽ được khen là điều kiện vật chất tốt, có nhà có xe.
Nếu có khả năng làm việc tốt, người ta sẽ nói anh ta làm việc ở chỗ nào, hoặc ít nhất là lương tháng bao nhiêu.
Những người không có gì để khen thì mới phải dùng đến hai chữ “thật thà”.
Tôi gượng cười từ chối: “Không, chị Vương, gần đây em không muốn tìm đối tượng”.
Chị Vương nóng nảy: "Phụ nữ sau tuổi khó tìm được bạn đời, mất giá lắm! Người này khá ổn, làm ở doanh nghiệp nhà nước, dáng người ưa nhìn! Điều kiện rất phù hợp với em!"
Chị ấy nói nhiều đến nỗi cái đầu tôi cũng đau, chỉ có thể đồng ý đi gặp mặt một lần.
Nếu làm trong doanh nghiệp nhà nước thì cũng tính là công việc ổn định, cũng không tệ chút nào.
Bây giờ tôi rất cần một người nào đó kéo mình ra khỏi mối quan hệ phức tạp với Tạ Sùng.
Biết đâu một buổi xem mắt sẽ mang đến một mùa xuân mới cho tôi.
Để thể hiện sự tôn trọng đối với đối tượng xem mắt, tối hôm đó tôi ăn mặc và trang điểm cực kỳ chỉn chu.
Vừa bước vào nhà hàng, tôi nhìn xung quanh thì nhìn thấy một người đàn ông rất có tinh thần đang ngồi trong góc.
Anh ta mặc một chiếc áo len trắng, mái tóc được tạo kiểu đặc biệt, trông sạch sẽ và gọn gàng.
Tôi bước tới và nhẹ nhàng hỏi “Xin chào, anh có phải là Hạ Tùy Đông, Hạ tiên sinh không?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên: "Phải, cô là Đường Dĩnh đúng không?"
Tôi gật đầu, đang định ngồi xuống thì anh ta đột nhiên nói: “Hình như cô không đúng giờ lắm nhỉ?”
Tôi nghi ngờ nhìn điện thoại: "Chúng ta hẹn nhau lúc giờ, bây giờ mới h."
“Không.” Anh ta giơ ly nước lọc trong tay “Đi xem mắt phải sớm hơn phút, đây chẳng phải là luật bất thành văn sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt nên cũng hơi bất ngờ, nhất thời tôi cũng nghĩ đó là luật bất thành văn mà tôi chưa biết.
"Xin lỗi anh nhé, tại cái này tôi chưa nghe bao giờ."
Anh ta gật đầu: "Thái độ cũng không tồi, lần sau nhớ chú ý hơn."
Trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, thái độ lên mặt y như là sếp người ta vậy.
Đến công ty đã phải làm trâu làm ngựa cho tư bản, bây giờ tan làm rồi mà vẫn bị người ta phê bình dạy dỗ?
Quá là vô vị, đồ đầu trâu mặt ngựa.
Nhưng đây là người quen của chị Vương, cũng không nên kiếm chuyện, tôi chỉ im lặng uống một hớp nước.
Đầu trâu mặt ngựa ngồi thẳng người rồi nghiêm túc nói: "Cô Đường, tôi nói chuyện khá là thẳng tính. Tôi nghĩ cô đang vội vàng tìm đối tượng kết hôn, nên tôi cũng không vòng vo nữa.
"Cô có nhà riêng không?"
Tôi nói nhảm: “Có, tôi vừa mua một căn biệt thự rộng mét vuông ở Trang viên Tân Hà, cũng có căn nhà ở thành phố chỗ tôi.”
Hai mắt anh ta sáng lên, lại hỏi: "Xe thì sao?"
"Mercedes vạn."
Đầu trâu mặt ngựa chồm người về phía trước "Mercedes vạn mà cũng gọi là Mercedes sao?"
Tôi mừng gớt nước mắt.
Chị Vương ơi, chị ra thùng rác nhặt thằng cha này về cho em đấy à?