"Anh nói đúng." Tôi phụ họa "Mà tôi còn một chiếc Mercedes G, vì tôi phải đi làm nên chọn xe cũng khiêm tốn thôi."
Anh ta gật đầu lia lịa: "Quả thực phụ nữ thì không nên quá khoe khoang. Nếu hai chúng ta ở cùng nhau, cô không cần đi chiếc Mercedes G đó nữa, để tôi đi là được. Tiền xăng cô trả. Nếu mua xe về mà cứ để đó không đi thì động cơ cũng sẽ hỏng mất, tôi làm thế này cũng là để giúp cô thôi."
Tôi siết chặt tay “Anh nói rất có lý.”
"Còn về chuyện cô Đường làm việc ở đâu thì tôi sẽ không hỏi. Chị Vương đã nói với tôi rồi, tôi biết công việc của cô rất không ổn định.
"Cô thường xuyên phải ra ngoài xã giao, cô Đường chắc cũng không ít lần bị quấy rối ở nơi làm việc, đúng không?
"Mỗi tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền?"
Tôi suy nghĩ một lúc: “Sau khi trừ thuế và đóng bảo hiểm thì chắc còn khoảng nghìn tệ.
“Hạ tiên sinh, nói nhiều như vậy, anh còn chưa tự giới thiệu bản thân."
Đầu trâu mặt ngựa tựa lưng về phía sau "Cô tuy kiếm được nhiều nhưng không ổn định.
"Tạm thời tôi không kiếm được nhiều như cô, nhưng tháng nào cũng ổn định."
"Ừ, thế một tháng anh kiếm được bao nhiêu?"
Đầu trâu mặt ngựa cau mày nói: "Tiền đóng bảo hiểm cũng coi như tiền lương! Tôi có thể nhận một tháng, thực ra cũng không ít. Dù sao làm nhà nước cũng ổn định hơn."
Tôi cười nhạt một tiếng “Nhà và xe thì sao?”
Đầu trâu mặt ngựa nóng nảy xua tay "Phụ nữ các cô lúc nào cũng hỏi nhà hỏi xe, các cô quá thực dụng, quá tham tiền, quá nông cạn!
“Chúng ta nên quan tâm đến tinh thần, tiền là vật ngoài thân, cũng không thể mang theo. Với lại chúng ta cưới nhau rồi, tiền của cô chẳng phải cũng là tiền của tôi sao? Chúng ta bán nhà của cô đi, sau đó mua một căn mới đứng tên tôi, vậy là tôi có nhà rồi.”
"Tôi trả tiền nhà, cô lo chi tiêu hàng ngày. Quá là công bằng, phải không?"
Quả đúng là mở mang tầm mắt.
Hóa ra trên đời vẫn còn những sinh vật kỳ lạ như thế này.
Đầu trâu mặt ngựa không nên ở đây, anh ta nên bị bắt vào phòng nghiên cứu sinh học, để các nhà khoa học nghiên cứu về một sinh vật có bộ não bị rơi ở thời tiền sử.
Đầu trâu mặt ngựa vẫn huyên thuyên: "Tôi là người truyền thống, tôi vẫn quan trọng việc đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Tôi mong cô sẽ gánh vác tốt chuyện gia đình để tôi ở bên ngoài làm việc tốt hơn.
"Nhưng tôi cũng tôn trọng phụ nữ trong thời đại mới. Tôi nghĩ phụ nữ đẹp nhất khi họ độc lập tài chính, nên tôi sẽ không cản trở sự nghiệp bên ngoài của cô.
"Tôi là kế toán nên cũng có kiến thức về tài chính. Sau này cô đưa thẻ lương cho tôi, tôi có thể giúp cô quản lý tài sản."
Lần đầu tiên tôi được diện kiến một thứ sinh vật kỳ dị như thế này, tôi mở to mắt mình ra để xem anh ta còn nói nhảm được gì nữa. Nhưng sau lưng bỗng nhiên phát ra âm thanh phun nước “Phụt.”
Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Trên môi Tạ Sùng vẫn còn đọng lại một vệt nước, anh vội vàng lau miệng, cười đến mức khóe miệng suýt chạm đến mang tai.
"Anh nói là trùng hợp, em có tin không?"
Tôi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.
Có lẽ là tôi nên đi xem thầy, chắc là cuộc đời tôi không thuận lợi, hoặc là tôi không thích hợp để đi tìm đối tượng hẹn hò.
Nghe nói ngôi chùa gần đây đang tuyển người, một tháng, bao ăn ở, lương cũng khá cao.
Bình thường trong phim đều là nam chính tức giận kéo tay nữ chính đi khỏi buổi xem mắt. Còn bạn trai cũ của tôi thì ngồi trong góc tường hóng hớt, còn cười khà khà vào mặt tôi.
Đầu trâu mặt ngựa lại thúc giục: "Cô Đường, tôi nghĩ tôi và cô rất thích hợp. Tuy rằng tuổi của cô hơi lớn, cũng đã qua thời điểm tuổi đẹp nhất của phụ nữ. Thế nhưng tôi cũng có thể chấp nhận, cuối tuần này cô cùng tôi về nhà gặp bố mẹ tôi một chút.
"Mỗi tháng cô kiếm được nghìn thì chỉ cần mua cho mẹ tôi cái túi xách, mua cho bố vài chai Moutai là được."
"À đúng rồi, còn có thuốc lá, mua hiệu Chunghwa nhé.
"Không cần nhiều quà nhưng phải lễ phép. Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ chấp nhận cô."
Tôi khoát tay áo:
"Mẹ anh cũng bảo thế à?"
"Ừ."
"Thì kệ mẹ anh."
Tôi xua tay. "Người và trâu bò không thể có tương lai, phúc phần của nhà anh tôi xin nhường người khác."
“Sao có thể!” Đầu trâu mặt ngựa lại lo lắng “Tôi thừa nhận là tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng không cần tự ti như vậy!”
Tạ Sùng ở phía sau đã cười ra tiếng chó.
Tạ Sùng cười run cả người "Dĩnh Dĩnh, loại sinh vật quý hiếm này không có nhiều đâu, em giữ cho chặt vào."