Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Cho tới nay, diện mạo của Kinh Nhiên đều mang đến cho người khác cảm giác rất mơ hồ, hằng năm đều đeo kính gọng đen có tròng dày như đế bình thủy tinh, tóc mái của đầu nấm đông cô dài tới gọng kính, che khuất hàng lông mày. Hơn nữa quần áo lại tầm thường, mang đến cho người ta cảm giác quê mùa, rất ít người sẽ cẩn thận quan sát ngũ quan của anh như thế nào.
Ban đầu Cảnh Lỵ không chú ý tới ngũ quan hay hình dáng mặt của anh ra sao, sau này Cảnh Lỵ thích Kinh Nhiên, ngẫu nhiên cô sẽ ngẩn người nhìn kĩ, đôi khi cảm thấy anh có vẻ đẹp trai, giây tiếp theo lại cảm thấy có chút quê mùa.
Nhiều lúc cô cảm thấy mình như bị hoa mắt, như có một ảo giác, cô đã định nghĩa ảo giác đó là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Hằng năm đều mang kính gọng đen tròng dày như đế bình thủy tinh, nhưng thật ra phía sau nó là một đôi mắt hạnh rất đẹp, còn có bọng mắt nhàn nhạt. Vì vừa mới khóc xong, hốc mắt vẫn còn hơi ướt át, tròng mắt như nổi lên ánh sao. Cảnh Lỵ đưa tay vén phần tóc mái cồng kềnh trước mặt anh, cả khuôn mặt đẹp đẽ xuất hiện trong mắt cô…
“Nhiên Nhiên, anh là hoàng tử ếch sao? Được công chúa nhỏ hôn một cái lập tức trở nên đẹp trai?”
Hai tay Cảnh Lỵ vuốt phần tóc ở trước mặt Kinh Nhiên ra phía sau, cẩn thận thưởng thức dung nhan của đại học bá, cô cảm thấy chính mình vừa sinh ra ảo giác, làm thế nào mà ngũ quan và hình dáng khuôn mặt của đại học bá đều trở nên đẹp lên, sao đột nhiên lại đẹp như vậy?
Thậm chí còn đẹp hơn cả con gái, giống như thành viên của nhóm nhạc nam Hàn Quốc, phải dùng đến từ “Hoa mỹ nam” để hình dung.
Kinh Nhiên là người có độ cận thị nặng, hơn nữa trời lại tối, sau khi tháo mắt kính xuống, cho dù Cảnh Lỵ đang gần ngay trước mắt thì anh vẫn không thể thấy rõ vẻ mặt của cô, cũng không biết lời cô nói là có ý gì.
Bà ngoại đã từng nói, vẻ ngoài của một con người không quan trọng, quan trọng là bên trong.
Cho tới nay Kinh Nhiên đều chăm chỉ học tập, rất ít để ý đến cách ăn mặc của mình, thấy quần áo chất lượng tốt thì mua, gần như không nhìn đến kiểu dáng.
Cho nên…
“Nhiên Nhiên, chúng ta lại hôn một lần…”
Kinh Nhiên gật đầu, chậm rãi tới gần môi Cảnh Lỵ. Tay anh vẫn bóp lấy eo thon của cô, Cảnh Lỵ sợ lát nữa anh khẩn trương sẽ bóp đau cô, hai tay bắt lấy tay anh, dẫn anh đổi thành ôm.
Ở dưới bầu trời đêm mùa hè, hai người ôm nhau, hôn nhau quấn quýt…
Sáng sớm, Cảnh Lỵ ở trên giường xoay mình thì đụng phải một quái vật khổng lồ bên cạnh. Mở mắt ra thấy là Kinh Nhiên còn đang say giấc.
Ngày hôm qua trước khi ngủ, Kinh Nhiên muốn ngủ trên sàn nhà, là Cảnh Lỵ kéo anh lên giường, nói trên mặt đất rất ẩm, nếu thường xuyên ngủ trên mặt đất thì khi về già sẽ bị phong thấp, sau này mỗi khi trời mưa cả người sẽ đau nhức.
Kinh Nhiên là một người không chịu nổi việc cơ thể mình bị đau, nghe thấy bệnh phong thấp sẽ khiến mình đau nhức, liền nhanh chóng chạy lên cái giường đơn ngủ cùng Cảnh Lỵ.
Đứa trẻ trong sáng rất ngoan ngoãn nằm ở mép giường ngủ, Cảnh Lỵ cũng là một cô em thẹn thùng, nằm ở mép giường bên kia. Giường đơn không quá rộng, hai người nằm hai đầu, ở chính giữa liền xuất hiện một chỗ trống lớn.
Qua một đêm, vào lúc hai người ngủ, đã vô thức dựa sát vào chính giữa, bất giác hai người đã ngủ sát vào nhau.
Cảnh Lỵ hơi do dự, vươn tay ôm Kinh Nhiên, mặt dán lên ngực anh, ấm áp, rắn chắc, rất có cảm giác an toàn.
“Lỵ Lỵ…” Kinh Nhiên tỉnh, phát hiện Cảnh Lỵ đang ôm anh.
“Dậy rồi?” Cảnh Lỵ ngẩng đầu lên, nhìn mặt đại học bá, cho dù mặt có đẹp thì cũng khó để Hold nổi cái đầu nấm đông cô thế kia.
“Ừ.”
Cảnh Lỵ buông tay, ngồi dậy, nói: “Chúng ta nhanh rửa mặt thay quần áo rồi về trường học thôi.”
“… Tạm thời anh chưa muốn về trường học.” Tâm trạng Kinh Nhiên vẫn kém như cũ.
Cảnh Lỵ nhìn dáng vẻ này của anh, đoán chừng còn chưa hết đau lòng, vì vậy nằm xuống, sờ đầu nấm đông cô của anh, nói: “Được, hôm nay không về trường, bọn mình ngủ tiếp đi.”
Cảnh Lỵ dỗ mấy câu, Kinh Nhiên lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tiệm bánh đóng cửa, bà ngoại cho rằng hai đứa bé trong nhà đã về trường học, bà ăn cơm tại tiệm Hoa Ký đối diện xong thì về nhà. Về đến nơi mới phát hiện, hai đứa bé vừa tỉnh ngủ, cái gì cũng chưa ăn.
Từ phòng vệ sinh Cảnh Lỵ đi ra ngoài, vẫn còn mặc đồ ngủ.
Bà ngoại hỏi: “Sao chưa về trường thế?”
Cảnh Lỵ giải thích: “Tâm trạng của Nhiên Nhiên vẫn chưa tốt lắm nên không muốn về. Dù sao hôm nay là thứ sáu, buổi sáng về, giữa trưa lại đến đây thì khá phiền toái nên không về nữa ạ.”
“Nhiên Nhiên còn chưa khá lên sao?” Ngày hôm qua Kinh Nhiên tiễn Tiểu Tiểu Khang xong, nhìn dáng vẻ giống như không sao, bà ngoại tạm thời yên tâm. Ai biết được đứa cháu ngốc của bà không muốn người bà này lo lắng nên vẫn luôn giả vờ.
“Lỵ Lỵ, hai ngày này con cố gắng khuyên Nhiên Nhiên nhé. Nhiên Nhiên lớn rồi, có rất nhiều chuyện đều gạt bà ngoại, con là bạn gái của thằng bé, hẳn là thằng bé sẽ có rất nhiều chuyện nói với con.”
Cảnh Lỵ gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Hai ngày này con với Nhiên Nhiên ngoan ngoãn ở nhà nhé, cuối tuần bà phải về quê, tiệm bánh cũng ngừng bán hai ngày. Tiểu Tiểu Khang đi rồi, làm bà nhớ tới mấy người bạn thân ở quê cũng đã lớn tuổi, cũng không biết sau này ai sẽ rời đi trước, nhân lúc bà còn có thể đi thì trở về mấy chuyến gặp bọn họ.” Bà ngoại hơi xúc động.
“Bà ngoại, bà đừng nói như vậy, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà.” Cảnh Lỵ nghe được cũng thấy xúc động, an ủi bà ngoại.
“Đứa bé ngốc, người già rồi sẽ phải đối mặt với những việc này. Chúng ta vẫn nên sống thật tốt, quý trọng người bên cạnh, biết không?” Bà ngoại sờ mái tóc dài của Cảnh Lỵ, cười hiền từ.
Cảnh Lỵ gật đầu: “Bà ngoại, con biết rồi, con nhất định sẽ đối xử với Nhiên Nhiên và bà thật tốt.”
“Không chỉ bà và Nhiên Nhiên, mà còn có bạn bè và người thân của con nữa.”
“Vâng ạ.”
“Trong nhà không có thịt, con với Nhiên Nhiên ra ngoài ăn đi, bà còn phải về phòng dọn hành lý để về quê.”
“Vâng ạ.”
Cảnh Lỵ đi về phòng ngủ, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, Kinh Nhiên đã cởi áo ngủ, đang cởi trần, chuẩn bị mặc áo thun lên.
“Xin lỗi…” Cảnh Lỵ hoảng hốt đóng cửa lại.
Kinh Nhiên cũng không biết vì sao cô lại nói xin lỗi, tiếp tục mặc áo thun, thay quần.
Ở ngoài cửa, Cảnh Lỵ che hai má đỏ bừng của mình, nhỏ giọng mắng: “Mày làm cái gì vậy, không phải công ‘trúa’ nhỏ chỉ lộ nửa người trên thôi sao, mày thẹn thùng cái gì chứ?”
Khi ra ngoài sẽ thường xuyên gặp phải tình huống đàn ông cởi trần thế này, Cảnh Lỵ cũng không biết vì sao lúc nhìn thấy nửa người trên của công ‘trúa’ nhỏ lại xấu hổ khẩn trương đến thế, vừa rồi phản ứng quá nhanh, chưa kịp thấy rõ cái gì đã lui ra ngoài, chỉ biết được là làn da của anh rất trắng.
Thật muốn nhìn dáng người của công ‘trúa’ nhỏ là thế nào quá đi.
Cảnh Lỵ khẽ mở cửa, để lộ một khe hở, Kinh Nhiên đã mặc xong áo thun, hiện tại đang là hai chân dài trắng bóng, mặc một cái quần lót tam giác màu đen, chính giữa lồi lên. Đến Cảnh Lỵ cũng cảm thấy mình có bệnh, vì sao lại muốn nhìn lén hình ảnh không dành cho thiếu nhi thế này.
“Lỵ Lỵ, có phải em đang lén nhìn anh thay quần không?” Kinh Nhiên hơi nhạy bén, phát hiện ngoài cửa đang có người rình coi.
Cảnh Lỵ lập tức đứng ngay ngắn đưa lưng về phía cửa, bình tĩnh nói: “Không có đâu nhé! Việc gì mà em phải nhìn lén anh thay quần?”
“Ờ…” Kinh Nhiên tưởng là ảo giác của mình, tiếp tục mặc quần thể thao vào.
Kinh Nhiên thay quần áo xong ra ngoài, đến lượt Cảnh Lỵ về phòng thay đồ, cô còn cố ý khóa trái cửa, không cho Kinh Nhiên nhìn lén.
Cảnh Lỵ thay xong ra ngoài, bà ngoại cũng đã dọn xong hành lý, đang ở trong phòng khách dặn dò Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, bà ngoại phải về quê hai ngày, con với Lỵ Lỵ ngoan ngoãn ở nhà, biết chưa?”
Kinh Nhiên gật đầu: “Vâng ạ.”
“Lỵ Lỵ quá gầy, hai ngày này con nấu chút canh gà cho con bé uống, rõ chưa?”
Kinh Nhiên gật đầu.
“Lỵ Lỵ còn nhỏ, con đừng bắt nạt con bé.”
Đột nhiên Kinh Nhiên phản bác lại: “Lỵ Lỵ không nhỏ, con với cô ấy sinh cùng tháng mà.”
“Đứa nhỏ ngốc!” Bà ngoại gõ đầu nấm đông cô của anh nói: “Lỵ Lỵ là con gái, cái gì con cũng phải nghe con bé, rõ chưa?”
Kinh Nhiên xoa xoa đầu, trả lời: “Vâng ạ.” Dừng một chút, lại hỏi: “Lỡ như Lỵ Lỵ bắt nạt con thì sao?”
Bà ngoại như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Một cô gái thì có thể bắt nạt con chỗ nào?”
Kinh Nhiên nhớ tới khi còn nhỏ bị nữ sinh bắt nạt, việc đấy quá kinh khủng! May mà Lỵ Lỵ của anh không phải loại người như thế.
“Bà đi đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bà.” Bà ngoại cầm túi du lịch màu đen trước kia được xã du lịch phát, đi đến huyền quan, mang giày.
“Bà ngoại đi cẩn thận ạ.” Cảnh Lỵ bước đến phòng khách, chào tạm biệt bà ngoại.
Bà ngoại dặn dò: “Ừm, Lỵ Lỵ, con với Nhiên Nhiên nhớ chăm sóc lẫn nhau nhé, có chuyện gì thì gọi cho bà, hoặc gọi cho mẹ Nhiên Nhiên cũng được.”
“Vâng ạ.”
Sau khi bà ngoại rời đi, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ mới ra ngoài tìm đồ ăn. Kinh Nhiên không thích ăn đồ ăn nước ngoài hay vùng khác, cuối cùng hai người họ đi đến một phòng trà, uống trà ăn bánh Quảng Đông. Phòng trà trang trí khá thời thượng, thích hợp cho người trẻ tuổi tới đây dùng bữa. Bởi vì đã qua giờ cơm, cả một phòng lớn như vậy chỉ còn ít ỏi mấy người.
Cảnh Lỵ chọn một cái ghế bằng da. Sau khi gọi cơm xong, Kinh Nhiên cần phải đi đến phòng vệ sinh một chuyến nên chỉ còn lại một mình Cảnh Lỵ ngồi ở ghế.
“Chào người đẹp.” Một người có dáng vẻ học sinh, diện mạo cũng khá ưa nhìn, quần áo theo mốt trào lưu hiện nay, bước đến trước mặt chào hỏi với Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
Nam sinh lấy di động, hỏi: “Có thể thêm WeChat không?”
Nhìn một cái là biết muốn làm quen, Cảnh Lỵ lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Nam sinh: “Không sao, tôi chỉ đơn thuần muốn làm bạn với cậu thôi.”
Cảnh Lỵ: “Xin lỗi, bạn trai tôi không thích tôi làm bạn với nam sinh khác!” Mặc dù Kinh Nhiên chưa từng nói như vậy, nhưng Cảnh Lỵ cảm thấy nói thế có thể dễ đuổi người.
Vẻ mặt Nam sinh đồng tình: “Chậc chậc chậc, bạn trai của cậu thật sự không ổn, sao cậu ta lại hạn chế việc kết bạn của cậu chứ?”
Cảnh Lỵ kêu gào trong lòng: Má ơi, cái tên thần kinh này, nghe không hiểu tiếng người à? Cũng đã từ chối cậu ta rồi, sao vẫn còn mặt dày vậy, Nhiên Nhiên anh mau quay lại đi!
“Sao thế?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cuối cùng Kinh Nhiên cũng đã trở lại.
Cảnh Lỵ nhiệt tình dùng giọng điệu nũng nịu nói chuyện với Kinh Nhiên: “Cục cưng, anh quay lại rồi, em chờ anh rất lâu đó.”
Nam sinh như không thể tin được mà nhìn Kinh Nhiên, rồi nhìn lại Cảnh Lỵ, hỏi: “Bạn trai của cậu?”
Dáng vẻ Cảnh Lỵ tự hào, khoe ra: “Đúng vậy, cậu xem bạn trai tôi đẹp trai thế này này!”
“Đồ thần kinh!” Nam sinh ném xuống một câu rồi rời khỏi phòng trà.
Cảnh Lỵ nhìn bóng lưng nam sinh, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Cậu mới là đồ thần kinh!”
Cảnh Lỵ đã nhuộm tóc được mấy tháng, tóc mới đều đã mọc ra, cả đầu nửa đen nửa nâu. Sau khi ăn xong, thừa dịp rảnh rỗi Cảnh Lỵ liền đến tiệm làm tóc để nhuộm lại.
Cảnh Lỵ ngồi trên ghế cắt tóc, nhàm chán nhìn mình ở trong gương, chờ thợ làm tóc chuẩn bị dụng cụ. Cô lại nhìn Kinh Nhiên ở trong gương, đang ngồi ở ghế sô pha phía sau chơi di động, đột nhiên có một ý tưởng…
Thợ làm tóc chuẩn bị dụng cụ xong tiến đến bên cạnh Cảnh Lỵ, Cảnh Lỵ hỏi: “Anh ơi, anh có thể tạo một kiểu tóc cho bạn trai của em được không?”