Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Thợ làm tóc nhìn thoáng qua Kinh Nhiên, đầu nấm đông cô quê mùa, mắt kính vừa dày vừa nặng, đồ thể thao với màu sắc thô tục.
Đối với một thợ làm tóc vừa thành nghề mà nói, thì hơi khó giải quyết.
Người vừa xấu vừa quê mùa như thế, nên tạo kiểu tóc gì cho anh ta đây?
Hôm nay thầy dạy đã ra ngoài huấn luyện học viên, không có ở trong tiệm, lính mới hơi khó xử: “Nếu không thì tôi đưa cho bạn một quyển tạp chí, bạn cho cho cậu ấy một kiểu nhé.”
“Vâng ạ!”
Thợ làm tóc bắt đầu quét màu lên tóc Cảnh Lỵ, Cảnh Lỵ cúi đầu lật xem kiểu tóc trên tạp chí, nhìn mấy kiểu tóc nam trên đó.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu, bởi vì thợ làm tóc đang quét màu nên cô không thể tùy ý quay đầu. Cô nhìn gương, nhìn Kinh Nhiên đang ngồi ghế sô pha ở phía sau, gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên.”
Đang cúi đầu xem di động Kinh Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Lỵ hỏi: “Sao vậy em?”
“Lại đây.” Cảnh Lỵ đưa tay ra sau, ngón trỏ ngoắc ngoắc.
Kinh Nhiên nghe lời đi đến bên cạnh Cảnh Lỵ hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Anh cắt kiểu tóc này được không?” Cảnh Lỵ chỉ vào một kiểu tóc theo khuôn mẫu tiểu thịt tươi, hỏi.
“Không.”
“…” Cảnh Lỵ lại chỉ một cái khác: “Cái này?”
“Không.”
“… Vậy anh thích cái nào!” Cảnh Lỵ mở tạp chí ra cho anh chọn, kiểu tóc trên đó đều đẹp hơn đầu nấm đông cô rất nhiều.
“Anh cảm thấy cái này đẹp mà, ông bà ngoại cũng rất thích.”
Anh còn không biết xấu hổ nói đến bà ngoại, bà đã sớm ghét bỏ nó rồi, bởi vì công ‘trúa’ nhỏ quá bướng bỉnh, nên đến bây giờ bà ngoại không ép anh đổi kiểu.
Thật ra trong khoảng thời gian này Cảnh Lỵ đã quen với cái đầu nấm đông cô buồn cười của anh, không để bụng nó xấu hay không. Nhưng có đôi khi cô không thể nhịn được, giá trị nhan sắc tốt đến thế, mà lại phí phạm của trời!
Nếu Kinh Nhiên là xấu thật thì thôi, nhưng đã làm nhiều chuyện như thế, mà người khác còn nói anh xấu xí; rõ ràng anh có vẻ ngoài rất đẹp nhưng lại có thể chà đạp nó, Cảnh Lỵ thật sự không thể nhịn được nữa.
Công ‘trúa’ nhỏ bướng bỉnh như vậy, nhất định không chịu đổi, vậy thì cần một người tới chỉ dẫn cho anh.
Cảnh Lỵ làm bộ mất mát thở dài một hơi, nói: “Nhiên Nhiên, anh biết không? Mẫu thân đại nhân của em thích trai đẹp, vẻ ngoài của anh khó coi như thế, có khả năng bà ấy sẽ đồng ý cho chúng ta hẹn hò.”
Công ‘trúa’ nhỏ nghe thấy mẹ vợ tương lai không đồng ý cho anh và Cảnh Lỵ qua lại, lập tức khẩn trương: “Vậy… Phải làm sao bây giờ?”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của công ‘trúa’ nhỏ, Cảnh Lỵ cũng không nỡ tiếp tục ức hiếp anh: “Anh chỉ có thể nghe em sắp xếp.”
“Ừ ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, hỏi: “Anh phải cắt kiểu nào.”
“Cái này đi!” Cảnh Lỵ chỉ vào kiểu tóc được chọn đầu tiên.
“Được được, nghe em.”
Cảnh Lỵ nói với thợ làm tóc đang quét màu: “Anh ơi, đợi lát nữa anh cắt giúp bạn trai em kiểu này nhé, rồi nhuộm màu nâu giống em luôn ạ.”
“Được. Lát nữa tôi làm xong cho bạn, tôi sẽ làm giúp cậu ấy.”
Đợi hơn hai giờ, cuối cùng Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên cũng rời khỏi tiệm làm tóc. Cảnh Lỵ vô cùng hài lòng ngẩng đầu nhìn kiểu tóc tiểu thịt tươi màu nâu của Kinh Nhiên, ít nhất sẽ không khiến người ta nổ mắt giống như đầu nấm đông cô. Nhưng kính đen và quần áo thể thao của anh trông không được hài hòa. Hiện tại bọn họ đang ở trên phố đi bộ, Cảnh Lỵ lập tức dẫn anh vào một cửa hàng mắt kính.
“Chào bạn, bạn muốn làm kính ạ?” Chị nhân viên trong cửa hàng nhiệt tình chào hỏi.
Cảnh Lỵ trả lời: “Vâng ạ.”
“Bạn thích kiểu dáng gì? Tôi lấy cho các bạn.”
Vừa rồi lúc xem tạp chí Cảnh Lỵ đã nghĩ xong kiểu dáng mắt kính thế nào, nói: “Chính là loại gọng tròn bằng kim loại đang lưu hành gần đây, rất nhiều nam minh tinh đều mang.”
Nhân viên đi vào quầy, lấy một gọng kính tròn bằng kim loại, hỏi: “Bạn nói kiểu này ạ?”
“Đúng đúng đúng, chính là kiểu này. Bạn trai em cận mười độ, chỗ các chị có tròng kính siêu mỏng không ạ?”
“Có, gần đây chúng tôi có tròng kính cao cấp mới, cấu tạo siêu mỏng, chất liệt cũng tốt.”
“Vậy dùng siêu mỏng đi.” Cảnh Lỵ đẩy Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, đi đo mắt.”
Bởi vì Cảnh Lỵ đã nói phải nghe theo sự sắp xếp của cô nên Kinh Nhiên gật đầu.
“Thưa bạn, làm phiền tính tiền ạ.” Nhân viên đi đến quầy thu ngân, tính giá tiền: “Tổng cộng là đồng.”
Cảnh Lỵ nghe giá tiền thì hơi giật mình, đến hơn một nghìn đồng lận! Cô cho rằng chỉ cần dưới đồng là có thể trả được. Vừa rồi hai người bọn họ làm tóc đã dùng hết đồng. Tiền của cô cũng chỉ có hơn một nghìn đồng, bây giờ chỉ còn lại mấy trăm đồng. Chỉ muốn chăm chút lại dáng vẻ của công ‘trúa’ nhỏ thôi, không ngờ lại mắc đến vậy.
Cảnh Lỵ nói: “Có thể giảm bớt được không ạ? Bọn em đều là sinh viên, không có nhiều tiền như vậy.”
Nhân viên hơi khó xử: “Đây đều là chất liệu nhập khẩu, không thể bớt được, nếu không bạn chọn kiểu dáng khác, tôi sẽ có ưu đãi cho sinh viên.”
“Nhưng mà mắt kính này rất đẹp…” Cảnh Lỵ lưu luyến nhìn gọng kính viền tròn bằng kim loại ở trên quầy thu ngân. Ngô Diệc Phàm, Dương Dương đều đã từng mang nó, nếu công ‘trúa’ nhỏ cũng mang vậy thì sẽ rất đẹp.
Nhân viên: “Nếu không thì em đổi một tròng khác đi, giá có thể giảm phân nửa.”
Cảnh Lỵ quay đầu lại nhìn Kinh Nhiên, anh mang cặp mắt kính dày như thế, nhất định là rất nặng, để lâu sau này sống mũi cao của anh sẽ bị đè cho bằng xuống, cho nên nhất định phải mua tròng siêu mỏng.
“Lỵ Lỵ, anh có tiền.” Đột nhiên Kinh Nhiên nhét một tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ nhớ ra vì phải gánh chi phí viện dưỡng lão của ông Quốc, mà Kinh Nhiên phải đến tiệm bánh của bà làm công, cô không dám dùng tiền của anh: “Không phải tiền của anh dùng để nộp viện phí cho ông Quốc sao?”
Kinh Nhiên giải thích: “Đây là tiền tiêu vặt ba mẹ anh cho, anh rất ít dùng.”
“Bên trong có bao nhiêu?”
“Không biết, có lẽ là đủ trả.”
Cảnh Lỵ nhớ tới lần trước Trần Văn Bân bạn của Kinh Nhiên nói cô coi trọng tiền của nhà anh, có lẽ là gia cảnh nhà anh không tệ. Vì thế, cô đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên nói: “Lấy kính này đi ạ, còn nữa lấy cho em cặp mắt kính áp tròng, cũng cho bạn trai của em.”
Kinh Nhiên đo mắt xong, nhân viên lấy kính áp tròng dựa theo số độ của anh. Bởi vì chế tạo mắt kính phải mất hơn hai giờ, hoặc phải đợi đến ngày hôm sau mới tới lấy được, Cảnh Lỵ liền để Kinh Nhiên đeo kính áp tròng lên trước.
Lần đầu tiên Kinh Nhiên mang kính áp tròng, vẫn không thể mang vào, mất rất lâu khiến cho nước mắt chảy không ngừng.
“Nhiên Nhiên, anh đừng chớp mắt, anh nháy mắt thì không mang vào được đâu.” Cảnh Lỵ thử vài lần, vẫn không thể mang lên cho anh.
“Không mang được không, anh hơi sợ.” Một dị vật nho nhỏ như thế đặt ở trong mắt, khiến cho Kinh Nhiên có chút bài xích.
“Anh đã đồng ý sẽ nghe theo sự sắp xếp của em.”
“Ừm.” Kinh Nhiên cố căng mắt, để Cảnh Lỵ mang cho anh.
Chỉ hai mảnh kính nhỏ trong suốt, phải dùng đến nửa giờ mới mang lên được.
Kinh Nhiên hỏi: “Mỗi lần đeo đều lâu vậy à?”
“Nếu anh quen rồi thì sẽ rất nhanh, vài giây là xong.” Cảnh Lỵ cất hộp kính áp tròng và hóa đơn, nhớ tới còn cần một chai dung dịch vệ sinh, cô lại trả thêm tiền để mua nó.
Cảnh Lỵ nắm tay Kinh Nhiên đi ra khỏi cửa hàng mắt kính, sau khi thay đổi kiểu tóc, mang kính áp tròng, thì cũng có thể gọi là anh đẹp trai, chỉ cần đưa anh đi thay bộ đồ thể thao quê mùa này là có trở thành hoa mỹ nam của nhóm nhạc nam Hàn Quốc.
Hôm nay ra ngoài Kinh Nhiên mặc một áo thun màu vàng cùng với quần thể thao rộng thùng thình màu rằn ri, nếu không phải Cảnh Lỵ đã quen với mắt thẩm mỹ của anh, thì mặc như thế ra đường thật sự có chút cay mắt. Có mấy cô gái túm năm tụm ba, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kinh Nhiên, lại nhìn quần áo của anh, che miệng thầm thì rồi cười trộm.
Không cần đoán cũng biết, nhất định đang nói đại học bá đẹp trai như thế mà mắt thẩm mỹ lại quá LOW.
Cảnh Lỵ dẫn Kinh Nhiên vào một cửa hàng quần áo nam, chọn mấy bộ đồ rồi đưa cho Kinh Nhiên đi mặc thử. Sau khi Kinh Nhiên mặc xong ra ngoài, đến cả nhân viên bán hàng cũng nhịn không được mà si mê nhìn Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ tự hào lấy ra thẻ ngân hàng của Kinh Nhiên, đưa cho nhân viên: “Bộ này mặc luôn, còn mấy cái khác thì bỏ vào túi.”
Nhân viên bán hàng thấy Cảnh Lỵ ăn mặc thời thượng lại còn xinh đẹp, mà lúc vừa vào cửa hàng trông Kinh Nhiên rất quê mùa, trong não đã tự động vẽ ra tình tiết tiểu thư nhà giàu bao nuôi tiểu bạch kiểm, nhân viên nhận lấy thẻ ngân hàng rồi đưa hóa đơn cho bọn họ.
Hai người rời khỏi cửa hàng quần áo, trên đường nhiều cô gái đều rối rít nhìn chằm chằm Kinh Nhiên. Anh không thích ứng được, hỏi: “Lỵ Lỵ, có phải nhìn anh không ổn không, anh cảm thấy người ta nhìn anh giống như đang nhìn khỉ vậy.”
Cảnh Lỵ nhìn mấy cô gái gần đó đang si mê nhìn Kinh Nhiên, anh có bao giờ thấy cô gái nào dùng vẻ mặt si mê nhìn con khỉ chưa???
Vợ chồng son mua đồ xong thì trời cũng đã tối. Cảnh Lỵ xách đồ về nhà trước, Kinh Nhiên thì đến Hoa Ký đối diện tiệm bánh mua hai phần cơm niêu mang về.
Kinh Nhiên đứng gọi món ở quầy thu ngân: “Thím Hải, cho cháu một bánh cá nhân thịt, một thịt nướng, mang về ạ.”
Thím Hải ngẩng đầu thấy một tên nhóc cao ráo đẹp trai, trong ấn tượng của mình bà ta không hề quen biết tên nhóc này, nhưng tên nhóc đấy lại gọi rất thân thiết.
Thím Hải hỏi: “Cậu… Là ai vậy?”
Kinh Nhiên trả lời: “Cháu đây, Kinh Nhiên!”
“Nhiên Nhiên?” Thím Hải quả thật không thể tin tên nhóc đẹp trai trước mắt này chính là Kinh Nhiên, kiểu tóc đẹp đẽ, quần áo hàng hiệu, hoàn toàn không liên quan gì đến Kinh Nhiên, nhưng giọng nói này đúng là anh.
Thím Hải kinh ngạc nói: “Trời đất, Nhiên Nhiên, sao cháu lại trở thành thế này?”
Kinh Nhiên gãi gãi sau ót theo thói quen, bởi vì hình tượng mới nên chưa thích ứng được, hơi thẹn thùng: “Bạn gái cháu thích dáng vẻ này của cháu.”
Từ trước đến nay thím Hải đều ghen tị với tên ngốc Kinh Nhiên có thành tích tốt hơn con trai nhà mình, nhưng may mà từ nhỏ đến lớn trông anh xấu xí, coi như đây cũng là cái cớ để an ủi tâm lý. Nhưng lần này, Kinh Nhiên không chỉ có thành tích tốt, mà thật ra bản thân lại rất đẹp trai, bạn gái cũng xinh đẹp, nghe bà ngoại anh nói bạn gái cũng học Đại học J. Con trai bà ta không thi đậu tuyển sinh, phải học ở cao đẳng, tìm bạn gái cũng chỉ tốt nghiệp trường nghề. Đúng là tức chết bà ta, sao ông trời lại thiên vị tên ngốc này?
Cảnh Lỵ lấy quần áo vừa mua hôm nay để vào máy giặt, nhìn thấy Kinh Nhiên xách theo hai hộp cơm về, nói: “Nhiên Nhiên, mau thay quần áo đi, em định mở máy giặt.”
Kinh Nhiên đi về phòng ngủ thay đồ, cầm quần áo mới vào phòng vệ sinh, đưa cho Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ cột tóc đuôi ngựa, lộ ra cần cổ trắng nõn, Kinh Nhiên cảm thấy thân thể đột nhiên xao động.
Cảnh Lỵ đặt quần áo vào trong máy giặt, ấn nút khởi động, ra khỏi phòng vệ sinh, nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Lỵ Lỵ, hôm nay chúng ta còn chưa hôn…”
Chà, công ‘trúa’ nhỏ thật thẳng thắn…
Hai tay Cảnh Lỵ đặt lên ngực anh, nhón chân, tiến đến gần môi anh…