Theo vali vỡ nát, hai mắt Hoa Linh đỏ như máu, ma áp cực đại trong thân thể không ngừng tỏa ra ngoài, cả người đều bao trong một đám sương đen.
Mà Hình Thiên vốn đang giãy giụa lăn lộn trên đất cũng dần ngừng lại, cảm nhận được ma khí tỏa ra từ Hoa Linh, Hình Thiên như cảm nhận được khí tức quen thuộc, thần trí dần dần tỉnh táo lại, lông khỉ trên người cũng từ từ lui xuống.
Úc Lũy nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Linh, trong lòng thầm kinh ngạc, lần cuối cùng nhìn thấy Hoa Linh triệt để ma hóa là ở đại chiến Trác Lộc, qua mấy ngàn năm, Hoa Linh vẫn luôn dùng phong thái Ma Vương không màng thế sự lang thang bất kham trước mặt người ngoài, chưa bao giờ triệt để ma hóa như bây giờ.
Ma lực quanh thân Hoa Linh tản ra ngày càng mãnh liệt, ma lực cường đại chấn động toàn bộ địa đạo rung chuyển. Úc Lũy khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Tiễn phía sau, nào ngờ Ngao Tứ và Dương Tiễn đã lẳng lặng đi qua đứng sau lưng Ngao Túc tự lúc nào, hai người tràn ngập cảnh giác, Dương Tiễn còn cầm vali dán bùa chứa Kiền Thích trên tay.
Úc Lũy ngưng trọng nhìn Dương Tiễn, cuối cùng vẫn quyết đoán đứng cạnh Hoa Linh. Chỉ chốc lát sau, Hình Thiên triệt để khôi phục tỉnh táo cũng đứng lên.
Một khắc trước vẫn còn là đồng đội, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã chia thành hai phe đối lập, Tiên khí Ma khí va chạm trong không trung, giống hệt ánh mắt hai bên nhìn nhau, keng keng tóe lửa.
Ngao Túc cúi đầu nhìn lướt qua vali nát thành bụi phấn, sau đó nhìn Hoa Linh, nói: “Hoa Linh, tình huống của gã rất không ổn định, tôi nhất định phải dẫn gã đi.”
Hoa Linh giờ đã không còn một tia ấm áp, y hoàn toàn không để ý đến lời Ngao Túc nói, chỉ lạnh lùng nhìn ba người Tiên giới trước mặt, cuối cùng tầm mắt rớt xuống tay Dương Tiễn, lạnh giọng nói: “Mang Kiền Thích ra đây.”
Dương Tiễn chưa bao giờ thấy một Hoa Linh như vậy, hơi hoảng sợ làm cho sắc mặt tái nhợt, nhưng hai tay vẫn ôm chặt vali không buông lỏng.
“Kiền Thích không thể đưa cho anh.” Ngao Tứ đã nhìn rõ cục diện trước mắt, hắn quyết đoán bước tới trước một bước, chắn trước mặt Dương Tiễn.
Trong ấn tượng của Ngao Tứ, Ngao Túc luôn luôn mạnh mẽ không lo sợ gì cả, tuy rằng nói riêng về giá trị vũ lực thì không quá nổi trội trong tam giới, nhưng Ngao Tứ biết rõ năng lực ẩn của Ngao Túc, xét về thông minh và thủ đoạn của ảnh thì nếu có một ngày muốn xưng bá tam giới chưa chắc đã là chuyện không thể. Cho nên đứng trước bước ngoặt nguy hiểm, Ngao Tứ tuyệt đối phục tùng Ngao Túc.
Trong trí nhớ của Ngao Tứ, có rất ít người hoặc vật bị Ngao Túc gắn mác nguy hiểm, ngay cả Ma thú bạch tuộc bảy màu quấy nhiễu Đông Hải trăm năm trước vẫn bị Ngao Túc nổi quạu bắt về phòng thí nghiệm mà không hề phí sức. Cho nên tiềm thức Ngao Tứ cho rằng, thứ Ngao Túc nhận định là nguy hiểm, vậy nhất định là vô cùng nguy hiểm, nhất thời cảnh linh trong đầu Ngao Tứ rất mãnh liệt, bày ra tư thế nghênh địch.
Tiên giới muốn Hình Thiên, Ma giới muốn Kiền Thích. Địch ý của hai phe càng thêm mãnh liệt, chiến sự bùng nổ. Song phương tản ra sát khí cường liệt chấn động toàn bộ đảo nhỏ.
Trần đại sảnh cũng không chịu nổi áp lực cực lớn, bắt đầu vỡ vụn, đất đá phía trên ầm ầm rơi xuống, đất rung núi chuyển, mấy phút sau, toàn bộ địa đạo sụp đổ trong nháy mắt.
Sáu người đối đầu dưới đất nhanh chóng bày kết giới hộ thể, rồi chậm rãi bay lên từ trong đá vụn đến giữa không trung. Ở trung tâm là Ngao Túc cùng Hoa Linh, một đen một trắng, chân khí quanh thân tuôn khắp bốn phía. Mấy người Kim Lan và Tạ Thanh Thần đang trông coi dưới đất trông thấy cảnh tượng trước mắt thì rất kinh ngạc, mấy người nhìn nhau, không biết làm sao.
“Ta nói lại lần nữa, giao Kiền Thích ra đây”. Giọng nói thanh lãnh của Hoa Linh vang vọng trên hòn đảo nhỏ, nước biển chung quanh khuấy động, sóng lớn vỗ bờ, bọt nước trắng xóa xung kích mỗi hòn đảo, toàn bộ quần đảo Liên Lai đều chịu ảnh hưởng.
Ngao Túc trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn Hoa Linh không đáp.
Sát ý trong mắt Hoa Linh hiển lộ hết, giữa không trung xuất hiện một vệt tử quang lóng lánh bức người, y giơ cánh tay lên, năm ngón tay xòe ra, năm ám khí màu tím bay ra từ đầu ngón tay, thẳng tắp phóng về phía Dương Tiễn.
() Tử quang: ánh sáng màu tím. Ám khí ở đây là ám khí bằng linh lực/chân khí, hỏng phải ám khí dạng phi tiêu kim châm trong giang hồ uýnh nhau đâu nha.
Tinh quang trong mắt Ngao Túc lóe lên, một kết giới màu bạc nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Tiễn, năm ám khí nhọn hoắt cắm vào kết giới, không lọt qua. Hoa Linh thấy thế, sắc đỏ trong mắt càng thêm vượng, hắc khí quanh thân càng nặng, tinh khí tập trung vào bàn tay, một đạo kiếm khí mơ hồ hình thành.
Úc Lũy sau lưng thấy thế, không khỏi nhíu mày, nhìn nhìn Hoa Linh hai mắt đỏ ngầu, lại nhìn Dương Tiễn ôm vali đối diện, trong lòng Úc Lũy xoắn xuýt. Hắn suy tư một chút, quay qua nhòm Hình Thiên, người đã khôi phục lí trí, chỉ là trong mắt có nghi hoặc nồng đậm, không hiểu gì nhìn Hoa Linh và Ngao Túc đối đầu.
Úc Lũy nói với Hình Thiên: “Hình Thiên, triệu hoán Kiền Thích.”
Hình Thiên nghe vậy, ánh mắt dừng lại trên vali trong tay Dương Tiễn, hắn sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, miệng lẩm bẩm vài câu. Mấy giây sau, Kiền Thích trong vali phát ra tiếng kêu to.
Dương Tiễn cả kinh, thấy lá bùa vàng trên vali bắt đầu rách, thầm nghĩ không ổn, nhưng hắn vẫn cứ nắm vali thật chặt. Một giây sau, theo tiếng Hình Thiên gầm lên giận dữ, vali bay vọt về phía Hình Thiên, Dương Tiễn không kịp buông tay, thân thể theo quán tính bị văng ra xa mười mấy mét. Dương Tiễn còn chưa kịp ổn định lại đã rơi vào vòng tay ấm áp, hắn ngẩng đầu lên thì bản mặt của Úc Lũy đập vào mắt.
“Ngươi…” Dương Tiển còn chưa kịp nói hết câu, Úc Lũy đã vươn tay chế trụ gáy hắn.
Úc Lũy nghiêm nghị, hắn cúi đầu nhìn Dương Tiễn, trong mắt loé ra một tia thân thiết, sau đó nói: “Việc này ngươi đừng dính líu, cứ ngủ một lát đã”.
Dứt lời, hai ngón tay chế trụ sau gáy Dương Tiễn khẽ phát lực, hai cỗ khí nhận xông thẳng vào huyệt đạo Dương Tiễn. Dương Tiễn ngẩn ra, sau đó thân thể lập tức mềm xuống, ý thức cũng dần dần mơ hồ, cả người ngất đi.
Cùng lúc đó, phía làng du lịch vang lên một tiếng thét dài, một bóng người to lớn phá không mà tới. Úc Lũy ngẩng đầu thì thấy Hao Thiên Khuyển đang chạy tới. Hắn khoát tay, quăng Dương Tiễn ra ngoài, Hao Thiên Khuyển cúi người vững vàng đón được Dương Tiễn, nó nhìn lướt qua Úc Lũy rồi cõng Dương Tiễn trên lưng rời đi.
Mà lúc này, Kiền Thích đã về tới tay Hình Thiên, Hình Thiên tay cầm Kiền Thích, ma khí hắc hồng giao nhau uốn lượn trên cánh tay, cảm nhận được sức mạnh Nhân Khí Hợp Nhất đã lâu không thấy, trong mắt Hình Thiên hào quang chói lọi, lực lượng Chiến Thần bá đạo cường liệt bắt đầu chậm rãi thức tỉnh trong cơ thể.
Ngao Túc khẽ cau mày, sau đó Tư Mạn màu trắng dựng lên lần hai dưới chân, trực tiếp đánh thẳng về phía Hình Thiên.
Tư Mạn còn chưa tới chỗ Hình Thiên đã bị Hoa Linh cầm khí kiếm màu tím chặt đứt toàn bộ. Tư Mạn chỉ ngừng giây lát, sau lại tiếp tục mọc ra xúc tu mới, giữ nguyên mục tiêu nhắm thẳng vào Hình Thiên.
Hoa Linh nghiêng người chắn trước Hình Thiên, khí kiếm tan thành một lớp bình phong, ngăn Tư Mạn trước người mình. Ngao Túc thấy cảnh này, suy nghĩ một chút, sau đó Tư Mạn dưới chân hắn tuôn ra nhiều hơn, Tư Mạn mềm mại mà linh hoạt, gần như không có bất kỳ lực công kích nào, chỉ tăng thêm số lượng quanh Hoa Linh, tựa như những con sóng bạc đánh hết lớp này đến lớp khác, che ngợp bầu trời.
Cùng lúc đó, từng đoạn Tư Mạn bị Hoa Linh cắt đứt rơi trên đất lặng lẽ chui xuống đất.
Tư Mạn ngày càng nhiều vò thành một cây kẹo bông cực lớn, bao quanh Ngao Túc cùng Hoa Linh. Hoa Linh hơi nhướng mày, đang định phát lực một đòn phá nát tất cả thì đột nhiên nghe thấy Hình Thiên phát ra một tiếng hút khí.
Hoa Linh quay đầu nhìn lại, từng đoạn Tư Mạn cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ lòng đất, từ sau lưng mình bay lên quấn chặt người Hình Thiên. Trên từng sợi Tư Mạn phảng phất mang theo một tia kim quang, giống hệt bảo thạch trên vali quan tài. Trên người Hình Thiên, chỗ nào đụng phải Tư Mạn như thể bị thương, thống khổ lại không cách tránh thoát. Tư Mạn trói buộc cơ thể Hình Thiên, kéo hắn về phía Ngao Túc.
Hoa Linh giận dữ, lập tức chặt đứt hết Tư Mạn, nhưng mà Hình Thiên không hề giảm bớt thống khổ, Tư Mạn dính trên người hắn như có sinh mệnh, chui vào da thịt hắn, nhất thời ngoài da Hình Thiên lồi lên từng mảng như giun đất lúc nhúc, dữ tợn mà khủng bố.
Lúc này Ngao Túc đã thu hồi Tư Mạn trên không trung, tập trung nhìn Hình Thiên. Tay chân Hình Thiên bị khống chế, bắt đầu run rẩy kịch liệt, Kiền Thích rơi xuống đất. Tư Mạn chui vào người Hình Thiên nhanh chóng du tẩu theo kinh mạch và huyết quản, kết hợp lại với nhau.
Hình Thiên ngã xuống đất, Tư Mạn trong cơ thể hắn liên kết thành một khung xương, thẩm thấu vào từng chỗ một trong thân thể hắn.
Hai mắt Ngao Túc băng lãnh, ngón tay khẽ động, năm sợi tóc như Tư Mạn dọc theo đầu ngón tay của hắn bay ra. Cùng lúc đó, năm sợi Tư Mạn từ hai tay hai chân và ngực Hình trực tiếp đâm ra, nối lại thành một với sợi trên đầu ngón tay Ngao Túc.
Ngao Túc giật giật ngón tay, thân thể to lớn của Hình Thiên như con rối từ dưới đất đứng lên, trên mặt Hình Thiên lộ ra thống khổ dữ tợn, thân thể vẫn như con rối không tự chủ bước về phía Ngao Túc.
Hoa Linh thấy bộ dáng ấy của Hình Thiên, tức giận trong ngực không thể áp chế, y quay đầu nhìn Ngao Túc, trong mắt tràn ngập trần trụi sát ý, một giây sau, thân hình y thuấn động, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm về ngực Ngao Túc.
Kết giới trước người Ngao Túc bị Hoa Linh một kiếm nát tan, trên mặt hắn không có quá nhiều kinh ngạc, đối mặt với sát khí cực đại của Hoa Linh, trong mắt Ngao Túc loé ra một chút ánh sáng, tựa hồ khẽ thở dài, sau đó cơ thể hơi nhích sang một bên, tránh thoát công kích của Hoa Linh, nhưng kiếm khí vẫn để lại một vết thương trên ngực Ngao Túc. Trường bào màu trắng rách một đường dài hơn một thước lỗ hổng, máu hơi rỉ ra.
Ngao Túc tuy bị thương cũng không thể giảm bớt thống khổ của Hình Thiên, nhìn Hình Thiên vẫn như cũ chậm rãi đi về phía Ngao Túc, Hoa Linh phi thân rơi xuống đất, ngăn trước người Hình Thiên. Hai tay nắm chặt vai Hình Thiên, rống to: “Hình Thiên, cậu làm sao vậy, không nên để hắn khống chế!”
Trong mắt Hình Thiên đan xen đau đớn và phẫn nộ, lúc này hắn nắm giữ kí ức làm Chiến Thần trước đây, cùng với những kí ức khác bị thức tỉnh, tôn nghiêm của Chiến Thần cũng được vực dậy trong hắn.
Hình Thiên sắp rách cả mí mắt, cắn chặt răng chống lại sự dẫn dắt của Tư Mạn trong người. Thân thể hắn cứng ngắc tại chỗ, gân xanh nổi rõ bên gáy và thái dương, hai mắt đỏ như máu, trong mắt lấp loé dữ tợn. Nhưng mà Tư Mạn vẫn tiếp tục điều khiển hắn đi tới trước từng bước một.
Cơ thể Chiến Thần, há để kẻ khác điều động!
Huyết tính trong ngực Hình Thiên kích phát hết mức, hắn trợn mắt, ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó hú một tiếng dài, kinh thiên động địa…
Hắn cắt nát một nửa kinh mạch trong cơ thể mình, Tư Mạn du tẩu trong đó cũng đứt nát.
Hình Thiên rốt cục không đi tới nữa, trong mắt hắn lộ ra một tia thoải mái, sau đó thân thể khổng lồ lảo đảo ngã trên mặt đất.
Ngay lúc Hình Thiên ngã xuống, Kiền Thích rớt cạnh đó đột nhiên phát ra hào quang chói lọi, hồng quang chói mắt.
Xì poi chương sau:
Ngao Tứ: “Tiểu Cửu!”
Úc Lũy: “Thần Đồ!”